TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Là Nữ Phụ
Chương 1342: Đại vương tuần núi (2)

Thời Sênh dựa vào vách núi hồi tưởng lại ký ức của nguyên chủ.

Nguyên chủ bị Bạch An đánh, sau đó chạy đi, gặp một người thú ở bên ngoài, sau đó không gặp lại người thú nữa.

Nguyên chủ chạy một đoạn, sau đó gặp mấy giống cái không biết đi từ đâu tới. Cô còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đám giống đực đang thời kỳ động dục đuổi theo lôi lên núi.

Bởi vì cô quá ầm ĩ, nên bị một con đực đánh ngất, sau đó không có sau đó nữa.

Vậy tóm lại là nguyên chủ chết như thế nào?

Thời Sênh cảm thấy đám người nguyên chủ đụng phải rất đáng ngờ, nhưng lúc đó trời tối như vậy, nguyên chủ lại khóc lóc thút thít, căn bản không nhìn rõ ai với ai.

Lật bàn, làm thế nào đây?

Thời Sênh rầu rĩ hồi lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được gì.

Cô không thèm nghĩ nữa, nếu thực sự không được, đến lúc đó tiêu diệt hết bộ lạc Bạch Hổ đi là xong, chắc chắn có hung thủ ở trong đó.

Thời Sênh lấy ra một bộ y phục sạch sẽ mặc lên, bộ da thú này thật quá trống trải, hơn nữa còn rất rất ngắn.

Thời Sênh rời khỏi hang, đi về phía bộ lạc Bạch Hổ.

Thời điểm này có lẽ mọi người đều đang nghỉ ngơi. Thời Sênh tránh đám người thú canh gác lẻn vào trong, khi đi qua hang của Bạch An, nghe thấy tiếng ưm ưm a a.

Thời Sênh: “…”

Thời Sênh – Người đã từng chứng kiến cảnh xxx tập thể của quần chúng – bày tỏ, ta không thể hiểu được thế giới của người thú.

Hôm nay Lâm Thất Thất đã bị kinh sợ, có lẽ Bạch An đang an ủi Lâm Thất Thất cho cô ta đỡ sợ.

Thời Sênh lặng lẽ đi về hang của mình.

“Không xong rồi, không xong rồi, đám Bạch Đại Tráng chết hết rồi.”

Sáng sớm tinh mơ, một tiếng hét chói tai đánh thức cả bộ lạc Bạch Hổ dậy.

Thời Sênh vắt chéo chân, nằm trên chiếc giường đá. Nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài truyền tới, cô mới chậm rãi ngồi dậy.

Đêm qua cô đã phải nghe tiếng ưm ưm a a cả một đêm rồi.

Cô ở bên cạnh hang Bạch An ở.

Hiệu quả cách âm vô cùng kém, hơn nữa họ còn không thèm đóng cửa. Ài, thế giới này quả là đáng sợ.

Cô đi đến cửa hang, nhìn ra bên ngoài.

Hang động cao hơn một bậc thềm, phía dưới tụ tập rất nhiều thú nhân, đang rì rầm bàn tán chuyện có người chết. Họ bỗng nhìn thấy sơn động xuất hiện một người thú ăn mặc kỳ quái, giọng nói của đám người đó đồng loạt kẹt ở cổ họng.

“Đó là … công chúa?”

“Công chúa đang mặc cái gì trên người vậy? Từ xưa đến nay ta chưa bao giờ nhìn thấy tấm da thú nào đẹp đến vậy.”

“Trông đẹp quá chừng!”

Người ở hang bên cạnh cũng đi ra. Bạch An đi ra trước, hắn ở trần, quanh hông quấn một tấm da thú, nhưng không dài lắm, đổi một góc độ khác thậm chí còn có thể nhìn thấy một số thứ kỳ quái.

Khóe miệng Thời Sênh co giật, con mắt đảo qua một lượt những con đực khác. So với Bạch An, đám người thú khác càng đơn giản hơn, trực tiếp dùng cỏ đan thành tấm khố để quây quanh hông.

Thứ đồ da thú này không phải ai muốn cũng mặc được.

Thời Sênh đỡ trán, không gian này có độc mà!

Bạch An khôi ngô cao lớn, cũng có thể nói là anh tuấn, nhưng so với đám người thú ở bên dưới, thì chắc chắn thuộc dạng cực kỳ đẹp trai.

Bạch An trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Ánh mắt của những người phía dưới rời khỏi người Thời Sênh, chỉ vào mấy bộ thi thể bạch hổ phía dưới được đám người thú khiêng về, “Đám Bạch Đại Tráng chết rồi.”

Trong số đó có tên tối qua bị Thời Sênh đâm chết.

Ánh mắt Bạch An lướt qua đám thi thể đó,

“Tù binh đâu?”

“Không thấy đâu cả.”Đám người thú lắc đầu, “Thủ lĩnh, liệu có phải là do đám bộ lạc Báo Hoa ở bên cạnh làm không?”

“Bọn chúng dòm ngó chúng ta đã lâu. Hôm qua ta còn trông thấy chúng quanh quẩn ở bên ngoài bộ lạc chúng ta, hôm nay lại xảy ra chuyện này. Thủ lĩnh, ta thấy chắc chắn là do bộ lạc Báo Hoa làm.”

