Dịch : dit_bu999 (A Bư)
Biên : (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội ()
“Thình thịch!”
Nguyên Lực hùng hồn từ trong cơ thể Ô Sát bạo phát, một chưởng đem một vị Lâm gia hộ vệ trước mặt đánh cho hộc máu bay ngược về phía sau. Rồi sau đó một lần nữa nhe răng cười giơ bàn chân to lên, trong sự kinh hãi tột độ của người hộ vệ đó hung hăng mà đạp vào đầu hắn. Nhìn bộ dáng kia, nếu mà đạp trúng thì óc sẽ văng đầy bốn phía mất.
“Hưu!”
Song, khi Ô Sát sắp đạp một cước xuống thì một tiếng xé gió bén nhọn đột nhiên vang lên. Hắn trở tay vung một trảo lên, một thanh mâu gãy bị hắn bắt được. Ô Sát ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ở trước mặt hắn không xa, một thiếu niên thân hình có vẻ gầy yếu đang bình tĩnh mặt đối mặt mà nhìn chăm chú hắn.
“Hắc hắc, Lâm gia này thật đúng là không còn ai rồi sao? Ngay cả một tiểu tử chưa dứt sữa cũng dám phái ra, chẳng lẽ cho là ta sẽ nương tay hay sao?” Tiện tay ném thanh mâu gãy đi, Ô Sát một cước đem gã hộ vệ bên cạnh đá văng ra, sau đó nhe răng cười nhìn về phía Lâm Động.
“Lâm Động thiếu gia!”
Một số hộ vệ Lâm Gia chung quanh thấy thế vội vàng kêu lên, Tần Ưng và Lâm Động có duyên gặp mặt mấy lần cũng vội vàng mang người xông tới, đem bảo vệ Lâm Động ở phía sau.
“Lâm Động thiếu gia, mau chạy đi…! Tên Ô Sát này có thực lực Thiên Nguyên Cảnh sơ kỳ, chúng ta sợ sẽ không ngăn được hắn quá lâu!”
Nhìn những hộ vệ Lâm gia trước mặt đang liều chết bảo vệ mình, Lâm Động không khỏi khẽ mỉm cười. Nhưng hắn không theo lời mà lui về phía sau, ngược lại là chậm rãi tiến lên: “Tần Ưng thúc, ngươi dẫn người đi đối phó với những người khác của Hắc Long trại đi. Tên Ô Sát này, ta sẽ chịu trách nhiệm ngăn cản hắn”
Nghe vậy một đám hộ vệ Lâm gia cùng Tần Ưng nhất thời quá sợ hãi, đang muốn khuyên can thì đột nhiên phát hiện một cỗ Nguyên Lực hùng hồn từ trong cơ thể Lâm Động bắt đầu bạo phát.
“Địa Nguyên Cảnh hậu kỳ!”
Cảm nhận được sự hùng hồn của cỗ Nguyên Lực này, đám người Tần Ưng một lần nữa cả kinh, không nghĩ tới lúc này mới không tới một năm, mà Lâm Động đã đạt đến trình độ này.
“Yên tâm đi! Ta không dễ chết như vậy đâu . . .”
Lâm Động nhìn về phía đám người Tần Ưng cười một tiếng, sau đó cũng không nói nhảm thêm, di chuyển bước chân trực tiếp dừng lại trước mặt gã Ô Sát lưng hùm vai gấu kia.
Địa Nguyên Cảnh mà muốn tiến vào Thiên Nguyên Cảnh, thì đúng là chuyện không dễ dàng gì. Cho dù đã trải qua khổ tu ba tháng, nhưng Lâm Động vẫn không có cảm giác đột phá chút nào.
Bất quá, tuy nói là không bước vào Thiên Nguyên Cảnh, nhưng cũng không phải nói Lâm Động hoàn toàn không thể nào cùng với Ô Sát đã đạt đến Thiên Nguyên Cảnh sơ kỳ này cùng đánh một trận. Nguyên Lực của bản thân hắn bởi vì hấp thu Âm Sát Khí đặc thù kia ở trong cơ thể Thanh Đàn, cho nên so với thường nhân vốn đã lộ ra vẻ bén nhọn, hơn nữa võ học luôn thần kỳ, muốn chống lại cao thủ Thiên Nguyên Cảnh sơ kỳ cũng không phải là điều vọng tưởng.
“Địa Nguyên Cảnh hậu kỳ?”
Nhìn thiếu niên đang đứng trước mặt, khuôn mặt dữ tợn của Ô Sát là hiện lên vẻ kinh ngạc. Bằng chừng ấy tuổi mà đã đạt đến loại trình độ như vậy, thì ra Lâm gia này vẫn luôn che dấu một thiên tài.
