Thời Sênh giao tài liệu của bố mẹ Thịnh Hạ cho quốc gia. Quốc gia rất nhanh liền có phản ứng, đặc biệt biểu dương tập đoàn Thịnh Thế và cá nhân Thời Sênh.
Mà tập đoàn Thịnh Thế trong mấy năm nhanh chóng phát triển, trở thành tập đoàn xuyên quốc gia.
Cố Ngôn chuyển ngành làm mảng thương mại điện tử, Thời Sênh không lấn sang mảng đó.
Công ty đó của Thẩm Giai Âm phát triển cũng không tồi, nhưng có cây đại thụ Cố Ngôn này chắn, không lật nổi sóng gió gì, cuối cùng bị Cố Ngôn thu mua.
Thời đại nhanh chóng biến đổi, thời đại phổ biến internet, thông tin không còn bưng bít nữa, một thông tin rất nhanh chóng có thể truyền khắp toàn cầu.
“Xin hỏi Cố tổng, ban đầu ngành bất động sản đang ở thời kỳ hoàng kim, vì sao ngài lại chọn chuyển ngành làm thương mại điện tử vậy?”
Trên màn hình quảng trường, người chủ trì đang hỏi người dẫn đầu ngành thương mại điện tử là Cố Ngôn.
Cố Ngôn mặc đồ tây, thời gian hình như không để lại bất cứ dấu vết gì trên mặt ông ấy.
Vẫn đẹp trai anh tuấn như vậy, phong độ lẫm liệt.
Ông ấy nhìn vào ống kính cười một cái, “Vì có người từng nói với tôi, sau này sẽ là thiên hạ của thương mại điện tử, cho nên tôi liền đi làm.”
“Woa.” Người chủ trì làm bộ khoa trương, “Là ai có khả năng dự đoán như vậy, lúc đó đã báo trước sự phát triển của tương lai.”
“Người này mọi người cũng rất quen thuộc.”
“Vậy sao? Là ai là ai, Cố Tổng ngài mau nói cho tôi.” Người chủ trì kích động truy hỏi.
Cố Ngôn phối hợp tiết tấu, chậm rãi nhả ra một câu nói, “Thịnh Hạ, tổng tài của tập đoàn Thịnh Thế.”
“Trời ơi, là cô ấy sao. Khi ngài chuyển ngành, Thịnh tổng mới bao nhiêu tuổi, sao ngài lại tin cô ấy như vậy chứ?”
Cố Ngôn cười khéo léo, “Vì con bé là con gái của tôi, tôi đương nhiên tin con bé.”
“Ôi trời…” Người chủ trì có lẽ là bị tin này đập cho choáng váng rồi, lát lâu sau mới phản ứng lại.
Nhưng lần phỏng vấn này là vây quanh Cố Ngôn, cho nên người chủ trì cũng không dám hỏi nhiều, rất nhanh liền chuyển chủ đề khác.
…
Tin tức Tổng Tài tập đoàn Thịnh Thế là con gái của con dê đầu đàn ngành thương mại điện tử hiện giờ là Cố Ngôn giống như đã mọc thêm cánh.
Khiến người ta kinh ngạc không ngớt.
Quần chúng trên mạng đã nghĩ ra mấy vở kịch ân oán hào môn.
“Những người này không đi viết tiểu thuyết đúng là đáng tiếc.” Thời Sênh quét mạng, “Chỉ với sức tưởng tượng này, chắc chắn sẽ hot.”
Úc Tửu vừa gác điện thoại, nhìn lên máy tính của Thời Sênh một cái, khóe miệng hơi giật, “Vợ, em tưởng tượng cũng không tồi.”
Dòng trả lời mới nhất, không phải chính là ID của vợ sao.
“Đây là khai thác trí lực.” Thời Sênh nghiêm túc nói.
“Trí lực phải kết hợp thể lực mới có thể phát huy tốt hơn. Vợ, chi bằng chúng mình vận động chút.” Úc Tửu vứt điện thoại ra, nháy mắt với Thời Sênh.
Thời Sênh rời mắt chỉ ra bên ngoài, “Ra ngoài, đừng làm phiền em.”
Tên này trong đầu một ngày đều nghĩ cái gì.
Ngoài ấy ấy ấy ra thì không có có việc nghiêm túc sao?
Úc Tửu đang muốn nói chuyện, điện thoại lại reo.
“Bố? Ăn cơm? Ồ… con hỏi vợ xem.” Úc Tửu nhìn về phía Thời Sênh, “Vợ, bố bảo chúng ta về nhà ăn cơm, đi không?”
Úc Hành Vân bảo hai người họ về nhà ăn cơm, Thời Sênh ít nhiều đoán được chuyện gì.
Nhưng cô không xác định Úc Tửu có thể tiếp nhận không…
Trên đường về nhà cô băn khoăn nên nhắc nhở Úc Tửu thế nào.
“Vợ, lề mề làm gì vậy?” Úc Tửu kéo cửa xem, “Muốn hôn cái mới chịu ra sao? Nào, anh hôn…”
Thời Sênh: “…”
Má!
Tên thiểu năng này.
Khi hai người họ vào, Cố Ngôn đã có mặt rồi, đang quấn tạp dề làm cơm, Úc Hành Vân ở bên cạnh giúp.
