Tướng thống lĩnh bước lên trước một bước, nghiêm nghị, giọng trầm trầm, “Nguyễn Tiểu Dạng, dĩ hạ phạm thượng, trong mắt không coi vương pháp ra gì, ngươi đã biết tội chưa?”
Thời Sênh nhấc chân bước lên bậc cửa, hơi vênh cằm lên cao, lông mày cong cong, giọng nhẹ nhàng chầm chậm, “Chưa biết.”
Tướng thống lĩnh hừ lạnh một tiếng, giơ tay ra lệnh, “Cố chấp bảo thủ, bắt lấy, đưa đi.”
Không ai nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt lôi ở đâu ra một thanh kiếm, đến khi mọi người định thần lại được thì một đám người đã nằm rạp trước mặt.
“Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi dám ra tay?” Tướng thống lĩnh phẫn nộ.
“Trượt tay.” Miệng thì nói như vậy, nhưng thanh kiếm trong tay lại một lần nữa vung lên, kiếm khí mãnh liệt quét ngang.
Một đám người bị kiếm khí cuộn tung, lại một lần nữa nằm rạp xuống đất.
Thanh kiếm kéo ra một đường trong không trung, mũi kiếm mạnh mẽ chọc thẳng xuống mặt đất, tà váy của cô gái bay phất phới, ánh mắt đầy vẻ đường hoàng, “Các ngươi muốn bắt ta thì hãy quay về cố gắng luyện thêm đi.”
Tên tướng lĩnh nằm trên đất, tay ôm ngực, trên miệng vẫn còn vệt máu đỏ tươi. Hắn có vẻ không phục, đưa tay lau vệt máu trên miệng, rồi lảo đảo đúng dậy.
“Ngươi dựa vào thanh kiếm này thì có gì hay ho chứ, có bản lĩnh thì một đấu một với ta.”
Thời Sênh nhìn hắn từ trên cao xuống, môi nhếch lên, “Ta có kiếm đó là bản lĩnh của ta, nếu ngươi có thì cũng có thể dùng.”
Tên tướng lĩnh tức giận, nếu như hắn có một thanh kiếm lợi hại như vậy thì đâu có đứng đây phí lời với cô chứ.
Tên tướng lĩnh vẫn chưa lên tiếng thì lại nghe thấy tiếng cười giễu cợt của cô gái, “Ta là một cô nương, ngươi muốn ta một đấu một với ngươi, ngươi không thấy thật buồn cười sao?”
Tên tướng lĩnh đâu có phải là đối thủ của Thời Sênh nên chỉ có thể tròn mắt nhìn cửa lớn đóng lại, ngăn cách gương mặt đang nở nụ cười của nữ nhân kia.
“Tướng quân.” Những người dưới đất từ từ đứng dậy, vây quanh tên tướng lĩnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn theo cách cửa đang đóng lại.
Máu còn tích tụ trong miệng tên tướng quân, đột nhiên phun ra.
“Tướng quân!”
Tên tướng lĩnh vẫy tay, chỉ vào một người trong đám đó, “Ngươi hãy quay về bẩm báo với vương gia.”
…
Độc Cô Dực sợ người của Độc Cô Tu nhìn thấy nên hắn trốn ở sân sau không dám ra, có lẽ nếu đám người này xông vào Nguyễn phủ, hắn sẽ lập tức chạy trốn.
Nhưng hắn căng thẳng chờ đợi một lúc rất lâu, cả Nguyễn phủ vẫn như bình thường, không có bất cứ động tĩnh khác lạ gì.
Độc Cô Dực kéo một người lại hỏi, sau khi nghe xong, đối với Thời Sênh, Độc Cô Dực chỉ có thể nói hai chữ: khâm phục.
Một người nữ nhân giỏi giang như vậy, kể từ khi hắn có nhận thức thì tuyệt đối chỉ có một người này.
Không chỉ có một mình Độc Cô Dực có cảm giác này, mà người trong huyện Bạch Hà đều vậy, chuyện xảy ra trước cửa Nguyễn phủ, chỉ với thời gian bằng một bữa cơm đã truyền đến tai mọi người.
Mọi người lần lượt chạy tới Nguyễn phủ để xem Người duy nhất trong lịch sử đó.
Độc Cô Tu đích thân dẫn người tới Nguyễn phủ, nhìn thấy cửa lớn đóng chặt, hắn cho người trực tiếp phá cửa.
Nhưng khi bọn chúng vừa chạm vào cửa lớn, bỗng bị một sức mạnh vô hình ngăn lại, đừng nói là có thể vào được, đến cửa lớn cũng chẳng thể đụng vào nổi.
Nhân lúc nam chính đang bực bội tìm cách ở bên ngoài, Thời Sênh chạy tới nha môn, thả hết tất cả những người mà người của Độc Cô Tu bắt về,
Quan huyện lắp bắp ôm đầu, ngồi xổm sang một bên, sợ đến mức thở mạnh cũng không dám.
Vương gia à, người rơi vào bẫy của cô ta rồi, người ta chạy tới nha môn cứu người, người hãy mau về đi.
Đám người này đều là người làm của Nguyễn gia, Thời Sênh phát tiền công cho bọn họ, rồi để bọn họ tự về nhà hoặc đi đến một nơi nào đó trốn.
Thời Sênh đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn quan huyện rồi bước từng bước lớn rời khỏi đại lao.
Đến khi Độc Cô Tu nhận được thông tin, thì Thời Sênh đã về đến Nguyễn phủ, Độc Cô Tu sắp phát điên lên rồi.
Hắn hận không thể xé Thời Sênh thành 8 mảnh.
“Bất luận là dùng cách gì, cũng phải mở được của lớn của Nguyễn phủ cho ta!”
