TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Là Nữ Phụ
Chương 615: Tổng tài phá sản (7)

Xử lý xong gã nam chính thiểu năng, Thời Sênh quay đầu lại liền nhìn thấy cả khuôn mặt ngốc nghếch của Hàn Hiểu và con chó đần độn đó.

Hàn Hiểu cảm thấy mình đã đi nhầm vào phim trường, nếu không thì vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

Đây có còn là tổng tài của nhà cô nữa không?

Cô đã không thế nào tiếp tục dùng ‘Liễu tổng trong cuộc sống’ và ‘ Liễu tổng trong công việc’ để thôi miên bản thân mình nữa.

Lẽ nào Liễu tổng đã bị ma nhập?

Hàn Hiểu càng nghĩ càng thấy đáng sợ, hoảng sợ khiến cả cơ thể toát mồ hôi lạnh, nhìn Thời Sênh đang tiến về phía mình. Hàn Hiễu bỗng run cầm cập rùi về phía sau một bước.

“Chị đâu có giết em, sợ cái gì.” Thời Sênh lườm cô ta.

Hàn Hiểu khóc, bộ dạng bây giờ của Liễu tổng lại càng đáng sợ.

“Mang con chó đần độn này đi đi.” Thời Sênh chỉ chỉ chú chó Samoyed vẫn còn đang nằm rạp trên nền đất, cả khuôn mặt lộ đầy vẻ khinh thường.

“… Vâng, vâng.” Hàn Hiểu gật đầu trong vô thức.

Hàn Hiểu không biết Tiêu gia ở chỗ nào, cũng không muốn đến Tiêu gia nên cô đã mang chú chó đến chỗ bảo vệ, bảo bọn họ đưa nó về nhà.

Khi trở về nhà, Hàn Hiểu vẫn vô cùng rối rắm.

Liễu tổng rốt cuộc có phải bị ma nhập không?

Cô có cần phải đi xin một lá bùa về không?

Hàn Hiểu cảm thấy cách này rất hay, một mạch chạy nhanh đến miếu đạo quán ở gần đây, xin bùa đuổi tà ma. Bên cạnh cũng có một người phụ nữ đã có chồng đang đứng xếp hàng, trò chuyện cũng với Hàn Hiểu.

Hai người nói mãi nói mãi, Hàn Hiểu không để ý đã đem chuyện bản thân đang thắc mắc nói với người phụ nữ đó.

Người phụ nữ đó ngạc nhiên, “Vậy tại sao cô không từ chức?”

Sắc mặt Hàn Hiểu hơi đỏ, “Tổng tài của chúng tôi rất ngầu.”

Người phụ nữ đó lập tức làm biểu cảm tỏ ý đã hiểu, sau đó chị ta lại nghe Hàn Hiểu nói: “Lương tổng tài trả gấp đôi lương bên ngoài.”

Người phụ nữ: “…” Nhan sắc + tiền của khiến cô gái trẻ này đến ma còn không sợ, đúng là lợi hại.

Hàn Hiểu xin được bùa, đem là bùa đó cất kỹ trên người rồi mới vội vàng trở về nhà.

Thời Sênh không có trong phòng khách, Hàn Hiểu cẩn thận đi vào phòng ngủ, lá bùa trên người không có gì khác thường, lúc này Hàn Hiểu mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Con người ai cũng cầu tâm tình thanh thản.

“Tiễn một con chó thôi mà người cũng mất hút luôn.”

Giọng nói của Thời Sênh vọng lên từ phía sau, hoảng sợ khiến Hàn Hiểu mồ hôi lạnh cứ thế ứa ra, trái tim thình thịch đập như muốn nhảy ra ngoài, hơi thở dồn dập.

Dọa chết người ta rồi!

Bàn tay cô xoa xoa lên lá bùa trước ngực, không có bất kỳ cảm giác nào.

May mắn, may mắn.

Hàn Hiểu hít một hơi thật sâu rồi quay người lại, tổng tài nhà cô đang bưng một bát mì. Lúc nãy có lẽ chị ấy ở nhà bếp, lúc cô lên đến nơi không để ý nhìn.

Nhưng mà… nấu mì lại không có tiếng động gì.

