CHUYỆN HÀNG NGÀY Ở MA GIÁO (4)
“Người đến là khách. A Phúc, mời Vô Tranh cô nương vào.”
Giọng người đàn ông đầy nội lực vang lên từ trong cửa lớn của Bích Thủy sơn trang. Một người đàn ông đang đứng trong cửa lớn mở một nửa, bên cạnh là một tên sai vặt đang cầm cây đèn, hắt xuống làm bóng ông ta kéo dài ra.
A Phúc quay đầu: “Trang chủ, cô ấy…”
Cô gái này là tà môn ngoại đạo, sao có thể mời vào sơn trang được.
“Mời khách vào trong.” Người đàn ông ngắt lời A Phúc.
“Vâng.” A Phúc khom lưng hành lễ, sau đó xoay người, thái độ vẫn hơi cứng nhắc, “Vô Tranh cô nương, mời đi theo ta.”
Thời Sênh nở nụ cười đầy thâm ý với người đứng bên trong, rồi đi theo A Phúc vào phòng khách.
Đợi hai người đi khỏi, người bên cạnh Trang chủ mới cẩn thận hỏi, “Trang chủ, tại sao ngài lại để cô ấy vào?”
“Cô ấy là một cô nương, các ngươi sợ cô ấy sao?” Trang chủ hỏi ngược lại, ngữ khí có vài phần coi thường.
“Giang hồ đồn thổi cô ấy giỏi dùng độc, hơn nữa trong tay cô ấy còn có Hàn Nguyệt Kiếm.”
“Chính bởi vì trong tay cô ấy có Hàn Nguyệt Kiếm.”Trang chủ âm u nói.
Người bên cạnh không dám tiếp lời.
…
Phó Diệc Vân bị thương khá nặng, còn trúng độc nữa. Bạch Lạc một bước không rời, vẫn ở cạnh chăm sóc cho hắn ta, gương mặt cô ta tái mét cả.
“Bạch cô nương, cô đi nghỉ một chút đi. Ta sẽ trông chừng Phó công tử cho.” A Phúc nhìn bộ dạng của Bạch Lạc, không thể không lên tiếng nhắc nhở.
“Ta không sao.” Bạch Lạc lắc đầu, “Phó đại ca sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Độc của Phó công tử tạm thời chỉ có thể chế ngự, Trang chủ đang nghĩ cách, Bạch cô nương đừng lo.”
Bạch Lạc ôm lấy cánh tay của Phó Diệc Vân, làm sao có thể không lo lắng được chứ.
Chỉ còn vài ngày nữa là tỉ thí với Giang Trạm, Phó đại ca có thể khỏe mạnh trở lại được không?
A Phúc khuyên mấy câu, Bạch Lạc không nghe nên ông ta cũng không khuyên thêm nữa.
Bạch Lạc thấy trên trán Phó Diệc Vân có mồ hôi, đưa tay lau lại thấy trán hắn ta nóng đến phát sợ, cô liền đứng dậy ra ngoài lấy nước.
Cô đi rất nhanh, thuộc hạ trong sơn trang nhìn thấy cô cũng không ngạc nhiên.
Khi lấy nước, vài người thuộc hạ bên cạnh đang nói chuyện phiếm với nhau, Bạch Lạc cũng nghe loáng thoáng được một chút.
“Cô ấy đúng là Vô Tranh kia sao?”
“Có lẽ thế, chẳng phải Phúc quản gia không cho chúng ta lại gần chỗ đó sao? Nếu không phải cô ấy, sao Phúc quản gia lại cẩn thận như vậy”
“Cô ấy đến sơn trang chúng ta làm gì? Chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?”
“Cô ấy nói đến xem Phó công tử và Giang Trạm giao đấu. Ngươi sợ cái gì, đã có trang chủ, cô ấy có thể làm được gì.”
“… Cũng đúng.”
“… Cô ấy không phải là đồ đệ của Dược bà bà sao? Dược bà bà cũng được coi là tiền bối đức cao vọng trọng, sao lại có thể dạy dỗ ra một đồ đệ như cô ấy.”
Đồ đệ của Dược bà bà?
Phần sau đó, Bạch Lạc không nghe rõ chữ nào, trong đầu chỉ không ngừng luẩn quẩn mấy chữ này.
Cha cô ta từng nói, Dược bà bà là thần y, đồ đệ của bà ta có lẽ cũng là một thần y mới đúng.
Bạch Lạc ngừng lấy nước, cô ta vội vàng trở về phòng, không biết trang chủ đã đến từ lúc nào.
Người đứng bên cạnh có lẽ là một đại phu, đang bắt mạch cho Phó Diệc Vân.
Bạch Lạc đứng ở ngoài cửa mà không vào trong, im ắng lắng nghe bên trong nói chuyện.
Đại phu hơi lắc đầu, “Loại độc mà Phó công tử trúng phải trước nay lão phu chưa từng gặp qua.”
Đại phu thu dọn lại đồ nghề, vừa lắc đầu vừa thở dài, “Lão phu nghe nói Vô Tranh cô nương đang ở trong sơn trang. Nếu như có thể mời cô ấy đến xem, biết được loại độc gì, không chừng lão phu còn có cách. Nhưng…”
Nói đến độc, nếu Vô Tranh nói cô là thứ hai thì trong giang hồ e rằng không có người nào dám xưng thứ nhất.
Nhưng cô gái thủ đoạn thâm hiểm này liệu có chịu đến xem không?
Đại phu thở dài.
Vô Tranh… chính là đồ đệ của Dược bà bà?
