Dịch: Hoàng Oanh
Nguồn: tangthuvien.com
Nghe thấy Lâm Động nói thế, Lâm Khiếu cũng cả kinh, vừa định nói thì lại nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của con mình, lời nói vừa ra tới miệng thì phải nuốt trở lại, hiện giờ Lâm Động đã mang lại cho hắn một cảm giác khác xa so với dĩ vãng, hơn nữa, hắn còn cảm nhận được một loại áp lực từ thân hình của Lâm Động tỏa ra.
Cái loại áp lực này không khác gì so với Cổ Ảnh!
“Đúng là không ngờ ở cái Thanh Dương trấn nhỏ nhoi này lại có một vị Phù sư trẻ tuổi tới như vậy!”
Trong lúc Lâm Khiếu kinh ngạc thì ánh mắt Cổ Ảnh đã nhìn chằm chằm vào Lâm Động, một lát sau, khuôn mặt đang cười cợt của hắn đã hiện lên sự kinh ngạc, chậm rãi nói.
“Phù Sư?”
Nghe vậy, trong lòng Lâm Khiếu và La Thành đều kinh hãi, không biết nói gì nhìn Lâm Động, bọn họ đều biết Lâm Động tu luyện Nguyên Lực rất nhanh, nhưng không có ai phát hiện ra Lâm Động còn một cái thân phận Phù sư!
“Phù Sư. . . , lẽ nào, vị Phù sư thần bí ở Thiết Mộc Trang thử thực lực của phụ thân không phải ai khác, mà chính là Lâm Động?”
Lâm Khiếu đương nhiên cũng là người tinh nhanh, thoáng cái đã nghĩ tới vị Phù sư thần bí đã xuất thủ ở Thiết Mộc Trang trước kia, sau đó hắn thở dài một hơi, có chút dở khóc dở cười, bởi vì hắn vẫn coi Lâm Động là một đứa trẻ.
“Nếu như là thực, thì sợ rằng thực lực của Lâm Động cũng đã có thể sánh ngang với cao thủ Tiểu Nguyên Đan Cảnh. . .”
Lâm Khiếu vẫn nhớ rõ những đánh giá của Lâm Chấn Thiên đối với vị Phù sư hồi trước, trong lòng lập tức dâng lên sự tự hào và vui mừng, đồng thời cũng cảm thấy chấn động, không ai có thể ngờ, Lâm Động không chỉ có thiên phú trong việc tu luyện Nguyên Lực, mà còn có một thiên phú tuyệt vời trong lĩnh vực Tinh thần lực thâm ảo, Lâm Động hắn có người con, người cháu như thế này đúng là trời ban phúc lớn.
La Thành đứng bên cạnh cũng ngưng mắt nhìn Lâm Động, trong lòng thở dài một hơi, trong lòng hắn cũng dâng lên một sự hâm mộ, Lâm gia có người này thì chắc chắn một Thanh Dương trấn nhỏ nhoi không thể hạn chế được.
Đối với sự kinh hãi của mọi người, Lâm Động không có thời gian giải thích, nhìn chằm chằm vào Cổ Ảnh ở trước mặt, Phù sư đối chiến vô cùng nguy hiểm, hơn nữa Cổ Ảnh đâu phải là Phù sư bình thường, mà là một gã Nhị ấn Phù sư!
Đẳng cấp của người này đương nhiên là cao hơn Lâm Động, mong là đối phương tiến vào nhị ấn chưa lâu, chứ nếu không thì hôm nay Lâm Động gặp phiền phức lớn rồi.
“Phụ thân, các người đi giúp những người khác đi.”
Lâm Động nhẹ giọng nói.
“Được, con cẩn thận một chút.
Lúc này, Lâm Khiếu cũng hiểu, hắn ở lại đây cũng chẳng giúp được Lâm Động gì cả, Lâm Động nếu như đã là một Phù sư, vậy thì cho dù không cách nào đánh bại Cổ Ảnh, cũng có thể kiềm chế một thời gian. Tới lúc đó, với việc hai vị cao thủ Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ xuất thủ, hai nhà Lôi Tạ chắc chắn sẽ gặp tổn thất không ít.
Sau khi trả lời, Lâm Khiếu và La Thành liếc mắt nhìn nhau, sau đó cẩn thận từng li từng tí lui về phía sau, Cổ Ảnh liếc mắt nhìn hai người, hai thanh kiếm phong sắc bén vẫn quay tròn quanh người, hắn ngón tay giật giật, nhưng mà không dám ra tay, tất cả sự chú ý của hắn đều dồn vào người thiếu niên trước mặt.
Tuy nói Lâm Động chỉ là một thiếu niên, nhưng Cổ Ảnh lại cảm nhận được từ trên người của thiếu niên này tán phát ra một cỗ tinh thần ba động không kém.
“Bây giờ chắc ngươi vẫn chỉ là một vị Nhất ấn Phù sư, đúng không? Với độ tuổi này mà có thành tựu như vậy, thực không dễ dàng.”
