Thời Sênh tới gần phòng đó, bên trong có ánh sáng mờ mờ hé ra, cánh cửa đã rất cũ nên không thể khép kín hoàn toàn, chừa ra một khe hở vừa vặn có thể ghé mắt nhìn vào trong.
Một nữ sinh bị trói bằng dây thừng, chân tay dạng ra theo hình chữ Đại (大) dán ở trên tường, vùng kín cứ như thế lõa lồ ra trước mắt.
Mà ông thầy ban sáng đang vuốt ve vùng kín của nữ sinh, biểu tình nho nhã như bản thân đang làm một chuyện vô cùng thần thánh vậy.
Nữ sinh bị bịt chặt miệng, chỉ lắc đầu phát ra âm thanh “ô ô”, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng. Nhưng nữ sinh càng tuyệt vọng thì ông thầy càng hưng phấn.
Nữ sinh này chính là sinh viên sáng nay nói chuyện riêng với ông ta.
[Con người ai cũng ghê tởm như thế à?] Hệ thống đột nhiên lên tiếng.
Thời Sênh cười lạnh: “Con người mà ghê tởm lên thì tuyệt đối sẽ vượt quá sức tưởng tượng của mi.”
Phía sau thầy giáo kia có mấy âm linh đang giương nanh múa vuốt, nhưng chúng vẫn không có cách nào tới gần ông ta. Thời Sênh khẽ nhíu mày, vòng tay đã mất tác dụng, chúng hẳn có thể tới gần ông ta mới đúng chứ…
Nhưng đúng lúc này, ông thầy đột nhiên vươn bàn tay còn lại ra, trên cổ tay đeo chuỗi hạt ban sáng, tuy rằng ánh sáng không rực rỡ như lúc ban đầu nhưng cũng không hoàn toàn mất đi.
“Giúp giúp chúng tôi…” Âm linh phát hiện ra Thời Sênh nên không ngừng nhắc đi nhắc lại mấy chữ này, âm thanh bén nhọn vô cùng chói tai. “Giúp chúng tôi, chúng tôi muốn giết thằng súc sinh này, giết thằng súc sinh này.”
“Nói chuyện bình thường đi, đau tai quá.”
Âm thanh bén nhọn biến mất, một âm linh bay ra, “Hãy giúp chúng tôi, chỉ cần cô giúp chúng tôi, chúng tôi sẽ cho hết lực lượng mà mình có.”
“Không có hứng thú.” Linh khí của thế giới này rất đầy đủ, cô cần gì lực lượng của đám âm linh kia. Thứ này cũng chẳng phải đồ tốt với người tu luyện bình thường cả, “Vậy chiếc vòng tay kia là ai đưa cho hắn?”
Thân hình âm linh vặn vẹo, âm thanh cũng dần cao lên, “Kỷ Đồng, là Kỷ Đồng, đứa con gái thích xen vào việc của người khác.”
“Đúng là xen vào việc của người khác.” Đám âm linh sau lưng người đàn ông kia đều là những thiếu nữ trẻ tuổi, vừa nhìn là đã biết hắn đã làm những gì rồi.
Nếu không phải Kỷ Đồng giả đưa lại vòng tay cho hắn thì e rằng giờ hắn đã bị mấy âm linh này dọa chết khiếp rồi.
Có lòng tốt lại thành làm chuyện xấu…
“Cầu xin ngài hãy giúp chúng tôi.” Âm linh cầu xin Thời Sênh. Lúc trước nhờ cô lấy đi vòng tay mà bọn họ mới có thể tới gần hắn, nhưng giờ chiếc vòng ấy đã quay lại, bọn họ không có cách nào tiếp cận đối phương cả, “Đại ân đại đức của ngài chúng tôi vĩnh thề không quên, kiếp sau xin làm trâu làm ngựa báo đáp ngài.”
Tiếng kêu trong phòng học đột nhiên cao vút lên. Thời Sênh nhìn vào, lão thầy giáo đang đưa một ống thép tới gần thân dưới của nữ sinh, trên ống thép vẫn còn dính những vết máu đã khô.
Thời Sênh ghê tởm, duỗi tay về phía âm linh.
Âm linh định tránh đi theo bản năng, Thời Sênh nhìn cô ta, “Muốn báo thù thì tới đây.”
Âm linh rất sợ hơi thở của cô, nhưng nhìn tình hình bên trong, cô ta cắn răng một cái rồi tiến tới gần.
Thời Sênh đặt tay lên đỉnh đầu cô ta, “Lực lượng ở chiếc vòng tay kia không còn mạnh nữa, tôi cho cô một ít lực lượng để phá hỏng nó, nhưng đồng thời… cô cũng sẽ hồn phi phách tán.”
Tiếng nói của Thời Sênh vừa dứt, âm linh liền cảm nhận được một lực lượng ôn hòa truyền từ trên đỉnh đầu vào trong thân thể, cả người cũng tràn ngập lực lượng.
Thời Sênh bình thản thu tay lại, hất cằm, ý bảo nó có thể đi.
“Cảm ơn ngài.”