Độc Cô Tu vứt lại câu nói này, dáng vẻ phẫn nộ ngút trời bước chân rời đi.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, Nguyễn phủ bây giờ giống như tường đồng vách sắt, làm sao bọn họ có thể mở được chứ?
Độc Cô Tu quay về nha môn, quan huyện run lẩy bẩy quỳ dưới đất nhận rội, Độc Cô Tu đạp hắn một cái rồi đi thẳng ra sân sau.
Vẫn giữ được cái mạng, tên quan huyện sờ sờ ngực mình, hay là hắn từ chức đi thôi!
Chứ làm việc như thế này, sớm muộn gì cũng mất mạng, mấy năm nay hắn cũng tham ô được không ít tiền bạc…
Không thể từ chức, phải thẳng lưng mà đi mới được.
Quan huyện lập tức đứng dậy, chạy nhanh như lửa cháy sau mông về phía sân sau.
Độc Cô Tu quay về phòng, uống liền mấy ly nước, cũng không làm nguôi cơn lửa giận trong lòng hắn này.
“Vương gia!’
Độc Cô Tu liền quay đầu lại, ánh mắt đáng sợ làm cho người ngoài cửa sợ rụt cổ lại.
Nhìn rõ người, ánh mắt Độc Cô Tu hơi hòa hoãn lại, gương mặt từ từ thay đổi biểu cảm, “A Họa, sao nàng lại tới đây?”
Tô Họa chậm rãi bước vào, nhìn thần sắc của Độc Cô Tu. Nàng ta vốn muốn hỏi chuyện của Nguyễn Tiểu Dạng, câu hỏi đến cửa miệng rồi nhưng lại không dám hỏi, chỉ cẩn thận nêu ý kiến, “Vương gia vẫn chưa ăn cơm sao? Chi bằng tới Túy Tiên Lầu thử món vịt quay muội làm đi?”
Trước đây, khi Độc Cô Tu ở nhà nàng ta, nàng ta chưa bao giờ sợ hắn như vậy. Nhưng lần này không hiểu là vì sao, nàng ta luôn cảm thấy trên người Độc Cô Tu có một khí thế gì đó làm nàng cảm thấy rất sợ hãi.
“Cũng được.” Đầu chân mày Độc Cô Tu dãn ra, hắn gật đầu.
Túy Tiên Lầu là quán rượu của Nguyễn gia mà Tô Họa thuê lại được. Tô Họa đích thân làm món vịt quay cho Độc Cô Tu, sau đó Độc Cô Tu ăn vịt quay cùng Tô Họa, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
“Tô Họa, lần này nàng hãy cùng ta hồi kinh nhé.” Độc Cô Tu nhìn Tô Họa.
Tay Tô Họa đang gắp miếng vịt quay đột nhiên ngừng lại, nhìn Độc Cô Tu có chút kinh ngạc, “Cùng huynh hồi kinh?”
Độc Cô Tu gật đầu.
“Nhưng mà…” Tô Họa đặt miếng thịt vịt xuống, có chút lo lắng, “Sao ta có thể cùng huynh hồi kinh chứ?”
Tuy Độc Cô Tu thể hiện khá yêu thích nàng ta, nhưng chưa từng thổ lộ gì. Bọn họ vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu mà chưa có gì rõ ràng.
Cứ như thế cùng hắn hồi kinh, biết lấy thân phận gì chứ?
Tô Họa không muốn làm một tì thiếp gì gì đó của Độc Cô Tu. Nàng ta muốn một đời một kiếp chỉ hai người.
“A Họa.” Độc Cô Tu nắm lấy tay Tô Họa, hắn hơi dùng lực để kéo nàng ta ngồi cạnh mình, rồi ôm vào lồng ngực, ánh mắt truyền đi một tia tình ý, “Ta sẽ cưới nàng.”
Tô Họa đỏ mặt ngượng nghịu, nhưng vẫn to gan hỏi, “Vương gia đang thổ lộ tình cảm với muội sao?”
Độc Cô Tu đưa tay gõ nhẹ lên sống mũi ả ta, “Nàng thấy thế nào?”
“Chuyện này sao còn hỏi muội thấy thế nào?” Gương mặt Tô Họa có chút bất mãn, bờ môi căng mọng xinh đẹp hơi chu lại, dáng vẻ kiều diễm, thanh tú.
Mỹ nhân trong lòng, yết hầu của Độc Cô Tu chuyển động, rồi hắn cúi xuống hôn Tô Họa.
Tô Họa bị hôn chẳng kịp trở tay. Mãi tới khi trên người cảm nhận được sự lạnh lẽo, nàng ta mới sực tỉnh, đưa cánh tay có chút hoảng loạn kháng cự lại Độc Cô Tu.
“Vương gia… đợi đã, Độc Cô Tu…” Tô Họa nắm láy cánh tay đang tự do du tẩu trên người mình của hắn.
Độc Cô Tu vùi đầu trước ngực của nàng ta, luồng khí nóng ẩm ướt khiến cơ thể Tô Họa trở nên mềm nhũn. Nàng ta dựa vào Độc Cô Tu, giọng yếu ớt, “Độc Cô Tu, không được.”
Độc Cô Tu từ từ di chuyển lên trên, ngậm lấy dái tai nàng ta, “A Họa, ta sẽ cưới nàng”.
Tô Họa thở gấp gáp hai hơi, “Độc Cô Tu, chàng có thể chỉ có một mình ta không?”
Độc Cô Tu mơ hồ ừ một tiếng, hắn gạt sạch đồ trên bàn rồi đặt Tô Họa lên đó.
Tô Họa giả vờ kháng cự, cuối cùng bị Độc Cô Tu chén sạch sẽ ở trong phòng ăn riêng.