Cổ Ảnh ngón tay nhẹ nhàng vuốt một đạo kiếm phong, nhàn nhạt cười nói.
“Sau đó này ngươi chắc chắn có thành tựu không kém, nhưng mà hiện giờ ngươi không phải đối thủ của ta. . . , hơn nữa, ta lại là người không thích lưu hoạn, hôm nay giúp Lôi gia diệt Lâm gia, đại thù phải xong, cho nên đừng có trách ta thủ đoạn độc ác.”
Nói đến câu cuối cùng, trên khuôn mặt tươi cười của Cổ Ảnh phát ra sát ý khiến cho người khác lạnh buốt trái tim.
Lâm Động im lặng không nói, cũng không trả lời hắn bất cứ điều gì, Bản Mệnh Phù Ấn trong Nê Hoàn Cung đang chấn động rất nhỏ.
“Thình thịch ~ bình”
Kèm theo cái nhịp điệu vốn có, một cỗ Tinh Thần Lực mạnh mẽ chậm rãi tỏa ra bao quát toàn bộ đại sảnh, hai chân hắn cũng cách mặt đất nửa tấc.
Đột nhiên có thêm một cỗ tinh thần uy áp, đã khiến cho đại sảnh vốn hỗn loạn trở nên im lặng, ngay sau đó, vô số ánh mắt đều tập trung nhìn vào thiếu niên kia, khi họ nhìn thấy thiếu niên này và Cổ Ảnh hai chân cùng cách mặt đất nửa tấc, trong lòng không nhịn được mà hít một hơi lạnh.
“Phù Sư. . .”
“Là tên tiểu tử Lâm gia kia, hắn lại là một một gã Phù Sư!”
Vô số thế lực hai mặt nhìn nhau, Lâm gia này còn ẩn chứa bao nhiêu lực lượng nữa đây? Một gã cường giả Tiểu Nguyên Đan cảnh, một gã Phù Sư, thực lực bực này đã có thể đặt chân ở Viêm Thành được rồi!
Tới lúc này, bọn họ phương mới phát hiện, hóa ra trường giao phong này ai thắng ai bại đúng là không thể nói trước, Lâm gia từ từ bộc lộ lực lượng làm cho cục diện lại xoay chuyển.
“Ầm!”,
Trong đại sảnh có một cỗ lực lượng do quyền chưởng giao phong tán phát ra bốn phía, kình phong thổi tới làm cho mặt đất có những vết nứt, sau đó Lâm Chấn Thiên và Lôi Báo đồng thời lui về phía sau mấy bước.
Thân hình hai người vừa mới đứng vững, định một lần nữa lao vào nhau, thì đúng vào lúc này, bọn họ cũng cảm nhận được một loại tinh thần uy áp ập tới, hai người giệt mình, vội vàng quay đầu, khi bọn họ phát hiện ra tinh thần uy áp kia từ đâu tới thì sắc mặt cả hai đều đại biến.
” Tinh Thần Lực thật mạnh, điều này… sao có thể?”
Lâm Chấn Thiên trợn mắt há mồm nhìn vào thân ảnh thiếu niên kia, cỗ Tinh thần lực cường hãn này hắn có chút quen thuộc. . .
Quen thuộc? Nghĩ đến đây, Lâm Chấn Thiên ngạc nhiên một chút, bỗng nhiên nhớ ra một điều gì đó, trên mặt lộ vẻ cổ quái:
“Tiểu tử thúi này vẫn còn che dấu, vậy thì nó chính là người thử thực lực của ta ngày trước, không thể là người khác.”
Trong lòng mặc dù có chút dở khóc dở cười nhưng trong mắt Lâm Chấn Thiên lại hiện lên vẻ vui mừng như điên, lần này Lôi gia mời Cổ Ảnh, là một chuyện cực xấu với bọn họ, một gã Nhị ấn Phù sư, cho dù là bản thân hắn cũng khó mà chống đỡ được, nhưng mà may mắn là Lâm gia bọn họ lại có một Lâm Động, một tên chuyên che dấu. . .
“Ha ha Lôi Báo, chẳng phải là ngươi mời người khác tới hủy diệt Lâm gia chúng ta hay sao?”
Lâm Chấn Thiên đưa mắt nhìn Lôi Báo, lúc này sắc mặt Lôi Báo đang cực kỳ khó coi, cười lạnh nói.
“Hắc” lão quỷ, ngươi đắc ý cái gì, thằng tiểu súc sinh này có là Phù sư thì sao? Chẳng lẽ nó đấu lại được với Cổ Ảnh? Đợi tới lúc Cổ Ảnh giải quyết tên tiểu tử kia, ta xem ngươi còn vui mừng kiểu gì nữa đây!”
Tuy rằng lúc đầu có hơi chấn kinh, nhưng Lôi Báo lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, châm chọc lắc đầu, hắn không tin Lâm Động có thể chống lại được Cổ Ảnh đã có thực lực Nhị ấn Phù sư!
