TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Là Nữ Phụ
Chương 74: Thế giới tu chân (23)

“Chúng ta tới đây để làm cái gì? Quá bẩn, để ta ôm nàng đi.” Phượng Từ không đợi Thời Sênh phản đối, trực tiếp ôm lấy cô.

Thời Sênh thở dài, ôm cổ hắn, chỉ huy hắn đi về phía trước.

Đây là một cánh rừng bên ngoài Tử Trúc Sơn, bên trong chướng khí mịt mờ, rất nhiều con muỗi bay xung quanh, dưới chân còn rải một tầng lá rụng rất dày, sau đó tản mát ra mùi mục nát gay mũi khó ngửi.

Thời Sênh đến nơi này tất nhiên là để xem nữ chính.

Diệp Thanh Thu ở chỗ này nhận được một truyền thừa, là một loại công pháp rất lợi hại, về sau có thể chính diện chống lại Phượng Từ. Cái vị tác giả tạo ra nữ chính có bàn tay vàng này chính là chuyên môn dùng để đối phó với Phượng Từ.

Làm một thành viên của liên minh nhân vật phản diện, tất nhiên Thời Sênh sẽ không để cho Diệp Thanh Thu nhận được truyền thừa kia.

Vị trí cụ thể thì Thời Sênh không biết, cho nên cô chỉ có thể tới tìm Diệp Thanh Thu trong khoảng thời gian này.

“Phía trước có người.” Phượng Từ nhắc nhở Thời Sênh.

Phía trước là một vùng đất nhỏ của sườn núi, xung quanh mọc ra một ít cỏ dại.

Phượng Từ quăng ra một cái kết giới, ôm Thời Sênh đi lên chỗ đất nhỏ trên sườn núi.

Đứng ở trên chỗ đất nhỏ đó, cảnh tượng phía dưới có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Thế nhưng một giây kế tiếp, ánh mắt của Thời Sênh đã bị bưng kín, đầu còn bị ấn vào trong lòng của Phượng Từ.

Bên dưới chỗ đất nhỏ trên sườn núi đang diễn ra một cảnh tượng vô cùng hương diễm, hai người đàn ông đang hầu hạ một nữ nhân, trên mặt nữ nhân có thương tích, một vết sẹo dữ tợn kéo từ má trái nghiêng qua mũi, điểm cuối của vết thương dừng lại ở chỗ khóe miệng bên má phải, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua giống như ác quỷ.

Thế nhưng, theo những lần rong ruổi của nam nhân ở trên người nữ nhân kia, vết thương trên mặt nữ nhân lại bắt đầu dần dần biến mất, trở nên rất nhạt, cuối cùng ngay cả dấu vết cũng không lưu lại.

“Tông chủ… Ta không được.” Nam nhân ở trên người nữ nhân thở dốc gầm nhẹ, biên độ của động tác lại càng lúc càng lớn, cuối cùng phóng thích ở bên trong cơ thể của nữ nhân.

Nữ nhân đem nam nhân đẩy ra, xoay người đặt ở trên người của một nam nhân khác, chủ động giãy dụa vòng eo.

“Tông chủ, tông chủ…” Nam nhân ban đầu bị nữ nhân đẩy ra bò đến trước mặt của nữ nhân đó, trong ánh mắt còn mang theo vài phần khát vọng, đem phân thân của mình đưa đến trước mặt nữ nhân kia.

Vẻ mặt của nữ nhân kia tràn đây chán ghét, vung tay lên đánh ra một chiêu, nhìn qua không không có nhiều lực lắm, nhưng nam nhân kia lại trực tiếp bay thẳng ra ngoài, đập xuống đất, thân thể trơn bóng co quắp một chút, không còn hơi thở.

Nam nhân bị nữ nhân đó đè lên thấy cảnh tượng như vậy, trong ánh mắt lộ ra một chút hoảng sợ, hạ thân thoáng cái liền mềm nhũn, ánh mắt của nữ nhân phát lạnh, “Phế vật!”

