TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Là Nữ Phụ
Chương 786: Tổng biên thích đào hố (33)

Quỹ đạo hoạt động Trần Lục đều chuyển động quanh Trình Minh, ngoại trừ lúc lên lớp, cả ngày anh ta luôn ở bên Trình Minh.

Cho dù có chuyện muốn ra ngoài cũng sẽ nói với Trình Minh. Nếu không liên lạc được với Trình Minh, anh ta sẽ chuyển lời qua Thời Sênh hoặc Thư Tuyệt.

Cho nên, Trần Lục không thể nào vô duyên vô cớ mất liên lạc.

Thư Tuyệt vừa rồi cũng đang gọi điện thoại nên không nhận được cuộc gọi của Trình Minh. Hắn gọi lại cho Trình Minh, Trình Minh ở bên kia hổn hển nói mấy câu gì đó.

“Làm sao thế?”

Thư Tuyệt cúp điện thoại, “Trần Lục bị Nhiếp Thành bắt đi.”

Thời Sênh: “…”

Ngơ ngác.

Vì sao Nhiếp Thành hiện tại lại níu kéo Trình Minh không tha? Không phải người hắn yêu là nam chính tiểu thụ Tạ Ngôn sao?

Trình Minh là tiểu công không thể chê, trước đây ở bên Nhiếp Thành, Nhiếp Thành còn phải nằm dưới.

Khi Thời Sênh và Thư Tuyệt chạy tới hiện trường, cảnh sát đã đến đầy, trong phòng Nhiếp Thành cũng có rất nhiều cảnh sát đi lại.

Rất nhanh, có cảnh sát mang túi đựng xác chết ra.

Nhiếp Thành bị cảnh sát một trái một phải áp tải, không nhìn thấy Trình Minh và Trần Lục đâu.

“Người chết là ai?” Thời Sênh ngăn cản một người cảnh sát. Khi cảnh sát chuẩn bị từ chối trả lời thì lại lập tức nói tiếp, “Chúng tôi là bạn của Trình Minh.”

“Anh Trình không sao, đã đưa đi bệnh viện.” Cảnh sát trả lời phần nhỏ nhặt.

Người chết là Tạ Ngôn. Nhiếp Thành bắt cóc Trần Lục, gọi điện thoại cho Trình Minh, bảo hắn tới tìm mình một mình.

Thế nhưng Tạ Ngôn lại tìm được Nhiếp Thành rước Trình Minh, hai người đại khái nảy sinh tranh cãi, sau đó Tạ Ngôn đột nhiên liền lấy ra dao nhỏ đã chuẩn bị tốt từ trước, muốn giết Nhiếp Thành.

Tạ Ngôn ăn uống thiếu thốn, không phải là đối thủ Nhiếp Thành, kết quả không giết được người mà còn bị Nhiếp Thành giết.

Nhiếp Thành mặc dù giết người để tự vệ, thế nhưng có ý định bắt cóc nên cũng đủ để hắn rục xương trong tù rồi.

Trần Lục bị ngộ thương, cũng không có gì đáng ngại.

Trình Minh ở bệnh viện cùng Trần Lục, chờ vết thương Trần Lục tốt hơn mới bắt đầu ra tay thu mua sản nghiệp của nhà họ Nhiếp.

Trong cốt truyện, nhà họ Trình giàu có nhất, ngay cả Thư Tuyệt cũng không bằng.

Cổ phần của Nhiếp Thành ở công ty, sau khi Trình Minh thu mua liền qua tay bán lại cho Thư Tuyệt, còn có thể trả góp dần dần.

Bản quyền điện ảnh và truyền hình của “Mười năm nghiện” đã bán ra, Thời Sênh bỏ ra nhiều tiền hơn để mua về. Đối phương rất không muốn, nói không chừng có thể làm ra một bộ phim kinh điển thì sao?

Thời Sênh vừa uy hiếp vừa dụ đỗ, cuối cùng đồng ý bán “Hoa thần” cho họ, bọn họ mới đồng ý bán trao tay bản quyền của “Mười năm nghiện” cho cô.

Mẹ kiếp, rõ ràng nó là bản quyền của cô, vì sao còn muốn cô dùng tiền đi mua chứ?

Thời Sênh buồn bực lấp hết hố của “Hoa thần”, độc giả đều tưởng cái Hệ thống xuất hiện lỗi, mấy trăm năm không thêm chương mới lại vậy tự nhiên thêm chương.

Đương nhiên, sau khi đọc, đám người đọc liền như kẻ hỗn độn trong gió.

Cái này đều cái quỷ gì vậy?

Vì sao cuối cùng nữ chính chết, nam chính cũng chết? Lại còn cmn trồng một gốc cây…

Kết cục này, bọn họ không chấp nhận.

Biết được “Hoa thần” sẽ chuyển thể thành phim, những người này càng buồn bực hơn, kết cục hố nhau như thế, còn làm phim thế nào được.

Thời Sênh vốn cũng muốn dùng cái này giải quyết, thế nhưng người của công ty làm phim không đồng ý. Trước đây Thời Sênh đã đồng ý viết một kết cục hài lòng cho bọn họ, cho nên giờ cô chỉ có thể đổi sang một cái kết khác.

Cho nên, lúc “Hoa thần” lên sóng, người đã đọc qua nguyên tác liền nhận ra, kỳ thực chết cũng rất tốt, đương nhiên đây là chuyện về sau.

“Mười năm nghiện” nếu chuyển thể thành phim sẽ là một tác phẩm rất tốt, vì sao em không bán?” Thư Tuyệt không thể hiểu nhất chuyện này.