Trong lòng Lâm Chấn Thiên cũng giật thót, Lâm Động tuy rằng che giấu rất tài, nhưng mà đối thủ hiện giờ của nó không phải là Lôi Phích.
“Vậy hãy chờ xem!”
Tuy trong lòng có chút lo lắng, nhưng nét mặt Lâm Chấn Thiên vẫn chẳng có thay đổi gì, cười lạnh một tiếng, đồng thời cũng lười nói chuyện, hai ngón tay khép lại, một cỗ kình phong vô cùng sắc bén lao tới Lôi Báo, Lôi Báo vội vàng thi triển toàn lực đón tiếp.
“Tiểu tử này chắc chắn chỉ là Nhất ấn Phù sư mà thôi? Nhưng vì sao Tinh Thần Lực lại mạnh như vậy?”
Khi thấy Lâm Động tán phát Tinh thần lực, trong lòng Cổ Ảnh cũng kinh ngạc một chút, sát ý trong lòng càng lúc càng mạnh, tính tình hắn vốn tàn nhẫn, nếu đã kết oán thù với người khác thì phải trảm thảo trừ căn (1), miễn cho ngày sau mang họa lớn!
(1) Trảm thảo trừ căn: nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
“Vù!”,
Khi ý niệm này hiện lên trong đầu, hai đạo kiếm phong vô thanh vô tức trực tiếp hóa thành hai đạo hào mang, nhanh như tia chớp bắn mạnh tới yết hầu và trái tim Lâm Động.
Đối với chiêu này, đám người Lâm Khiếu chắc chắn khó mà né tránh, nhưng Lâm Động đã dùng Tinh thần lực quan sát, cho nên ngón tay lập tức điểm một cái, “Toái Nguyên Toa” lập tức bay ra, đập mạnh vào trên đạo kiếm phong kia.
“Tiểu tử này đúng là đã học được một chút khả năng khống chế.”
Kiếm phong bị ngăn cản, thân hình Cổ Ảnh chợt lóe lên sau đó hiện ra trước mặt Lâm Động, trong mắt lộ hàn mang, một cỗ Tinh Thần Lực rất mạnh hung hăng đánh vào Lâm Động.
“Ầm!”
Tinh Thần Lực không tiếng động va chạm, sau đó ở trước mặt Lâm Động lan tỏa ra xung quanh, ngay sau đó, hai thân thể của hai người đều run lên, Tinh Thần Lực quyết đấu còn nguy hiểm hơn nhiều so với việc dùng Nguyên Lực liều mạng, chỉ một chút sơ sẩy sẽ để lại di chứng cực lớn.
“Trở lại!”
Tinh Thần Lực va chạm làm cho phải Lâm Động cau mày, nhưng mà trong mắt hắn lại có sự phấn khởi, đây là lần đầu tiên hắn giao thủ cùng với Phù sư, cho nên hắn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ và mới mẻ.
Sau khi quát xong, Lâm Động không lùi mà lại chủ động công kích, một cỗ Tinh Thần Lực kích thẳng vào người Cổ Ảnh ở trước mặt, cùng lúc đó “Toái Nguyên Toa” vốn đang vờn quanh thân hình cũng như độc xà không ngừng đâm vào cơ thể Cổ Ảnh.
Hai đạo thân ảnh giống như một cơn lốc giao thủ trong đại sảnh, tốc độ của bọn họ cực nhanh, những nơi hai người họ đi qua đều có Tinh thần lực trùng kích, khiến cho sắc mặt những người xung quanh trắng bệch.
Trong lúc hai người đang giao thủ liên tục, sắc mặt Cổ Ảnh cũng trở nên nghiêm túc, tuy nói lúc đầu Lâm Động vận dụng Tinh thần lực vẫn còn chút thô thiển, nhưng mà sau đó dường như tên này có khả năng vừa đánh vừa học, uy lực của Tinh thần lực càng lúc càng mạnh, hiện giờ hắn đã phải dốc toàn lực ứng phó.
“Tinh Thần Lực của tiểu tử này không phải là Nhất ấn Phù sư!”
Lại một cú va chạm, thân hình hai người đều run lên một cái, sau đó thân hình Cổ Ảnh lui nhanh, trong mắt hàn mang phụt ra, Tinh Thần Lực hùng hồn từ trong đầu tuôn ra, nhưng nó không công kích mà lại ngưng tụ ở trước mặt
“Tiểu tử, Tinh Thần Lực của ngươi tuy mạnh, nhưng phương pháp vận dụng lại thô thiển vô cùng, đây chính là nhược điểm trí mạng của ngươi, ta không cho ngươi cơ hội để mà sửa chữa đâu!”
Cái môi Cổ Ảnh lại nở một nụ cười lạnh lùng, Tinh Thần Lực trước mặt chậm rãi ngưng tụ thành một vật thể dài như một ngón tay.
Tinh thần lực lúc này không phải là hư ảo, mà đã hóa thành hình thái cụ thể!
Hiển nhiên, lúc này Cổ Ảnh đã chân chính xuất chiêu sát thủ!
Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
— o —