“Theo tốc độ tu luyện của tiểu tử này, sợ rằng nhiều lắm là chỉ trong vòng một hai năm thì sẽ tấn nhập Thiên Nguyên Cảnh, nói không chừng sau này còn có thể trở thành cường giả Nguyên Đan. . .” Ánh mắt của Ô Sát lóe lên, ngay sau đó sát ý bắt đầu trong lòng bắt đầu trỗi dậy. Hôm nay Hắc Long trại và Lâm gia đã hoàn toàn phá vỡ quan hệ, nếu mà sau này Lâm gia thật sẽ có thêm một cường giả Nguyên Đan Cảnh, thì đối với Hắc Long trại bọn hắn không thể nghi ngờ gì là gặp phải một tai hoạ ngập đầu.
Loại tai họa này, tốt nhất là phải nhanh chóng trừ đi.
Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt dữ tợn của Ô Sát lại càng phát ra sát khí nồng đậm. Hắn nhìn Lâm Động rồi cười một cách cỗ quái nói: “Mặc dù ta đã giết qua không ít người, nhưng đúng là chưa từng thử qua giết loại thiên tài như ngươi, không biết sẽ có cảm giác gì nhỉ?”
“Phanh!”
Lời của Ô Sát vừa nói xong thì thân hình của hắn cũng ngay lúc đó mãnh liệt phóng ra, Nguyên Lực hùng hồn ngưng tụ ở trong lòng bàn tay, sau đó hung hăng vỗ về phía Lâm Động.
“Thuần Nguyên Chỉ!”
Đối mặt với công kích của Ô Sát, sắc mặt của Lâm Động cũng trở nên ngưng trọng, Nguyên Lực trong đan điền vào lúc này cấp tốc hội tụ, cuối cùng một đạo ánh sáng tựa như bạch ngọc từ hai ngón phóng ra, nặng nề đánh vào lòng bàn tay của Ô Sát.
“Thình thịch!”
Chỉ chưởng chạm nhau, Nguyên Lực ba động giống như gợn nước lan tràn ra, đem đá vụn trên mặt đất toàn bộ hất tung lên.
“Bịch..bịch…!!!”
Chỉ chưởng chỉ tiếp xúc trong chốc lát, nhưng thân hình Lâm Động lại lui nhanh mấy bước, sau đó mới mạnh mẽ ổn định lại. Mà Ô Sát thì bất quá chẳng qua chỉ là lui về phía sau nửa bước mà thôi, ưu thế của Thiên Nguyên Cảnh rõ ràng là điều không thể nghi ngờ.
“Tiểu tử này có chút gì đó cổ quái quá!”
Tuy nói chẳng qua chỉ lui về phía sau nửa bước, nhưng ánh mắt của Ô Sát từ từ trở nên âm trầm. Lúc trước giao thủ trong chốc lát, hắn rõ ràng cảm giác được Nguyên Lực của đối phương lộ ra một cỗ hơi thở cực kỳ âm hàn. Tia âm hàn kia vô luận là tràn đến chỗ nào trong cơ thể liền ăn mòn ở chỗ đó, nếu như trong cơ thể hắn không phải là đã sáp nhập Dương Cương Khí, chỉ sợ dưới tình huống ứng phó không kịp mà phải chịu thiệt một chút.
“Chậm sẽ sinh biến, trước hết giết hắn rồi nói sau!”
Trong mắt Ô Sát hàn mang chợt lóe, thủ chưởng vốn đang mở rộng vào lúc này lại bành trướng thêm một phần, Nguyên Lực hùng hồn bắt đầu cấp tốc chuyển động. Ngay sau đó lòng bàn chân hắn nặng nề đạp lên mặt đất, lực lượng cường hãn trực tiếp là đem mặt đất chấn nứt thành một cái khe. Còn thân thể của hắn lấy sự tá trợ của cỗ lực lượng này, cơ hồ chỉ trong chốc lát đã hiện ra trước mặt Lâm Động!
“Tê Phong Thủ!”
Thân thể to lớn của Ô Sát như một bóng ma bao phủ lấy Lâm Động. Một cỗ lực lượng đáng sợ bắt đầu bạo phát, hữu chưởng đột nhiên vung lên, trong sát na đó phảng phất như ngay cả không khí cũng đều bị xé thành hai mảnh. Tiếng xé gió bén nhọn “Ô…Ô…!” khuếch tán ra, làm cho sắc mặt những người đang quan chiến chung quanh kịch biến.
Tiếng xé gió chói tai quanh quẩn ở trong màng nhĩ của Lâm Động. Vào lúc này, hắn mới cảm nhận được một loại nguy cơ mãnh liệt. Hai mắt hắn gắt gao nhìn, ở trong hai mắt hắn một chưởng ấn trở nên lớn dần, cùng lúc đó Nguyên Lực chứa đựng bên trong đan điền cũng bị hắn điên cuồng điều ra, hướng về phía song chưởng mà tuôn đi dữ dội.