Cô không chỉ không bán, ngay cả việc sách giấy đã in xong, cô cũng bỏ tiền túi để mua lại và tiêu hủy toàn bộ.

“Bán cái gì chứ, có phải đồ của em đâu.”

Thư Tuyệt cau mày, bộ tiểu thuyết này không phải cô ấy viết sao?

Thời Sênh bĩu môi, “Anh đã đọc qua mấy truyện em viết rồi, anh nghĩ em có thể viết cái loại văn phong cố sự này?”

Thư Tuyệt đã đọc qua tất cả mấy cái hố của Thời Sênh, văn của cô cơ bản đều là trong hố có hố, lấp một sẽ để lại một, đến lúc kết cục, nhìn như tất cả cái hố đều lấp xong, trên thực tế cô còn có thể từ đó viết ra bộ thứ hai luôn.

Vẫn là cốt truyện cũ, vẫn là nhân vật cũ, không có thêm bất kỳ nhánh truyện nào.

Lật ngược vấn đề đã kết luận trước đó, một lần nữa viết ra một chân tướng mới nhưng lại không làm người ta thấy đột ngột.

Về phần cô có thể viết ra bộ thứ ba hay không thì không biết được, dù sao hắn còn chưa thăm dò tới.

“Vậy là ai viết?”

“Tân Y.” Thời Sênh nhìn Thư Tuyệt, “Không phải là em, là Tân Y.”

Là Tân Y nguyên bản.

Trước Thư Tuyệt cũng đã nghe Thời Sênh nói qua, hiện tại nghĩ lại, có lẽ Tân Y là bút danh của tác giả kia, có lẽ là bạn của cô.

Nhưng cái đó chẳng liên quan gì tới hắn cả.

Thư Tuyệt kéo Thời Sênh vào lòng mình, “Hiện tại chúng ta có một vấn đề rất quan trọng cần thảo luận.”

Thời Sênh chớp mắt, “Ngày kết hôn sao?”

Thư Tuyệt: “…”

Chỉ biết ngày kết hôn, ngoại trừ kết hôn, trong đầu nàng dâu nhà hắn không còn thứ gì khác sao?

“Tiền của em từ đâu tới?” Vấn đề này hắn đã muốn hỏi từ lâu.

Nàng dâu nhà hắn tựa hồ rất có tiền.

Không phải là kết hôn à, thật thất vọng, “Kiếm chứ gì nữa. Em cũng không phải spiderman, còn có thể cướp ngân hàng sao?”

“Em kiếm thế nào?” Nghề nào mà còn có thể kiếm nhiều tiền như thế? Tại sao hắn không biết chứ?

“Muốn biết?” Thời Sênh đưa tay đẩy Thư Tuyệt ngã xuống giường, lấy tay chống lồng ngực của hắn, khí phách nói: “Hầu hạ em tốt, em sẽ nói cho anh biết.”

Thư Tuyệt: “…”

Cả ngày, cô ngoại trừ muốn những thứ này thì không thể muốn chút chuyện đứng đắn sao?

Thư Tuyệt không thích Thời Sênh làm việc ở giữa một đống đàn ông, về sau liền chuyển cô đến bên cạnh anh, công việc của một ngày chính là…

Gõ chữ.

Ngủ với hắn?

Ha hả, nghĩ quá nhiều.

Thời Sênh không viết thì hắn sẽ không cho ngủ!

Thời Sênh muốn từ chối.

Cái kịch bản quả thực xằng bậy!

Vì vậy, mỗi ngày nhân viên đến công ty đều có thể thấy tổng biên phu nhân nhà bọn họ muốn chết không sống ngồi ở một chỗ gõ bàn phím.

Có Thư Tuyệt nâng đỡ, cô không nổi tiếng cũng khó, thế nhưng mỗi lần cô đào hố mới thì tập thể độc giả đều muốn gửi cho cô một xe tả chở lưỡi dao.

Hừ, cái hố này còn không có lấp xong đã đào hố mới rồi.

Không hổ đối với bút danh của cô, Tổ tông đào hố.

Tống Manh Tử ở một cuộc gặp mặt hằng năm được một tác giả để ý, từ nam tần nhảy sang nữ tần, mỗi ngày đùa giỡn cô.

Tống Manh Tử bị đùa giỡn liền nổi giận.

Cho tới bây giờ cũng chỉ có cô đùa giỡn người khác, người này lại dám đùa giỡn cô!

Phải đùa giỡn lại mới được.

Nhưng mà Tống Manh Tử phát hiện công lực của mình không bằng người ta, cả ngày bị đùa giỡn đến nổi trận lôi đình.

Giai đoạn sau, vị tác giả này đều đuổi tới đời thực làm cho Tống Manh Tử phải xuất ngoại, đi xa tha hương, rất nhiều năm sau mới dám về nước.

Trình Minh và Trần Lục vẫn luôn bên nhau. Nhà họ Trình bắt đầu phản đối, thái độ Trình Minh kiên quyết, nhà họ Trình phản đối không được, thầm chấp nhận người con dâu Trần Lục này.

Thế nhưng nhà họ Trình yêu cầu, nhất định Trình Minh phải có một đứa con để kế thừa gia sản.

Trình Minh không vui, một mình hắn không thể sinh con được, mà bắt hắn có quan hệ với một người phụ nữ khác thì hắn càng không thích.

Nhà họ Trình không có biện pháp nào, đành phải tụ bế về một đứa bé từ nhà họ hàng, tuy rằng không phải là ruột thịt nhưng cũng chảy dòng máu của nhà họ Trình.

Trình Minh đã hỗn trướng thời gian dài như vậy, cũng không tiện trái ý các trưởng bối nữa.

Đọc truyện chữ Full