“Liễu tổng… mì ăn liền của chị là lấy ở đâu vậy?” Mãi một lúc lâu sau Hàn Hiểu mới mở miệng nói một câu, cô nhớ là cô không hề mua mấy đồ này, hơn nữa nhãn hiệu đó cũng rất kỳ lạ, chưa nhìn thấy bao giờ.

Thời Sênh: “…” Cô lấy từ không gian, có lẽ là còn sót lại từ thế giới trước.

# Ký chủ mãi mãi không thể nâng cao kỹ thuật nấu ăn của mình, đáng đời phải ăn mì ăn liền#

Thời Sênh đặt bát mì ăn liền sang bên cạnh, nghiêm túc nói: “Chị tìm thấy trong nhà bếp, lẽ nào không phải em mua à”

Hàn Hiểu lắc lắc đầu “Em không mua mì ăn liền.”

“Không phải em mua, lẽ nào là chị mua sao?” Thời Sênh trừng mắt, “Nói không chừng là em đã cầm nhầm về.”

“Thật…”

“Chị đói.” Thời Sênh ngắt lời Hàn Hiểu.

Hàn Hiểu: “…” Cô thật sự không mua.

Thế nhưng nhìn thấy biểu cảm chắc chắc trên mặt Thời Sênh, cô lại bắt đầu hoài nghi, lẽ nào cô thực sự đã mua về sao?

Không đến mức đó chứ…

Là ma quỷ xúi giục sao?

Hàn Hiểu bị cái ý nghĩ này dọa đến cả người nổi hết da gà, nhất định là do đã cô cầm nhầm!

Bật tất cả đèn trong nhà bếp lên, cô mới có một chút cảm giác an toàn.

Sau vụ ong vò vẽ, Tiêu Mậu – bố của Tiêu Linh Lung bất ngờ phái người đến đưa thiệp mời, mời cô đến tham gia buổi bán đấu giá châu báu.

Thiệp mời mà Tiêu Mậu gửi đến, hoặc là ý của Tiêu Linh Lung, hoặc chính là… có ai đó đang gây sự chú ý với cô.

Không cần biết là vì điều gì, chính là nhằm vào nam chính để khoe khang, vậy thì bổn cô nương cũng phải đi khoe khoang à!

“Liễu tổng, chúng ta có thể không đi.” Đám người này vừa nhìn một cái là biết không phải tốt đẹp gì.

Thời Sênh vắt chân lên, ngồi một cách không nghiêm túc, không có một chút hình ảnh nào, “Em có biết khi kẻ địch đang đắc ý, chúng ta nên làm gì không?”

Dựa vào tình trạng hiện giờ của bọn họ, có lẽ chỉ có thể ngầm chịu đựng, ngầm chịu đựng, ngầm chịu đựng thêm nữa… sau đó đợi thời trở lại, nhưng mà Liễu tổng, chị không hề có ý đợi thời trở lại.

Cho nên phải làm thế nào?

Khóe miệng Thời Sênh hơi cong lên, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy, “Khoe khoang.”

Hàn Hiểu ngẩn ngơ.

Khoe khoang thì chị cũng phải có thực lực mới được chứ!

Cứ như thế này mà đi khoe, chúng ta có thể ra khỏi buổi bán đấu giá sao?

Không bị đánh chết thì cũng bị cười nhạo cho đến chết.

Lời khuyên ngăn của Hàn Hiểu không hề có tác dụng, buổi bán đấu giá hôm đó, Thời Sênh cuối cùng vẫn đi.

Không dẫn theo Hàn Hiểu.

Hàn Hiểu rất mệt mỏi, Liễu tổng lại còn bắt cô ở bên ngoài đợi, lẽ nào định khoe khoang xong là chạy sao?

Thời Sênh vừa bước vào cửa đã có người ra đón tiếp, ánh mắt xấu xa của một gã đàn ông liên tục di chuyển trên người cô, “Đây chẳng phải là Liễu tổng sao? Cô đi cùng ai tới đây vậy?”

“Liễu tổng cái gì.” Ả phụ nữ đi cùng hắn ta nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, cười chế nhạo, “Liễu Thị không còn nữa, cô ta còn là Liễu tổng cái gì nữa.”