Ở quanh đây, chỉ có duy nhất bộ lạc Báo Hoa dám đối đầu với bộ lạc Bạch Hổ.

“Báo thù cho đám Đại Tráng!”

“Bào thù, báo thù, chúng ta phải báo thù!”

Đám đông cùng hưng phấn gào lên. Bạch An quát lớn hai tiếng, họ mới yên tĩnh trở lại, “Có phát hiện được gì tại hiện trường không?”

Một người thú ném một vài thứ đồ xuống đất, “Chỉ tìm được mấy thứ này, không phát hiện thêm được gì khác nữa.”

Bạch An nhảy xuống, gẩy ra xem, lông mày liền nhíu chặt lại.

“Đó chẳng phải là đồ của Linh Khê sao?” Lâm Thất Thất không biết đã đi ra từ lúc nào, mặc một bộ váy da dài màu trắng tuyết, làn da trắng nõn, nhỏ bé đáng yêu, đứng bên cạnh Bạch An, đang chỉ vào thứ trông giống như cây trâm ở dưới đất.

Nói là cây trâm, nhưng thực ra cũng chỉ là một thanh gỗ, chẳng qua bên trên được khắc thêm vài hình thù.

Bạch An đứng dậy, ánh mắt âm trầm, quay đầu nhìn sang hang động bên cạnh.

Nhìn thấy ngay Thời Sênh đang đứng ở cửa hang. Cô ăn mặc rất chói mắt, muốn không nhìn thấy cũng không được.

Những người thú khác đều chưa từng nhìn thấy loại y phục làm bằng vải, nhưng Bạch An đã từng nhìn thấy.

Khi hắn gặp Lâm Thất Thất, trên người cô ta cũng mặc loại y phục tương tự như vậy, tuy kiểu dáng kém xa, nhưng loại chất liệu cũng gần tương tự như vậy.

Cô ấy lấy nó ở đâu ra vậy?

Khi Lâm Thất Thất nhìn thấy quần áo của Thời Sênh, cô ta giật mình kinh hãi cực độ.

Cô ta đã đến đây lâu như vậy rồi, thừa biết thế giới này không có loài người, tuy có thành trì do người thú xây dựng, nhưng vẫn còn lưu giữ dấu vết của thời nguyên thủy, căn bản không hề có thứ gọi là vải.

Cô ta lấy nó ở đâu ra?

Lẽ nào có người khác cũng xuyên không tới đây giống như cô ta sao?

Hay là ở thế giới này, thực ra cũng có loài người, chỉ là do bản thân cô ta không biết mà thôi?

Tâm trạng Lâm Thất Thất vô cùng phức tạp, nhưng không thể nào nắm được trọng điểm, cô ta lại không thể hỏi trực tiếp được, chỉ có thể không ngừng quan sát Thời Sênh.

Bạch An giờ đây đã mất hết kiên nhẫn với cô em gái này. Hắn cầm cây trâm lên, chất vấn Thời Sênh: “Linh Khê, chuyện này là sao?”

Thời Sênh ngồi trên một hòn đá ở cửa hang, giơ chân lên, “Làm sao ta biết được chuyện này là sao chứ.”

Cô chỉ giết một tên, những tên còn lại do ai giết có quỷ mới biết được!

Lông mày Bạch An nhíu chặt, “Tại sao đồ của muội lại xuất hiện ở hiện trường?”

Thời Sênh nhếch khóe môi cười, “Chắc là nó có chân tự chạy đến đó đấy.”

“Linh Khê!” Bạch An quát, “Tối qua muội ở đâu? Làm gì?”

Thời Sênh chống cằm, vẻ mặt phiền muộn, “Không biết, bị ngươi đánh quên rồi.”

“…” Tối qua đúng là hắn có đánh cô, nhưng nói là đánh đến mất trí thì còn lâu hắn mới tin, “Linh Khê muội đừng có ăn nói lung tung, mau nói rõ ràng xem, tối qua muội ở đâu?”

Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn Bạch An, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, cô hỏi: “Ta ở đâu thì liên quan gì đến chuyện này? Ngươi có thể suy ra được ai là hung thủ từ việc tối qua ta ở đâu à? Hay ngươi cho rằng ta chính là hung thủ?”

Gương mặt Bạch An hiên ngang lẫm liệt, “Đồ của muội xuất hiện tại hiện trường gây án, tất nhiên ta phải hỏi cho rõ ràng.”

Ý hắn tức là ta không thể bởi vì ngươi là công chúa mà làm việc trái với pháp luật, không hỏi han gì tới ngươi được.

“Ta không biết!” Thời Sênh chống cằm, “Hay là ngươi để ta đánh một trận, biết đâu ta sẽ nghĩ ra đấy.”

Đám người thú: “…”

Công chúa điên rồi sao?

Bỗng có một con thú đực trong đám người thú giơ tay nói: “Ta… trước đó ta có nhìn thấy công chúa… công chúa chạy về phía sau núi.”

Đọc truyện chữ Full