Úc Hành Vân rửa tay đi ra, nhìn Thời Sênh một cái, ông ấy hiếm khi không quát Úc Tửu.
“Con trai… con đi với bố tới phòng sách một chuyến.”
Úc Tửu không hiểu ra sao nhìn ông ấy một cái, thấy vẻ nghiêm túc trên mặt ông ấy, vẫn là đi theo.
Hai người vừa đi, Thời Sênh liền đi vào nhà bếp, “Chú Cố.”
“Tiểu Hạ.” Cố Ngôn hơi hơi cười, trong nụ cười có chút thấp thỏm.
“Đừng lo, anh ấy sẽ hiểu.” Thời Sênh vỗ vỗ vai Cố Ngôn.
Cố
Ngôn thấp giọng nói: “Năm đó mẹ nó qua đời, đã gây cho nó vết thương tâm lý rất lớn, chú sợ nó không chấp nhận được.”
“… Từ từ.” Loại việc này cô không có cách nào quyết định thay anh ấy được.
“Công ty thế nào rồi.” Cố Ngôn chuyển chủ đề.
Thời Sênh thuận theo ông ấy tiếp lời, “Phía chính phủ đã cho vài dự án, quá phiền phức, cháu không muốn nhận. Nhưng người bên dưới đòi làm, cháu liền giao cho họ làm.”
Từ khi cô ấy giao những tài liệu đó cho quốc gia, phía chính phủ đặc biệt chiếu cố tập đoàn Thịnh Thế.
Chỉ cần là việc có thể kết nối với công ty cô, đều phải hỏi bên cô trước, chỉ cần bên cô muốn nhận, cơ bản đấu thầu gì đó chỉ là hình thức.
“Những người đó biết rõ đường lối của cháu, biết cháu không phải dự án nào cũng nhận, chỉ nhận cái cháu hứng thú. Nhưng cháu cũng phải cẩn thận, người bên trên tâm tư khó đoán.” Cố Ngôn nhắc nhở Thời Sênh.
“Vâng.”
Đợi Cố Ngôn làm cơm xong, Úc Hành Vân và Úc Tửu cũng đi xuống.
Úc Tửu mặt không biểu cảm nhìn Cố Ngôn một cái, kéo Thời Sênh đi.
“Tiểu Tửu…” Cố Ngôn mở miệng có chút vội vã, giọng nói gấp gáp.
Bước chân Úc Tửu dừng lại, sau đó bước bước lớn rời khỏi.
Úc Hành Vân ôm vai Cố Ngôn, hơi hơi thở dài.
Úc Tửu nhét Thời Sênh vào trong xe, bắt đầu lái xe điên cuồng, suốt đường lên cao tốc, lại xuống cao tốc, cuối cùng dừng ở một thị trấn nhỏ.
“Úc Tửu…”
“Em sớm đã biết rồi?” Tay Úc Tửu còn nắm lấy vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, mặt nghiêng hơi lạnh lùng.
“Ừm… em từng gặp mấy lần.” Thời Sênh gật đầu.
“Cùng anh tới một nơi đi.” Úc Tửu tháo dây an toàn, xuống xe.
Thị trấn nhỏ rất yên bình.
Đây là cảm nhận đầu tiên của Thời Sênh khi xuống xe.
Úc Tửu men theo con phố trong thị trấn đi thẳng về phía trước. Thời Sênh đi theo sau anh, băn khoăn nên làm thế nào mở lời.
Có lẽ là Thời Sênh đi quá chậm, Úc Tửu dừng lại đợi cô, đợi khi cô đi lại gần, dắt tay mới tiếp tục tiếp lên phía trước.
“Đây là quê của mẹ.”
Mẹ của Úc Tửu chôn ở đây.
“Năm đó ông ấy vì làm ăn, bỏ rơi mẹ anh.”
Úc Tửu nói chậm rãi, có lẽ đoạn ký ức này đối với anh mà nói, có chút nặng nề.
“Những năm anh ở nước ngoài đó, ông ấy căn bản không biết cái gì gọi là quan tâm, ông ấy chỉ biết cho anh tiền.”
“Nhưng hôm nay ông ấy nói cho anh… lần đầu tiên anh nhìn thấy ông ấy quan tâm một người như vậy.”
“Chắc em nghĩ anh không biết phải không? Em đã từng gặp, anh khẳng định cũng từng gặp, hơn nữa là ở nhà… chỉ là họ không biết mà thôi.”
Thời Sênh nắm chặt tay anh.
Úc Tửu nhìn cô một cái, “Xin lỗi, anh tạm thời không thể tiếp nhận được họ.”
Giờ anh vẫn còn có thể hồi tưởng được bộ dạng ngã trong vũng máu của mẹ mình.
“Ừm, em biết.” Chỉ là vì biết, cho nên cô mới luôn không nói cho anh.
Úc Tửu đưa Thời Sênh tới trước mộ mẹ anh, trông có vẻ là một người con gái rất đáng yêu, Úc Tửu có vài phần giống bà.
Thời Sênh cúi người làm lễ.
Úc Tửu cảm thấy ngạc nhiên, hóa ra không phải với ai vợ anh cũng đều toàn thân mang gai không lễ phép.
Úc Tửu dù không tiếp nhận, nhưng cũng không phản đối.
Cho đến vài năm sau, Úc Tửu mới thoải mái, tiếp nhận hai người.