Dịch: Hoàng Oanh
Nguồn: tangthuvien.com
Đối mặt cho với những câu nói lạnh nhạt chẳng lưu tình của Tử Nguyệt, Lâm Động cũng không để ý, trước khi tranh đoạt Đan Tiên Trì, Hạ Chỉ Lam cũng có thái độ như thế này, nhưng mà so với Hạ Chỉ Lam, cô gái Tử Nguyệt này còn kiêu ngạo hơn.
So với Tử Nguyệt, Hạ Chỉ Lam sẽ được tính là hòa ái hơn.
Nham đại sư khụ một tiếng, cười khổ nói:
“Nha đầu này thực là, ngươi yên tâm đi, Tinh thần lực của Lâm Động không thua gì ngươi đâu.”
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Tử Nguyệt lóe sáng, thân hình di động một cái, một làn sóng xung kích mạnh mẽ như một tia chớp bắn về phía Lâm Động.
Từ lúc nàng đi vào trong phòng, cô gái này chưa từng nói câu nào, thấy nàng triển khai tinh thần công kích, hai hàng lông mày của Lâm Động nhíu lại, một cỗ Tinh thần lực không thua gì đối phương từ trong Nê Hoàn Cung tuôn ra, sau đó ngăn cản đạo Tinh thần lực kia.
“Vù!”
Đối mặt với phòng ngự của Lâm Động, Tử Nguyệt lập tức phát hiện ra, một cỗ Tinh thần lực ba động khác lập tức đánh thẳng vào phía sau người của Lâm Động.
Sự điều khiển Tinh thần lực của Tử Nguyệt đúng là có chút ngoài dự liệu của Lâm Động, người có thể khiến cho Nham đại sư coi trọng thì chắc chắn phải có chút bản lĩnh.
Đối với đạo tinh thần công kích kia, Lâm Động không ngăn cản, hắn phất tay áo một cái, một cỗ Tinh thần lực lập tức hình thành đâm tới Tử Nguyệt.
Hai cổ Tinh Thần Lực đều nhằm vào đối phương, nhìn thì bình tĩnh nhưng mà nếu như bị đánh trúng thì kiểu gì cũng bị thương.
Bị tinh thần công kích, khuôn mặt Tử Nguyệt như phủ sương lạnh, nàng nhìn chằm chằm vào Lâm Động không nhúc nhích, hừ lạnh một tiếng, giải tán cỗ tinh thần công kích của mình, một cỗ Tinh thần lực khác từ trong Nê Hoàn Cung tuôn ra, nhắm thẳng vào đạo tinh thần công kích của Lâm Động.
“Răng rắc!”
Bị bắn trúng, đạo tinh thần công kích của Lâm Động lập tức vỡ tan, nhưng mà nó không biến mất như Tử Nguyệt dự tính, mà lại biến thành vô số đạo tinh thần công kích nhỏ hơn, nhanh như tia chớp bắn về phía Tử Nguyệt.
“Hừ!”
Tử Nguyệt đương nhiên là không ngờ tới sự khống chế Tinh thần lực của Lâm Động lại tới mức này, nàng hừ lạnh một lần nữa, cánh tay ngọc vung lên, Tinh thần lực nhanh chóng ngưng tụ ở trước mặt mình, chỉ trong chớp mắt đã hình thành một thuẫn bài vô hình.
“Đang đang đang!”
Những mảnh nhỏ tinh thần đụng vào thuẫn bài phát ra những thanh âm ba động.
“Tinh thần bí kỹ dạng phòng ngự.”
Nhìn tinh thần thuẫn bài trước mặt Tử Nguyệt, trong mắt Lâm Động hiện lên sự kinh ngạc, âm thầm thở dài, con đường tu luyện đúng là nhiều bất ngờ.
Đỡ phản kích của Lâm Động, tinh thuần thuẫn bài của Tử Nguyệt cũng tiêu tán, đôi mắt lạnh lùng nhìn Lâm Động một lần nữa, sau đó nói một câu:
“Có chút bản lĩnh.”
Tuy nói chỉ là sơ bộ giao thủ, nhưng Tử Nguyệt cũng cảm nhận được Lâm Động đúng là có năng lực, cho nên sự lạnh lùng không còn nhiều như trước, tóm lại thực lực là yếu tố quan trọng nhất, mà Lâm Động cũng chẳng quan tâm nàng ta có đồng ý chuyện của mình hay không.
“Ha hả, không đánh nhau không thành bằng hữu. . .”
Lúc này, Nham đại sư vốn đang đứng xem đã mở miệng cười tủm tỉm.