“Không nên nói như vậy cục cưng à, dẫu sao thì người ta cũng đã từng làm tổng tài, chúng ta cũng nên lịch sự một chút.”

Ả phụ nữ đó đẩy gã đàn ông một cái, hờn dỗi, “Em thấy chính là anh đã thích cô ta rồi.”

“Cục cưng làm sao có thể thế được, anh chỉ thích người như em, người như Liễu tổng…” ánh mắt hắn ta lại chuyển động từ trên xuống dưới, “Ở trên giường không thú vị.”

Hai người này chính là đến chế giễu Thời Sênh. Khuôn mặt Thời Sênh chầm chậm nở một nụ cười, nụ cười đó rất rực rỡ, dưới ánh sáng của những chiếc đèn xung quanh chiếu xuống lại càng chói mắt.

Trong một giây phút gã đàn ông đó nhìn cô mê mẩn.

Thời Sênh từ tốn đi đến gần hắn ta, nụ cười rạng rỡ. Trong giây lát bỗng nhiên trở nên u ám, gã đàn ông đó hoảng sợ, cổ chân bỗng nhiên nhói đau.

Thời Sênh giẫm lên chân gã đàn ông đó, đi được hai nước lại quay lại, trên khuôn mặt còn giữ ý cười lại ẩn chứa đầy ác ý, “Trên giường tôi có thú vị hay không, cả đời này anh cũng không thể nào biết được.”

“Vô liêm sỉ!” Ả phụ nữ bắt đầu chửi bới.

“Người vô liêm sỉ thiên hạ vô địch.” Thời Sênh xoa xoa mặt tự đắc, “Hơn nữa khuôn mặt này của tôi, xinh đẹp hơn cô nhiều lắm đấy.”

Khuôn mặt này của Liễu Sênh Ca, ném vào trong giới giải trí cũng có thể dựa vào mặt để kiếm cơm, kết hợp với cái vóc dáng này, cho dù chỉ là bình hoa cũng sẽ có người vì cô mà bỏ tiền.

Đánh rắn phải đánh giập đầu.

Đấu với phụ nữ, không cần gì ngoài nhan sắc, còn với đàn ông thì là nhũng loại hàng xa xỉ.

Sắc mặt của ả phụ nữ đó xanh mét, ai so sánh xinh đẹp với cô ta!

“Da mặt của Liễu tổng bây giờ đã dày hơn trước nhiều rồi.” Gã đàn ông cố chịu đựng cơn đau, cắn răng cắn lợi nói.

Những người xung quang túm lại xem kịch không hề ít. Kể từ sau khi Liễu Thị phá sản, vị tổng tài xinh đẹp từng được mọi người chú ý rất nhiều này giống như đã mất tích vậy.

Bây giờ vừa xuất hiện đã hung hăng như thế, chắc chắn khiến đám người quanh năm âm mưu ngấm ngầm này bắt đầu suy đoán, có phải cô ta đã bám được một người giàu có nào, hay là có thủ thuật gì.

Lúc đó khi xí nghiệp Liễu Thị bị phá sản, không ít người ôm trong mình ý muốn bẩn thỉu, chờ cô tìm đến tận cửa nhờ giúp đỡ, một người ưu tú như thế, ai mà không muốn?

Điều khiến cho đại chúng vô cùng bất ngờ đó chính là một người đứng đầu Liễu Thị mà lại không hề cố gắng cứu vãn mà chỉ giương mắt đứng nhìn Liễu Thị phá sản.

Bây giờ cô còn làm điệu bộ hung hăng như muôn lên trời như vậy, sao có thể khiến người ta không nghi ngờ được đây?

Chính vào lúc bọn họ đang ngầm xì xào phỏng đoán, Thời Sênh nói xa xôi một câu, “Người không có gì trong tay không sợ những người có tiền có thế, muốn chết thì mọi người cùng chết mà, có phúc cùng hưởng, mọi người nói xem như vậy có đúng không.”

Đám đông bắt đầu run rẩy.

Đây là cái phúc gì vậy trời?

Cái cô Liễu Sênh Ca này bị kích động đến điên rồi phải không?

Đọc truyện chữ Full