Bạch Lạc cắn răng, rồi quay người bước đi. Cô ta đi hỏi thuộc hạ của sơn trang, sau khi biết được chỗ ở của Vô Tranh liền vội vàng qua đó.
A Phúc sợ Thời Sênh gây bất lợi cho người trong sơn trang, nên cố tình sắp xếp cho cô ở tại một tiểu viện độc lập.
Bạch Lạc nhìn thấy tên của tiểu viện liền đưa tay gõ cửa.
Cửa viện kêu két két một tiếng liền mở ra.
Không khóa?
Bạch Lạc thò đầu vào xem, trong viện không có ai.
“Vô Tranh cô nương?” Bạch Lạc gọi một tiếng.
Không có ai
đáp lại cô ta. Cô ta lưỡng lự một lúc, rồi mạnh dạn đẩy cửa đi vào.
Bạch Lạc vừa đi được hai bước, trước mặt đột nhiên hiện ra một bóng đen. Cô ta kinh hãi lùi về sau, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thời Sênh từ ngoài viện nhảy vào, trong viện đột nhiên có thêm một người, làm cô cũng rất ngạc nhiên, quan sát từ trên xuống dưới một hồi.
Nữ chính đại nhân chạy tới chỗ cô làm gì?
Nam chính không phải sắp chết rồi sao?
“Tỷ tỷ? Là tỷ à?” Bạch Lạc nhìn rõ dung mạo của Thời Sênh, trong mắt lập tức ánh lên vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ.
Thời Sênh: “…” Hôm đó trời tối như vậy mà cô cũng nhìn rõ được bản cô nương sao. Không phải nữ chính đại nhân yêu thầm bản cô nương chứ.
Ánh mắt vui mừng của cô là có ý gì, bản cô nương không phải đồng tính luyến ái.
“Sao cô vào đây được?”
Bạch Lạc chớp chớp mắt, chỉ vào cửa viện, nhỏ nhẹ lên tiếng giải thích, “Cửa không đóng.”
Ối? Bản cô nương không đóng cửa sao?
Thôi bỏ đi, cái này cũng không quan trọng.
“Cô tới đây làm gì?” Nữ chính đại nhân, cô không đi theo người cô thích, chạy tới đây làm gì.
“Ta…” Bạch Lạc đột nhiên trở lên căng thẳng. Vị tỷ tỷ này lẽ nào chính là Vô Tranh cô nương?
Cô ta hít một hơi thật sâu, cẩn thận hỏi, “Tỷ tỷ là đồ đệ của Dược bà bà đúng không?”
Thời Sênh đưa ánh mắt cổ quái dò xét Bạch Lạc, gật đầu qua loa, “Cứ coi như thế.”
Là Nguyên chủ, không phải cô.
Hai mắt Bạch Lạc bỗng sáng long lanh, như bảo thạch điểm xuyết, “Quá tốt rồi, Phó đại ca bị trúng độc, nhưng đại phu không biết loại độc trong người Phó đại ca là gì. Tỷ tỷ có thể qua đó xem Phó đại ca trúng độc gì không?”
Nói đến đoạn sau, ngữ khí của Bạch Lạc trở lên thành khẩn thỉnh cầu.
Cuối cùng, cô còn vội vàng nói thêm một câu, “Ta có thể trả tiền thù lao cho tỷ tỷ.”
Thời Sênh: “…”
Tìm bản cô nương đến khám bệnh cho nam chính đại nhân?
Não bị lừa đá rồi à?
Bản cô nương không hạ độc là tốt lắm rồi.
Nhưng tại sao Phó Diệc Vân lại trúng độc? Trong kịch bản hình như không có tình tiết này, kịch bản lại bị vỡ à?
“Tỷ tỷ, tỷ muốn thế nào? Ta đều có thể làm được, ta nhất định sẽ giúp tỷ hoàn thành.” Bạch Lạc nhìn Thời Sênh không nói gì, nên rất lo lắng.
Ta muốn mạng của Phó Diệc Vân, cô có thể ra tay không?
Thời Sênh dửng dưng, “ Trúng độc thì nên tìm đại phu, tìm ta làm gì.”
“Đại phu nói,… ông ta không biết Phó đại ca trúng loại độc gì, chỉ có tỷ tỷ mới biết, vì vậy…” Nước mắt Bạch Lạc liên tiếp rơi xuống, “Tỷ tỷ, phải làm thế nào thì tỷ mới chịu đến khám cho Phó đại ca?”
Này này, sao cô nói câu này cứ như thể ta là kẻ phụ lòng vậy?
Nói chuyện thì nên chú ý một chút.
“Tỷ tỷ, ta cầu xin tỷ.”
“Dựa vào cái gì.” Thời Sênh cười nhạt như không rồi nói: “Ta dựa vào cái gì mà phải giúp cô?”
Bạch Lạc sững sờ nhìn Thời Sênh, trên đôi mi cong dài lấm tấm những giọt lệ trong suốt.
Khóe miệng Thời Sênh hơi cong lên, để lộ nụ cười nham hiểm, “Còn nữa, cô vẫn chưa nghe những lời đồn thổi trong giang hồ sao?”
Bạch Lạc lắp bắp, “Cái… cái gì?”
“Ta chỉ biết giết người, không biết cứu người.”
Cô gái đối diện nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng không nhìn thấy một gợn sóng nào trong đôi mắt cô, chỉ có một khoảng sóng yên biển lặng.
Giọng nói của cô ấy không ngừng văng vẳng bên tai cô.
Cô ấy nói…
Ta chỉ biết giết người, không biết cứu người.