Huyền Trần thầm kinh ngạc với điện hạ nhà mình. Hắn lại chỉ tức giận như vậy, không cho người lôi cô ta xuống cho Thiên Xu ăn.
Vừa rồi cô ta đã chạm vào điện hạ đó…
Cho dù không làm mồi cho Thiên Xu, thì cũng phải chặt tay mới đúng, đó mới là tác phong thường thấy của điện hạ, điện hạ tức giận thế này là sao chứ??
“Oa!”
Đám người phía trước đột nhiên phát ra tiếng kêu khe khẽ, đám thích khách bên đó đã làm xõa tóc Yên Loan ra. Lúc này thân áo trước cũng có chút lỏng lẻo, vừa nhìn đã biết đây là một cô nương.
Thân phận Yên Loan vừa bị bại lộ, đám thích khách đã rút đi.
Cô ta sắc mặt khó coi ôm lấy y phục đứng ở giữa, nhìn có vài phần nhếch nhác.
“Đó chẳng phải là Cửu hoàng tử sao? Sao lại biến thành nữ nhân rồi?” Bách tính đứng ở phía xa, chỉ chỉ trỏ trỏ Yên Loan.
Hai tay Yên Loan nắm chặt, ánh mắt tràn đầy sự căm phẫn, ánh mắt cô ta quét qua xung quanh, nhìn thấy xe ngựa của Yên Thu, còn có Thời Sênh đứng bên cạnh xe ngựa, sao cô ta không nhìn thấy chứ.
Nữ nhân này trước kia còn nói không phải là người của Thất hoàng tử, nhưng bây giờ lại đứng bên cạnh xe ngựa của Thất hoàng tử… sát khí hiện lên rõ ràng trong mắt Yên Loan.
Xe ngựa của Yên Thu xuất hiện trùng hợp như vậy, đám thích khách này hoàn toàn khác so với đám thích khách ngày hôm qua. Bọn họ rõ ràng là muốn vạch trần thân phận nữ nhi của cô.
Yên Thu…
Yên Loan đen mặt đón lấy áo choàng người của mình mang đến, nhanh chóng thắt áo choàng, rồi vội vã rời đi.
“Ngươi đoán xem cô ta sẽ hóa giải nguy cơ lần này thế nào?” Thời Sênh tiến lại gần cửa sổ xe.
Trong xe không có ai đáp lại, Thời Sênh kiên nhẫn nói: “Ngươi cứ chày cối ở đây thế này, cô ta chắc chắn sẽ biết là do ngươi làm, ngươi làm thế này là muốn lật mặt với cô ta sao?”
Trong xe vẫn không có âm thanh gì, Thời Sênh không biết phải làm sao, tên này hình như hơi lắm tật xấu thì phải.
“Hồng Cẩm, ngươi đừng quên bây giờ ngươi cũng đang có mặt ở đây.” Huyền Trần ở bên cạnh nhắc nhở một câu.
“Ừ, thế thì đã sao?” Thời Sênh tỏ vẻ không sao hỏi ngược lại, sau đó trâng tráo buông ra một câu, “Ta sợ cô ta sao? Cho dù có mười Yên Loan đến đây cũng chưa chắc đã làm được gì ta.”
Bản cô nương là lão đại chuyên đánh chính diện đấy nhé!
Huyền Trần: “…” Trước đây cảm thấy điện hạ nhà mình đã đủ điên cuồng, đủ khiến người khác muốn bóp chết lắm rồi. Bây giờ xem ra nếu so với nữ nhân này thì điện hạ quả thực vẫn quá đáng yêu.
…
Thời Sênh nhanh chóng biết được Yên Loan hóa giải nguy cơ lần này thế nào. Trước khi tin đồn đó hoàn toàn truyền ra bên ngoài, cô ta đã tạo nên một tin tức lớn hơn trước, có người chứng minh lúc đó cô ta căn bản không hề có mặt ở chỗ đó.
Người đó là do có người giả mạo.
Cũng may lúc đó Yên Loan còn không mang theo những người quen mặt ở bên cô ta, mà cuối cùng cô ta còn động thủ.
Mọi người đều biết Yên Loan là kẻ ốm yếu bệnh tật, ngay cả thứ công phu mèo cào cũng không biết, sao biết võ công được chứ, cho nên Yên Loan đã thành công gạt được bách tính bình thường.
Tuy nhiên, những người khác ở trong bóng tối chắc chắn là không dễ gạt như vậy, nhưng chỉ cần không cho cơ hội nắm được điểm yếu thì cô ta sẽ không sao hết.
“Ài, điện hạ, ngươi thất sách quá?” Thời Sênh nhoài người nằm lên bàn, xiêu vẹo chép kinh Phật, nói với nam nhân đang ở chỗ xa.
“Hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống rồi, có người sẽ đối phó với cô ta.”
“Phiền phức.” Thời Sênh bĩu môi, “Giết thẳng tay là xong, sao phải tính kế giăng bẫy phức tạp thế làm gì.”
Yên Thu nhìn mặt hồ tĩnh lặng, giọng nói cũng giống như nước hồ không một gợn sóng, “Bởi vì ta luôn sống trong cục diện đó.”
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn qua, nam nhân đứng bên cạnh đình, áo bào màu vàng kim khẽ bay, thân ảnh lại có vài phần tiêu điều và cô tịch.