Đối mặt với loại hấp xả điên cuồng này của Lâm Động, đan điền của hắn rất nhanh xuất hiện tình trạng khô kiệt.
“Còn chưa đủ!”
Cảm nhận được sự khô kiệt của đan điền, hai mắt của Lâm Động nổi lên một màu đỏ. Hắn cắn răng một cái, ở trong lòng phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai quả Dương Nguyên Đan lúc trước đựơc giấu ở đầu lưỡi dưới, trực tiếp là bị cuốn vào trong cơ thể.
Theo hai quả Dương Nguyên Đan nhập vào cơ thể, dược lực tinh thuần cũng nhanh chóng khuếch tán ở trong người, đồng thời Lâm Động cũng đem Thanh Nguyên Công vận chuyển liên tục, không ngừng hấp thu Nguyên Lực trong thiên địa.
Cứ như vậy dưới hai ống tay áo của hắn, Nguyên Lực trong lòng bàn tay của Lâm Động ba động càng ngày càng mạnh mẽ, hai tay nhanh như tia chớp biến ảo ra từng đạo ấn pháp phức tạp.
Kỳ Môn Ấn đệ nhất trọng,… Đệ Nhị Trọng!
Khi ấn pháp biến ảo đến thời điểm Đệ Nhị Trọng, trong mắt Lâm Động hiện lên một tia ngoan sắc, hắn không dừng tay mà tiếp tục biến ảo ấn pháp một lần nữa!
“Tiểu tử, chịu chết đi!”
Chưởng phong đáng sợ đột nhiên tràn tới, mà Lâm Động cũng vào thời khắc này đột nhiên ngẩng đầu lên, ấn pháp kia đang biến ảo cũng đột nhiên ngừng lại. Ngay sau đó, hai tay hắn vẫn duy trì một đạo ấn quyết kỳ diệu mang theo một cỗ Nguyên Lực ba động dị thường cường hãn. Dưới ánh mắt chăm chú và hoảng sợ của đông đảo những người chung quanh, cùng với chưởng phong của Ô Sát, nặng nề chạm vào nhau!
Kỳ Môn Ấn đệ tam trọng!
“Lâm Động!”
Cách đó không xa đám người Lâm Hà nhìn thấy một màn này, nhất thời hét lên, sắc mặt trắng bệch.
“Ầm…Ầm…!”
Tiếng thét chói tai mới vừa vang lên thì một cỗ kình phong vô cùng cường hãn, lúc mới bắt đầu tiếp xúc đã bộc phát ra. Khắp nơi trên mặt đất đều là một tầng đá vụn bị bể nát văng tứ tán.
Quá trình va chạm hung hãn như vậy trực tiếp làm cho cả tràng diện đang hỗn loạn bỗng dưng tĩnh lặng. Thậm chí ngay cả Lâm Khẳng và Nghiêm Khoát đang giao thủ kịch liệt trên tường viện cũng lui về phía sau mấy bước, đem ánh mắt nhìn về phía Lâm Động cùng Ô Sát.
“Đông!”
Ngay khi bọn hắn đem ánh mắt nhìn xuyên qua khu vực tràn ngập tro bụi kia, thì một đạo thân ảnh đột nhiên bay ra, cuối cùng nặng nề rơi trên mặt đất kéo lê thành một vết máu dài chói mắt.
“Phốc xuy!”
Đạo nhân ảnh kia vừa rơi xuống đất liền phun ra một ngụm máu tươi, tất cả ánh mắt mọi người trong nháy mắt ngưng tụ trên người của hắn. Sau đó cả tràng diện hỗn loạn trở nên yên tĩnh dần. Những ánh mắt kia trong chốc lát hiện lên vẻ không thể nào tin được.
Bởi vì, người trọng thương chật vật rơi xuống đất kia, không phải là Lâm Động như trong suy đoán của bọn họ, mà là Ô Sát nhị đương gia của Hắc Long trại!
Một vị Thiên Nguyên Cảnh cao thủ với hung danh hiển hách ở Thanh Dương Trấn, lại thua một cách thê thảm ở trong tay của Lâm Động!
Kết quả như vậy, không thể không nói là quá mức rung động rồi!
Thảo luận, góp ý sửa lỗi cho bản dịch Vũ Động Càn Khôn xin mời bạn đọc click vào đây ()!
Tham gia dịch Vũ Động Càn Khôn xin mời bạn đọc click vào đây ()!
Chỉ bỏ 1s ra click vào link bên dưới, đợi 5s để click lướt qua là bạn đã đóng góp 1 phần để duy trì diễn đàn rồi, cũng là góp 1 phần để diễn đàn được tồn tại và sân chơi được duy trì, sau khi website đếm 5s ở góc phải màn hình, các bạn click skip AD là hoàn thành đóng góp rồi, đơn giản mà phải không nào.
Click ủng hộ banlonghoi.com ()
Vũ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..