Âm linh bay vào trong, mấy âm linh khác bay theo nó, sau đó tất cả cùng nhằm về phía chiếc vòng trên tay gã đàn ông.
Vòng tay vốn đã bị Thời Sênh phá hỏng nên lực lượng trên đó rất mỏng, âm linh phải đụng vào mấy lần cho đến khi thân thể của cô ta biến mất thì chiếc vòng ấy mới đứt ra, rơi xuống đất rồi lăn ra khắp xung quanh.
Vòng tay đột nhiên bị đứt, gã thầy giáo cũng kinh hãi, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống trong nháy mắt, đèn treo trên trần nhà nhấp nháy liên tục, sau vài giây, toàn bộ căn phòng chìm vào bóng đêm.
Tiếng hét chói tai vang khắp tòa nhà, gã thầy giáo đập cửa trong trạng thái kinh hoảng nhưng mà không thể nào mở được cửa.
“Cứu mạng, cứu mạng…”
“Có ma!”
“Có ai không, cứu với…”
Cuối cùng, hắn lựa chọn cách nhảy lầu, nhưng may mắn là bên dưới có rất nhiều thùng giấy không biết do ai bỏ lại nên lúc nhảy xuống ngoài bị trẹo chân ra cũng không gặp phải chuyện gì lớn.
Thời Sênh nhìn lão ta tập tễnh chạy biến mất vào màn đêm, sau lưng là một đám âm linh đang đuổi theo.
Cô chậm rãi xoay người, mở cửa đi vào hạ nữ sinh đã ngất xỉu xuống đất, phủ đống quần áo rách nát lên người cô ta rồi bấm gọi cảnh sát, sau đó mới rời đi.
…
Tiếng còi cảnh sát náo động cả khu trường học, trời đã tang tảng sáng, học sinh dậy sớm đi thể dục lập tức xúm lại bên này.
Kỷ Đồng giả và người đàn ông lần trước cũng đừng bên ngoài vùng cảnh giới, bên trong khu nhà tràn ngập âm khí, nhưng cũng chỉ có âm khí thôi, không hề thấy âm linh nào.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Kỷ Đồng giả hỏi sinh viên đứng bên cạnh.
“Hình như có một bạn học bị ngược đãi ở trong đó, có người báo cảnh sát…” Sinh viên này tới khá sớm nên nhìn thấy có nữ sinh được đưa lên xe cứu thương, lại nghe những sinh viên khác bàn tán nên suy ra chân tướng.
“Là do âm linh quấy phá sao?” Kỷ Đồng giả hỏi người đàn ông bên cạnh.
“Có hai loại lực lượng, nhưng có một lực lượng rất yếu, sắp biến mất rồi…” Người đàn ông nhìn chằm chằm khu nhà, “Anh phải vào đó xem sao.”
“Em đi cùng anh.”
Người đàn ông lắc đầu: “Em ở ngoài này, canh chừng người xung quanh.”
Kỷ Đồng giả nhìn xung quanh, gật đầu.
Người đàn ông tiến vào trong đám đông, nhanh chóng biến mất.
Kỷ Đồng giả vừa quan sát những người xung quanh vừa để ý tới động tĩnh trong tòa nhà. Người đàn ông nhanh chóng trở ra, nói kết luận của mình cho Kỷ Đồng giả nghe. “Bên trong đó, ngoại trừ lực lượng tàn lưu của âm linh còn có một cỗ lực lượng rất kỳ lạ, rất mỏng manh. Anh vừa vào nó liền tan biến mất. Âm linh đã chạy rồi, nghe cảnh sát nói là có hung thủ, người bị hại không sao, đám âm linh kia có lẽ đã đi theo hung thủ rồi.”
Kỷ Đồng giả vừa gật đầu vừa nói: “Hơi thở này khá quen, rất giống với thứ mà em đã thấy ở trên người thầy giáo mà em đã kể cho anh nghe, nhưng lại mạnh hơn lúc trước nhiều, liệu âm linh có làm hại thầy ấy không?”
“Em nói âm linh đi theo thầy giáo của em ư?”
Kỷ Đồng giả gật đầu.
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, “Rất có khả năng này, đi tìm thầy giáo của em.”
Kỷ Đồng giả và người đàn ông đi về phía ký túc xá, giữa đường gặp được Thời Sênh và Nhan Ca. Hai người hình như vừa nói chuyện xong, chuẩn bị tách ra. Nhan Ca vừa quay người đã nhìn thấy cô ta liền vẫy tay chào rồi đi thẳng.
Nữ sinh kia vẫn đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn cô ta, khóe miệng khẽ kéo lên thành một đường cong, “Kết cục của việc xen vào chuyện người khác.”
Kỷ Đồng giả sửng sốt, cô ta lập tức đuổi theo Thời Sênh: “Cậu có ý gì hả?”
Thời Sênh hất cằm về phía phát ra còi báo động của cảnh sát, “Muốn biết ư? Tự đi mà hỏi.”
“Cậu!”
Sao người này lại như thế chứ?
Thời Sênh nhìn về phía Nhan Ca rồi xoay người rời đi.
Kỷ Đồng giả muốn đuổi theo nhưng đã bị người đàn ông kia giữ lại.