Yên Thu xoay người, trên mặt vẫn là vẻ lười biếng đó. Hắn nhẹ nhàng nói: “Ngươi đứng ở bên ngoài, sai một bước cũng không sao cả, còn có thể đi lại được. Nhưng ta đứng trong ván cờ đó, sai một bước là sai cả ván, ta không thể thua được.”
Thời Sênh đặt bút xuống. Cô ngẩng lên đón lấy ánh mắt hắn, ngữ khí trịnh trọng, “Kể từ giờ phút ta đến bên cạnh ngươi, thì ta đã là người trong cuộc. Cho dù ngươi đi nước cờ xấu nhất thì ta cũng có thể khiến ngươi chuyển bại thành thắng. Yên Thu, ngươi có tin ta không?”
…
Yên Thu, ngươi có tin ta không?
Yên Thu đung đưa chiếc ghế lắc, trong đầu không ngừng luẩn quẩn câu nói này. Rõ ràng hắn nên phòng bị cô mới đúng, nhưng hắn lại không nỡ, lần đầu tiên… hắn không nỡ như vậy.
Khi cô hỏi hắn câu đó, hắn không trả lời.
Bởi vì hắn cũng không biết phải trả lời thế nào.
Nếu hắn không tin, thì tại sao hắn lại giữ cô ở bên cạnh mình, thậm chí còn không hề phòng bị cô.
Nếu như tin, nhưng tại sao hắn lại không nói ra được thành lời.
Yên Thu giơ tay ra che mắt, tại sao có những lời hắn sẽ có thể nói ra trong lúc không để tâm, tại sao…
Liệu có đúng như cô nói, giữa họ có nhân duyên ba kiếp, cô đến là để tìm hắn không?
“Điện hạ, đêm đã khuya, điện hạ mau đi nghỉ ngơi thôi.” Huyền Trần từ ngoài phòng đi vào, thấy Yên Thu còn chưa ngủ, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
“Huyền Trần.” Yên Thu bỏ bàn tay đang che mắt lại ra, trong giọng nói mang theo sự mệt mói, “Ta thực sự mệt rồi.”
Huyền Trần kinh hãi trong lòng, “Điện hạ?”
Yên Thu khẽ rung chiếc ghế lắc, có chút ánh sáng lờ mờ chiếu trên gương mặt nghiêng của hắn, như thể mạ thêm một tầng ánh sáng ấm áp, “Nhưng ta không có đường lui. Phía trước là nấm mồ, phía sau là vực sâu, ngươi nói xem, ta phải làm sao?”
Huyền Trần nắm chặt nắm đấm.
Yên Thu vẫy tay, “Ngươi lui đi.”
“Điện hạ, người có ý muốn thoái lui sao?” Huyền Trần bạo gan hỏi Yên Thu.
Yên Thu ngẩn người, thì ra đây gọi là ý muốn thoái lui.
Hắn rủ mắt xuống, giọng nói có vài phần nỉ non không nghe ra, “Ta cũng chỉ là một con người.”
Cho dù là chiếc khôi giáp cứng đến đâu, suy cho cùng cũng chỉ là chiếc khôi giáp; có thể bảo vệ được cơ thể, nhưng không thể bảo vệ được nội tâm; có thể khoác lên vẻ kiên cường, nhưng không thể che được sự tuyệt vọng và bất lực.
“Điện hạ không chỉ một mình.” Huyền Trần đột nhiên quỳ xuống, trịnh trọng tuyên thệ, “Huyền Trần sẽ vĩnh viễn đi theo điện hạ.”
“Ngươi lui đi.”
“… Vâng.”
Huyền Trần rời khỏi căn phòng. Một trận gió lạnh lướt qua, lá cây vang lên xào xạc, trong đình bóng cây đung đưa lắc lư. Lúc trước không thấy đêm lạnh, nhưng đêm nay lại lạnh đến khác thường, sau lưng không biết tại sao lại có mồ hôi lạnh túa ra.
…
Không biết tại sao Yên Thu lại đi đến viện Thời Sênh ở. Thủ vệ bên ngoài nhìn thấy hắn đến định quỳ xuống hành lễ. Yên Thu ra hiệu cho họ đừng lên tiếng, rồi lặng lẽ đi vào bên trong.
Trong viện chỉ có một căn phòng có đèn, hắn chậm rãi đi đến, đáy lòng dường như có một giọng nói đang gào thét, nói muốn gặp cô ấy.
Dường như gặp cô có thể khiến tâm trạng phiền não của hắn bình phục lại.
Yên Thu giơ tay ra định gõ cửa, nhưng hồi lâu sau vẫn chưa gõ được, hắn sẽ nói gì với cô đây?
Yên Thu đứng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không gõ cửa, xoay người rời đi.
Vừa đi đến giữa viện, bên tường đột nhiên có một bóng đen nhảy vào, từ thân người và thanh kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo đó, hắn biết người đó là ai.
“Ài, điện hạ, người đứng đây làm gì?” Thời Sênh đi đến, hiếu kỳ tiến lại gần, “Hay là nhớ ta rồi?”
Trong lòng Yên Thu hỗn loạn, có cảm giác lo lắng bối rối khi bị bắt gặp. Hắn hơi nghiêng người, che đi gương mặt bị bóng đen che mất đến thiếu tự nhiên, lạnh giọng hỏi, “Ta đã nói không được sự cho phép của ta, ngươi không được tự ý rời khỏi. Nửa đêm nửa hôm ngươi một mình ra ngoài đi đâu?”