Khi Thịnh Dương được cô tìm thấy, đã chết rồi.
Tự sát chết.
Còn để lại một lát thư bằng máu, bên trên viết về sự sám hối của ông ta với cha mẹ của Thịnh Hạ.
Người đã chết rồi, sám hối còn có tác dụng gì.
Lòng người, luôn tham lam ích kỷ như thế.
Úc Tửu từ sau ngày chia tay với Thời Sênh hôm đó, vẫn chưa trở về.
Không có điện thoại, không có tin tức, cái gì cũng không có.
Thời Sênh mỗi ngày xử lý đâu vào đấy Dương Hoài Lễ còn sót lại ở công ty, hình như không hề phân tâm vì Úc Tửu.
Lại lần nữa gặp Thẩm Giai Âm, là ở một Hội đấu giá Đổ Thạch, Thời Sênh đưa Diêu Tẩm tới.
Thẩm Giai Âm đứng ở bên cạnh một người đàn ông, sắc mặt tiều tuỵ. Người đàn ông thân mật kéo tay cô ta, đưa cô ta dạo quanh khu Đổ Thạch.
Thẩm Giai Âm thỉnh thoảng nói chuyện, sau đó người đàn ông đó liền sẽ đưa ra một ít đá.
Nghe nói công ty của Thẩm Giai Âm bị người ta thu mua rồi, chắc chắn chính là người đàn ông này.
Bất luận trong nguyên tác Thẩm Giai Âm thần cản giết thần, Phật cản giết Phật thế nào, nhưng không có nam chính bảo vệ, chỉ có bị người ta chặt cánh nhốt vào lồng thôi.
“Thịnh Hạ, cậu giúp mình chọn một cái đi.” Diêu Tẩm lắc tay Thời Sênh.
“Ừm? Thích gì?” Thời Sênh thu lại ánh mắt, nghiêng đầu cười hỏi người bên cạnh.
Diêu Tẩm cất lời, “Thịnh Tổng, cậu cho rằng đây là nhà hàng sao? Còn có thể chọn món, muốn gì là có thể có đó.”
“Đương nhiên, cậu muốn gì, mình có thể cho cậu cái đó.”
Diêu Tẩm: “…” Học Bá vẫn ngông cuồng như xưa, quỳ Học Bá rồi.
“Thịnh Tổng.”
Người đàn ông đi cùng với Thẩm Giai Âm không biết từ khi nào đứng trước mặt Thời Sênh.
Thẩm Giai Âm vẫn kéo tay người đàn ông, đáy mắt toàn là căm hận nhìn Thời Sênh.
Đều tại cô gái này.
Cô ta mới biến thành bộ dạng hiện giờ.
Thời Sênh trên dưới quan sát người đàn ông mấy cái, “Anh là ai? Tiểu Diêu Tẩm, cậu quen anh ta sao?”
Diêu Tẩm lắc đầu vô tội.
“Không quen thì đừng gọi bừa người ta, tôi không nói chuyện với người lạ.”
“Thịnh Tổng xử lý muôn vàn sự vụ đương nhiên không quen tôi, tôi là…”
“Không cần giới thiệu anh là ai, tôi không muốn biết. Anh cũng đừng đánh cuộc gì với tôi. Tôi không có hứng thú. Được rồi, anh có thể đi rồi, tạm biệt.”
Thời Sênh một câu nói đã chặn họng người đàn ông, làm anh ta tái mặt.
“Bỏ đi, chúng ta đi thôi.” Thời Sênh quay người đi về bên cạnh.
Bản cô nương không muốn đại khai sát giới ở đây.
Người đàn ông nhìn bóng dáng Thời Sênh rời khỏi một cách u ám, anh ta đột nhiên quay đầu, “Thẩm Giai Âm, đây chính là người ngực to não ngắn em nói?”
Thẩm Giai Âm sắc mặt tái nhợt, lùi về phía sau.
Người đàn ông lại kịp thời ôm lấy eo cô ta, đưa tay nhón một cái ở eo, người Thẩm Giai Âm khẽ run, người đàn ông cười mắng, “Cơ thể này của em lại rất đẹp.”
Anh ta kéo Thẩm Giai Âm đi vào nhà vệ sinh ở hội trường.
Nhà vệ sinh ở chỗ độc lập, người đàn ông đẩy Thẩm Giai Âm vào, nhảy thẳng vào chủ đề.
Đợi người đàn ông xả hết xong, quần áo trên người Thẩm Giai Âm cũng sắp không thành bộ dạng gì, nhuốm bẩn lên màu trắng.
Người đàn ông không có một chút ý nào muốn che giấu thay cô ta, thô lỗ kéo cô ta ra khỏi nhà vệ sinh.
Ở cửa nhà vệ sinh vừa hay đụng phải Doãn Mạch.
Nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Thẩm Giai Âm, Doãn Mạch nhíu mày.
“Doãn Mạch, cứu tôi.” Thẩm Giai Âm đột nhiên lao về phía Doãn Mạch, chỉ có người đàn ông này có thể cứu cô ta.
“Doãn Mạch, anh tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng.” Người đàn ông kéo Thẩm Giai Âm trở lại, uy hiếp nói: “Thẩm Giai Âm, cô muốn chết phải không? Còn muốn chạy?”
“Doãn Mạch, cứu tôi.” Thẩm Giai Âm nhìn Doãn Mạch cầu xin.
Tay nắm lấy Thẩm Giai Âm của người đàn ông càng ngày càng dùng lực.
Doãn Mạch chỉ lướt mắt qua họ vài cái lạnh nhạt, sau đó vòng qua họ, rời khỏi nhà vệ sinh.