“Tông chủ không nên!” Nam nhân nắm lấy bàn tay chuẩn bị hạ xuống của nữ nhân kia, “Ta có thể, ta thực sự có thể.”

Hắn cố gắng muốn làm cho mình cứng lên, hết lần này tới lần khác nơi đó vẫn mềm nhũn, nữ nhân đợi một hồi, thấy vẫn chưa có phản ứng, trong mắt lộ ra sát khí nhưng cuối cùng lại không nhịn được, nàng ta cúi người khiêu khích nam nhân kia, một lúc lâu sau nam nhân đó mới có phản ứng.

Không biết hai người ư ư a a bao lâu, chờ Thời Sênh được Phượng Từ buông ra, hai người phía dưới đều đã mặc quần áo xong, mà người nằm trên đất lúc trước lại không còn bóng dáng.

Thời Sênh nâng khuôn mặt lên, con ngươi đen nhánh nháy vài cái.

Vừa rồi cô mới nhìn thấy một vết thương rất dài trên mặt của Diệp Thanh Thu, nhìn qua cũng rất suy yếu.

Vậy mà nàng ta cùng nam nhân mây mưa một phen lại tốt rồi?

Ôi mẹ nó, không phải Diệp Thanh Thu tu luyện công pháp thải dương bổ âm trong truyền thuyết đấy chứ?

“Tông chủ…” Nam nhân thận trọng nhìn Diệp Thanh Thu, rất sợ chọc cho nàng mất hứng, dẫn đến kết quả giống như người kia.

Diệp Thanh Thu quét mắt nhìn hắn một cái, lấy ra một bình sứ ném qua.

Nam nhân vui vẻ, “Cảm tạ tông chủ.”

“Không có lần sau.”

Sắc mặt của nam nhân trở nên cứng đờ, nghĩ đến chuyện lúc trước, nếu như không phải là tông chủ chỉ dẫn theo hai người bọn họ thì vừa rồi tông chủ liền giết hắn. Hắn nắm thật chặt bình sứ trong tay, vừa cung kính vừa khiêm tốn nói: “Tông chủ yên tâm, không có lần sau, đệ tử nhất định sẽ hầu hạ tông chủ thật tốt.”

Diệp Thanh Thu không nói chuyện, nhấc chân hướng đến chỗ sâu bên trong cánh rừng đi vào.

Nàng ở bên kia phát hiện một cung điện, trực giác nói cho nàng biết bên trong nhất định có thứ tốt, thế nhưng nàng còn chưa có lấy được đồ vật trong đó đã bị thủ hộ thú bên trong làm cho bị thương nặng, đành phải lui ra ngoài.

Thời Sênh theo đuôi Diệp Thanh Thu đến địa cung kia, xem ra Diệp Thanh Thu nhận được truyền thừa kia ở chỗ này.

Nhưng mà…

Tình tiết này cùng với nội

dung cốt truyện có chút khác biệt, trong cố truyện, Diệp Thanh Thu có được truyền thừa rất dễ dàng, nhưng bây giờ, nhìn bộ dáng của nàng ta, xem ra cũng không hề thoải mái gì.

Thời Sênh đối với truyền thừa và vân vân mây mây gì đó không có hứng thú, cho nên cô vẫn chờ Diệp Thanh Thu đi tới cuối cùng, thời điểm tiếp nhận truyền thừa được một nửa, đột nhiên xuất thủ cắt đứt truyền thừa.

Trước mặt Diệp Thanh Thu xuất hiện hư ảnh qươ qua qươ lại, một giây kế tiếp liền bị một hỏa cầu làm cháy hết sạch.

“Phốc…”

Bị cắt đứt truyền thừa, Diệp Thanh Thu bị phản phệ, chật vật phun ra ngoài mấy búng máu.

“Thương Thù!” Trên khuôn mặt dữ tợn của Diệp Thanh Thu tràn đầy phẫn nộ.

Lại là nàng, nữ nhân này giống như là khắc tinh của nàng ta. Mỗi lần Thương Thù xuất hiện, nàng ta nhất định không chiếm được chỗ nào tốt.

