Ngày thứ hai, sau khi Sở Ngưng rời khỏi liền truyền tới tin ả bị giết. Sở Dạ vẫn là có chút tình cảm với Sở Ngưng nên nghe được tin muội muội bị người ta giết thì nổi giận đùng đùng.
Diệp Thanh Thu bảo người kéo Sở Dạ lui xuống, nhìn thi thể bị đậy lại, trong lòng đầy hoài nghi.
Rõ ràng nàng ta đã vứt thi thể đi rồi, vì sao lại xuất hiện ở đây?
Lẽ nào có người nhìn thấy nàng ta giết Sở Ngưng, dùng cái này để cảnh cáo mình?
Có thể là ai…
Diệp Thanh Thu mang theo thần sắc nặng nề trở về phòng, Sở Dạ đã ngồi trong phòng. Hắn nhìn thấy Diệp Thanh Thu, vành mắt lờ mờ đỏ lên, Diệp Thanh Thu thót tim, đứng nguyên tại chỗ, không tiến về phía trước.
Sở Dạ lại chạy ngay tới, một tay ôm lấy Diệp Thanh Thu, “Tông chủ.”
Diệp Thanh Thu cứng đờ, xác định Sở Dạ không phải đã phát hiện ra điều gì mới vỗ lưng hắn ta, “Dù nàng ta đã làm một vài việc không tốt, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ báo thù cho nàng.”
Bề ngoài của Sở Dạ trông không tệ, hơn nữa công phu trên giường cũng không tồi, trước đây, cũng không phải Diệp Thanh Thu không thích hắn, chỉ là cảm thấy thân phận hắn không xứng với mình, nhưng giờ ngủ cũng ngủ rồi, cũng không cảm thấy có gì khó chịu cả.
An ủi an ủi một hồi, hai người liền lăn lên trên giường luôn.
Đợi kết thúc một vòng, Sở Dạ nằm sấp trên giường, mệt tới mức mi mắt cũng không nhấc lên nổi.
Tinh thần Diệp Thanh Thu lại cực kỳ tốt, mặt mũi hồng hào, liếc nhìn Sở Dạ đã ngủ ngon một cái, thần sắc đột nhiên trở nên mỉa mai, nàng ta bấm quyết, trên giường đột nhiên xuất hiện một con Thủy Long.
Lô đỉnh…
Dùng xong rồi, còn không chắc ai là Lô đỉnh đâu.
Sau lần phát sinh với Sở Dạ lần trước, nàng ta phát hiện ra mình vốn còn thiếu một chút mới có thể vào trúc cơ đại viên mãn, nhưng sau khi ngủ với Sở Dạ liền trực tiếp vượt qua bức tường đó.
Thủy linh căn là lô đỉnh được tu chân giới công nhận, nhưng nàng ta sẽ không phải loại người dễ để bị giẫm đạp như thế.
Sau này,nàng ta có hỏi ma tộc kia, hắn giải thích rằng nhờ có sự tồn tại của hắn, cho nên cô nàng ta mới từ kẻ bị giẫm đạp đã trở thành kẻ giẫm đạp.
Vừa nãy nàng ta đã thí nghiệm, hắn nói quả nhiên không sai.
Ánh mắt Diệp Thanh Thu rơi trên người Sở Dạ, lại lần nữa đè người lên. Sở Dạ đang mơ mơ hồ hồ, nhưng vừa tiếp xúc thân thể của Diệp Thanh Thu, hắn bắt đầu đáp trả lại theo bản năng.
…
“Nghe nói lại có người mất tích rồi?” Mấy đệ tử của Đồng Sơn Phái vừa nói chuyện vừa xuống núi.
“Đây là người thứ mấy rồi? Sư tôn bảo chúng ta lén đi tìm, nhưng ở nơi người đông tin tức lắm này, chúng ta làm sao tìm đây? Ta thấy, không chừng chính là hai người bên đó làm.” Một nam đệ tử trong đó hất cằm hướng về đỉnh núi phía xa.
“Suỵt, không muốn sống à?” Người bên cạnh lập tức đánh nam đệ tử đó một cái, “Loại lời này tuyệt đối không được nói bừa, sư tôn nói rồi, việc này có lẽ không có quan hệ gì với họ.”
“Hả, tại sao?”
“Nghe sư tôn nói, khi có hai người mất tích, họ đều có chứng minh là có mặt.”
“Vậy ngộ nhỡ họ dùng thủ đoạn bỉ ổi gì đó thì sao?”
“… Có lí, dù sao kẻ hiềm nghi lớn nhất chính là họ.”
Đợi nhóm người đi ra rồi, một bóng đen từ sau gốc đại thụ đi ra, giống như có tâm sự nhìn chằm chằm vào bóng lưng mấy người đó.
Long Quyết tới nhà viếng thăm, Thời Sênh không chút bất ngờ, suy cho cùng Quy Thiên Kiếm vẫn ở trong tay cô, chỉ là… Diệp Thanh Thu đến làm gì? Ừm, chưởng môn Đồng Sơn Phái cũng lại có mặt, phía sau lưng là đám chưởng môn các phái mà cô không quen… Chà chà, mở đại hội sao?
Thi đấu tông môn không làm nữa, chạy tới đây để mở đại hội?
Đại hội phê phán sao?