Sắc mặt Thẩm Giai Âm đột nhiên tái mét, cơ hội duy nhất của cô ta, nhưng anh ta lại coi thường cô ta như vậy…
Người đàn ông cười gằn một tiếng, “Thẩm Giai Âm, gan to rồi nhỉ? Tối về xem tôi xử lý cô thế nào.”
…
Thời Sênh gian dối chọn cho Diêu Tẩm một viên đá Tử La Lan, bảo cô ấy tự mình giải.
“Thịnh Hạ, lâu rồi không gặp.” Doãn Mạch từ trong đám người đi tới, “Sao, một mình?”
Thời Sênh liếc nhìn anh ta, vẻ mặt kiêu ngạo, “Một mình thì sao?
Hội trường quy định một mình không thể tới sao?”
“Em vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy.”
“Nói cứ như là anh thân quen tôi lắm ấy. Chúng ta mới gặp nhau mấy lần?” Thời Sênh chế nhạo, “Doãn Mạch, đừng nhắm vào tôi, cẩn thận ông đánh chết anh.”
Nhiệt độ trong mắt Doãn Mạch giống như ngọn lửa nhỏ từng chút một đốt lên.
Phụ nữ thế này mới đủ vị.
Mới có thể xứng với anh ta.
“Trông bộ dạng của em có lẽ không biết.” Doãn Mạch đi lại gần phía Thời Sênh, “Úc Tửu sắp kết hôn rồi.”
Úc Tửu sắp kết hôn rồi…
Kết hôn cái đầu anh ấy.
Thời Sênh hắt thẳng rượu vang trong tay vào mặt Doãn Mạch.
Ly rượu rơi xuống đất, ‘choang’ một tiếng giòn ran.
Người xung quanh đều đưa mắt nhìn sang, chuyện gì vậy? Thịnh Tổng sao đối đầu với anh Doãn rồi?
Doãn Mạch không để tâm lau rượu vang trên mặt, “Tôi sẽ đợi em tới tìm tôi.”
Thời Sênh cười lạnh, “Cút.”
Lòng tin trong ánh mắt Doãn Mạch, khiến Thời Sênh chỉ muốn lập tức móc kiếm ra chém anh ta.
May mà Doãn Mạch rất có chừng mực, cười cười với Thời Sênh, quay người nho nhã rời khỏi.
Diêu Tẩm đã từ phía xa chạy tới, cẩn thận hỏi: “Thịnh Hạ, sao rồi?”
Thời Sênh hít sâu một hơi, ngữ khí bình tĩnh, không có gì khác biệt với bình thường, “Không có gì, cậu làm xong rồi chứ?”
“Xong… xong rồi.” Diêu Tẩm cảm thấy Thời Sênh lúc này rất đáng sợ, ánh mắt lạnh như một mảnh kính không có sinh mệnh.
“Đưa cậu về nhà.”
“Ồ… được.” Thật sự đáng sợ quá.
Diêu Tẩm suốt dọc đường một chữ cũng không dám hỏi, lúc xuống xe, do dự cả nửa ngày, rốt cuộc không nói gì.
Thời Sênh về tới nhà, gọi điện thoại cho Úc Tửu.
Không ai nghe máy…
Cô hít thở một hơi thật sâu, rốt cuộc vẫn không nhẫn nhịn được, một chân đá lên trên chiếc bàn bên cạnh, chiếc bàn lập tức đổ xuống đất.
Tên thiểu năng này lại không nghe điện thoại của cô.
Cô không tin Úc Tửu có thể kết hôn với người khác, chỉ là lâu như vậy không có tin tức, anh muốn thăng thiên sao!
Thời Sênh thu dọn vài món đồ, chuẩn bị ra nước ngoài.
Tìm Úc Tửu?
Đừng hòng.
Trông cô có giống người sẽ vì một tên thiểu năng mà mất đi lý trí không?
Trước khi ra nước ngoài Thời Sênh chém Doãn Mạch một trận, bảo anh ta đừng ăn nói lung tung.
Thời Sênh một mình chạy ra nước ngoài nghỉ dưỡng, đợi khi Úc Tửu về nhà, nhìn thấy một mớ hỗn độn.
Cùng với tờ giấy Thời Sênh để lại cho anh…
Ở nước ngoài chơi có thoải mái không? Không nghe điện thoại? Em đi nước ngoài chơi rồi, đợi em chơi đủ rồi sẽ trở về, đừng nhớ.
Đừng nhớ…
Nhớ…
Úc Tửu đi khắp thế giới tìm vợ.
Nhưng thế giới lớn như vậy, Úc Tửu phải đi đâu tìm người đây?
Cuối cùng vẫn là Cố Ngôn không nhịn được, nói cho anh địa chỉ của Thời Sênh.
Úc Tửu giống như tranh thủ từng giây chạy tới hòn đảo nhỏ mà sau khi Thời Sênh thi đại học xong, anh đưa cô tới đó.
“Cốc cốc…”
Úc Tửu chống vào tường thở hổn hển, đợi người bên trong mở cửa. Nhưng mở cửa là một cô bé, khuôn mặt ngạc nhiên nhìn anh, “Anh trai, anh tìm ai?”
Không phải cô ấy.
Úc Tửu ngẩng đầu nhìn số phòng.
520.
Đây chính là căn phòng họ ở lúc đó.
“Thiểu năng, bên này.”
Úc Tửu quay nhanh đầu lại.
Nhìn thấy người mình luôn mong nhớ, Úc Tửu xông tới vài bước, ôm cô vào lòng, “Anh sai rồi, anh xin lỗi, đừng rời xa anh.”
“Giờ biết cảm giác không tìm được anh của em rồi chứ?”
Úc Tửu hơi hơi gật đầu.
Thời Sênh vẫy vẫy tay với cô bé vẫn còn đang nhìn bên đây một cách hiếu kỳ, kéo anh vào phòng.