Lâm Động trợn mắt một cái, sau đó thở dài một hơi, nói:
“Tháp đấu khi nào bắt đầu?”
“Hai ngày sau.”
Nham đại sư cười nói:
“Nhưng mà hôm nay đã có một Phù Sư Hội của một thành thị khác tới, ngươi đối với Phù Sư Hội vẫn chưa biết gì, nhân tiện ta cho Tử Nguyệt dẫn ngươi đi xem một lượt.”
Lâm Động kinh ngạc, cố tình muốn cự tuyệt nhưng Tử Nguyệt ở bên cạnh đã nói:
“Dạ, lão sư.”
Sau khi nói câu này, nàng chẳng làm gì cho thấy là mình có dấu hiệu khởi hành, Lâm Động nhìn nàng một chút, sau đó mang Tiểu Viêm ra ngoài trước.
Chứng kiến một người một hổ ra ngoài, ngọc thủ của Tử Nguyệt đưa lên vuốt mái tóc đen vương trên trái, mày liễu cau lại, lúc này mới nói:
“Lão sư không tin con sao.”
“Ai, con nha đầu này lại nghĩ ngợi lung tung, với thực lực của ngươi cũng có phần nắm chắc, lão sư làm như vậy là vì suy nghĩ đề phòng mà thôi, dù sao Phù Sư Hội của Viêm Thành chúng ta cũng đã thua 2 lần, lần này nếu lại thua thì Phù Sư Tháp sẽ bị chuyển tới Thiên Hỏa thành, chuyện này quá trọng đại, phải cẩn thận.”
Nham đại sư bất đắc dĩ nói.
“Nếu như con không thắng thì người kia cũng vô dụng.”
Tử Nguyệt trầm mặc một chút, nói, bằng vào lần giao thủ vừa rồi, nàng cảm thấy đối phương với nàng tám lạng nửa cân, nếu như ngay cả nàng cũng thua thì Lâm Động cũng sẽ có kết quả như vậy mà thôi.
“Khó nói. . .”
Nhưng mà, Nham đại sư lại chậm rãi lắc đầu, nhấn mạnh:
“Ngươi phải biết rằng, một năm trước đây, Lâm Động chẳng biết Tinh thần lực là thứ gì, vậy mà bây giờ hắn đã tới mức này, tinh thần thiên phú của hắn cực mạnh.”
“Có thể hắn có kỳ ngộ.”
Tử Nguyệt nhẹ giọng nói, trực giác của nữ nhân đúng là đáng sợ.
“Có lẽ vậy, nhưng mà đôi khi may mắn cũng chính là một loại thực lực.”
Nham đại sư khẽ gật đầu, chợt trầm giọng nói:
“Hơn nữa, cho dù Tinh thần lực của ngươi không kém hắn, nhưng nếu giao thủ thì chắc chắn ngươi sẽ thất bại, bởi thủ đoạn của Lâm Động tàn ác hơn ngươi, cứ là địch thì sẽ. . .”
“Lần gia thủ vừa rồi, nếu bình thường ngươi sẽ chọn phòng ngự, nhưng mà hắn lại chọn công kích, đấu pháp của hắn liều mạng như lang sói, điểm này ngươi không bằng hắn, cho nên ngươi phải phòng ngự.”
“Không nên xem thường Lâm Động, tuy rằng tuổi của hắn chưa quá 20, nhưng mà ngay cả hai lão hồ ly Cổ Ảnh và Ngụy Thông đều bị giết, sau này tên tiểu tử này còn khó lường hơn nữa.”
Nham đại sư nói một câu thấm thía.
Tử Nguyệt im lặng, nhưng không biết nàng có nghe thấy hay không.
“Ha hả, ngươi không cần suy nghĩ nhiều, trước tiên dẫn Lâm Động đi xem xung quanh một chút đi, đồng thời cũng nên chuẩn bị, lần tháp đấu này cho dù như thế nào chúng ta cũng không thể thua bởi Thiên Hỏa Thành!”
“Dạ!”
Tử Nguyệt gật đầu, sau đó thi lễ một cái, chậm rãi rời khỏi căn phòng trúc.
“Đi thôi.”
Tử Nguyệt đi ra cửa phòng, nhìn Lâm Động đang đứng phía trước, lạnh nhạt nói một tiếng, sau đó đi trước dẫn đường, Lâm Động cười khổ, hắn muốn nói là có việc cần phải đi trước, nhưng cô gái Tử Nguyệt này đâu có cho hắn cơ hội.