Căn nhà mà Thời Sênh sống không lớn lắm, nhiều người như vậy cùng đứng, lập tức liền hơi tắc nghẽn, những người này lại còn xách vũ khí khiến cho nơi này càng trông chật hẹp, nhỏ bé hơn.
Thời Sênh đứng ở cửa, bực mình xua tay, “Mới sáng sớm đã đứng chật cửa nhà ta làm gì, đến thỉnh an tập thể sao, không cần đâu, chúng ta không thịnh hành những cái đó.”
Mọi người: “…”
Ai tới thỉnh an chứ?
Ngươi coi mình là hoàng đế à?
Nhìn khuôn mặt căm hận dâng trào của họ! Nhìn quyết tâm bảo vệ chính đạo của họ!
“Yêu nữ, giao người ra đây, không
thì đừng trách chúng ta không khách sáo!” Chưởng môn hét lớn một tiếng, đem vũ khí nhắm vào Thời Sênh.
“Giao ai?” Thời Sênh mặt ngây ra, từ khi nào cô lại trở thành kẻ cướp người rồi?
“Mục Tinh của Sí Diệm Môn, Diệp Dao của Tử Thần Phái…” Liên tiếp tên của năm người và môn phái được đọc ra, “Yêu nữ, những người này không phải ngươi bắt sao? Mau giao người ra!”
Bất luận người đối diện nộ hỏa thao thiên thế nào, căm hận dâng trào ra sao, Thời Sênh vẫn mặt mày bình tĩnh.
Đợi họ gào xong rồi, mới từ tốn nói: “Không quen.”
“Thương Thù, Phượng Từ không ở cạnh ngươi, ta khuyên ngươi vẫn nên giao người ra.” Long Quyết xua tay ra ý người khác im lặng, “Những người đó đều là nữ tử vô tội, họ có chỗ nào đắc tội với ngươi?”
Thời Sênh nhìn khắp xung quanh, Phượng Từ trước đây không hề rời xa cô một bước, hiện giờ đúng là không ở bên cạnh cô…
“Đừng tìm nữa, trong thời gian ngắn, hắn ta sẽ không trở lại đâu. Thương Thù, giao người ra đây!” Long Quyết lạnh giọng nói.
“Người không có, mạng có một, muốn không? Tới lấy đi!” Thời Sênh mặt mày đanh lại.
“Yêu nữ, hôm nay lão phu thay trời hành đạo, chịu chết đi!”
“Cùng lên, bắt sống yêu nữ!”
Trong cùng một thời gian, các loại pháp thuật đều trùm lên người Thời Sênh. Hắc bào trên người Thời Sênh tràn ra một tầng ánh sáng trắng, ngăn cản những pháp thuật đó ở bên ngoài.
“Là pháp bào!”
“Khốn kiếp, trên người cô ta mang toàn toàn pháp khí!”
Một loạt tiếng chửi mắng liên tiếp vang lên, trước đây không để ý cô đeo bao nhiên đồ, lúc này mới phát hiện, tất cả đồ trên người cô đều là thứ có tính phòng ngự, nhỏ thì là một cái nút áo, lớn thì là cả bộ quần áo.
Những người này nhiều lắm là tu vi Kim Đan, cũng có mấy Nguyên Anh, nhưng lại không một ai có thể gây sát thương với Thời Sênh, có thể thấy những thứ cô mang trên người lợi hại như thế nào, nói không chừng không phải pháp khí…
Nếu không phải pháp khí, đó chính là tiên khí…
Thứ đồ này ở tu chân giới, một đại môn phái có một Tiên Khí cũng là rất hiếm gặp
Nghĩ tới đây, không ít người không tránh khỏi đỏ mắt.
Trang bị trên người Thời Sênh đương nhiên là Phượng Từ kiếm cho cô, mấy năm nay hắn đánh cướp nhiều nơi như thế, kiếm cho cô một bộ trang bị vũ trang từ đầu tới chân tới tận răng không có gì khó.
“Lại muốn cướp đồ của ta?” Thời Sênh né tránh mấy công kích, nhảy tới trên nóc nhà, thần sắc chế nhạo nhìn người bên dưới, “Các ngươi không phải không coi ta ra gì sao? Sao nào, còn muốn học ta làm loại việc cướp bóc này?”
Giết người đoạt bảo ở tu chân giới đó là chuyện cơm bữa thường ngày, những người không cướp được không những không phục mà còn luôn thiết kế bẫy để đoạt lại, mà số lần cô cướp thắng khá nhiều, cho nên liền có cái tên yêu nữ này.
“Đồ trên người ngươi có cái nào không phải ngươi cướp về?”
“Ồ, nói vậy, đồ trên người ngươi đều là tự mình luyện? Thì ra ngươi lợi hại vậy… Đúng là thất kính, thất kính.”
“Ngươi…” Ngữ khí chế nhạo đó khiến người đó không nói tiếp được nữa, chỉ có người nào của cải giàu có sung túc khiến người ta tức lộn ruột may ra mới chưa từng cướp qua đồ của người khác, người thường muốn một món vũ khí tốt, đan dược bảo mệnh, có cái nào không cần cướp chứ?
Ngay cả giữa những đại tông môn này, cũng sẽ có màn cướp đi cướp lại…