“Diệp tông chủ.” Thời Sênh mặt mày cong cong, cười híp mắt kêu tên của nàng ta, nhưng mà một giây kế tiếp liền nói, “A Từ, giết nàng.”

Không cho bà đây động thủ đúng không?

Bà đây không động thủ là được!

Phượng Từ ở phía sau chợt vọt lên, đẩy ra cột hỏa diễm rất cao, một cái mũi tên lửa từ trong hỏa diễm bay ra ngoài, phóng thẳng đến chỗ Diệp Thanh Thu.

Diệp Thanh Thu không có năng lực né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn hỏa tiễn lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai phóng về phía mình, nàng ta không cam lòng trừng mắt nhìn chằm chằm Thời Sênh, nàng dựa vào cái gì mà có dáng vẻ như đang xem trò vui, dựa vào cái gì?

Nhìn Diệp Thanh Thu bị vô số hỏa tiễn bao phủ, trong lòng Thời Sênh lại không hề thả lỏng, không nhìn thấy thi thể của Diệp Thanh Thu, cô sẽ tuyệt đối không cho là nữ chính chết dễ dàng như vậy được.

Nhưng vào đúng lúc này, chỗ Diệp Thanh Thu đang đứng lộ ra ánh sáng chói mắt, ánh sáng này hàm chứa lực lượng cực lớn khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.

Phượng Từ hơi biến sắc mặt, đầu tiên đem Thời Sênh ôm lấy, phất tay áo đánh ra một mảnh hỏa tiễn, sau đó mang theo Thời Sênh cấp tốc lui về phía sau.

Địa cung lay động, đá vụn văng ra khắp nơi.

“Ầm… “

Thời Sênh cùng Phượng Từ đi ra khỏi địa cung, cửa vào của địa cung liền sụp xuống, nam nhân đứng ở bên ngoài chờ Diệp Thanh Thu bị khí lưu bên trong chấn động bay ra ngoài.

“Ùng ùng!”

Bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng sấm, Thời Sênh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trên rừng rậm, mây đen rậm rạp giống như có thiên quân vạn mã phi nhanh mà đến, thanh thế mênh mông cuồn cuộn.

Cả người Thời Sênh cũng không tốt.

Cho nên nói, nữ chính cũng giống hệt tiểu cường (con gián) đánh mãi không chết, cuối cùng còn có thể nhận được chỗ tốt.

“Nàng muốn độ kiếp.” Sắc mặt của Phượng Từ trầm xuống, “Không dễ giết.”

Đương nhiên bà đây biết không dễ giết.

Hiện tại Thời Sênh có một loại xúc động muốn thổ huyết, nội dung tiểu thuyết này thật sự vô cùng thiên vị nữ chính!

Không có truyền thừa, nàng ta liền trực tiếp độ kiếp!

“Ta đem lôi kiếp dẫn cho nàng, nàng cũng độ kiếp.” Phượng Từ đột nhiên kéo Thời Sênh phi lên không trung.

Đợi chút!

Cái gì gọi là đem lôi kiếp dẫn cho cô?

Đồ chơi này không phải là nghi thức một đối một sao? Còn có thể thay đổi đối tượng?

Thời Sênh kéo Phượng Từ, “Không cần, cứ để cho nàng ta độ kiếp.”

Phượng Từ không giải thích được, đáy mắt tràn đầy mê man, “Vì sao?”

Vì sao? Bản cô nương phải giải thích thế nào đây?

Đây là lôi kiếp của nữ chính, ngươi đi lên cướp, không chết cũng phải mất một lớp da có được không?

Loại chuyện cướp giật lôi kiếp của người khác này cô nghe cũng chưa từng nghe qua, cho dù Phượng Từ có biện pháp, dù vậy nhất định cũng sẽ phải trả một cái giá vô cùng nặng nề.

Cái lương tâm bị chó gặm đi của cô vẫn còn chưa có mất đi tác dụng.

Đọc truyện chữ Full