Đêm cũng đã khuya, Lâm Động đi theo phía sau Tử Nguyệt, nơi này trông thì bình thường nhưng lại có địa vị cực cao trong lòng đám Phù sư ở Viêm Thành, trên đường đi hắn gặp không ít Phù sư, những người này thấy hắn đi phía sau Tử Nguyệt thì trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Trên đường đi, Lâm Động nhận ra, Tử Nguyệt rất có uy vọng, một số Phù sư nhìn thấy nàng còn tỏ ra khúm núm, Lâm Động đang tự hỏi vì sao băng sơn mỹ nhân này lại có thể khiến cho người khác kinh sợ tới vậy?
Hai người đi thẳng không có chào hỏi ai cả, Tử Nguyệt cũng chẳng có chút nào muốn hướng dẫn cho hắn, đối với điều này, Lâm Động vô cùng bất đắc dĩ, dính vào nữ nhân đúng là đau đầu.
Đi được chừng 10 phút, hai người đi tới một gian hậu viện, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào một tòa tháp màu xám, ánh mắt trở nên nghiêm túc, hắn cảm nhận được một loại Tinh thần lực cực kỳ khủng bố, loại Tinh thần lực này cho dù là Nham đại sư cũng kém xa.
“Đó chính là Phù Sư Tháp, do vô số tiền bố dùng Tinh thần lực suốt đời ngưng tụ, là thánh địa trong lòng Phù sư của Viêm Thành.”
Trong lúc Lâm Động đang chấn động vì tinh thần uy áp, Tử Nguyệt cuối cùng cũng mở miệng giới thiệu.
Lâm Động gật đầu, Phù Sư Tháp này đúng là kỳ dị, thảo nào Nham đại sư coi trọng như vậy.
Hắn đang định nói một câu thì Tử Nguyệt lại tiến lên, sau mấy phút đồng hồ cước bộ của nàng chậm lại, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào quảng trường phía trước, lúc này trên quảng trường đã có không ít người, mà làm cho Lâm Động kinh ngạc chính là những người này toàn bộ đều là Phù sư.
Tử Nguyệt đi vào một hành lang bên cạnh quảng trường, từ trên cao nhìn xuống sân, mày liễu mảnh khảnh hơi nhíu lại.
Lâm Động ở bên cạnh cũng quan sát trong sân, hắn nhận ra ở trong sân đang có hai người luận bàn tỷ thí, ở xung quanh bọn họ có một số người đang hò hét trợ uy.
Lâm Động đảo mắt nhìn qua một lượt, hắn kinh ngạc phát hiện, trogn sân có một nam tử mặc quần áo màu trắng có thực lực nhị ấn Phù sư, mà đối thủ của hắn lại là một vị Nhất ấn Phù sư mà thôi, trường tỷ thí này chắc cũng chẳng có gì đặc sắc.
Đúng như Lâm Động dự doán, chỉ mới có mấy lượt ngắn ngủi, vị Nhất ấn Phù sư kia đã bị thua, ở xung quanh vang lên những tiếng thở dài.
“Viêm Thành Phù Sư Hội đúng là bình thường, xem ra Phù Sư Tháp này Thiên Hỏa thành chúng ta nhất định là mang đi rồi.”
Bạch y nam tử kia tính cách hiển nhiên là hơi kiêu ngạo, không những không khiêm tốn mà còn cười nhạo.
Câu nói này làm cho một số người bất mãn trợn mắt, nhưng mà hắn không để ý, nhảy ra bên ngoài cười lạnh nói:
“Ai không phục thì có thể ra đây, ta nói cho các ngươi biết, ta là người có xếp hạng bình thường ở Phù Sư Hội của Thiên Hỏa thành, nếu như các ngươi hôm nay không thắng được ta, thì ta thấy lần tháp đầu này nên miễn đi thì hơn, đỡ phải tự chuốc lấy nhục!”
“Tam sư huynh nói không sai!”
Bạch y nam tử nói câu này làm cho đám Phù sư ở Thiên Hỏa thành hò hét tán thành, mà sắc mặt của Phù sư Viêm Thành lại trở nên khó coi, thực lực của họ với đối phương chênh lệch không nhỏ, tức giận nhưng không ai dám đứng ra ứng chiến.
“A. . . Người này đã đạt tới Nhị ấn Phù sư, vậy mà lại chỉ xếp hạng bình thường ở Thiên Hỏa thành, xem ra Thiên Hỏa Thành quả nhiên là nhân tài vô số.”
Trên hành lang, Lâm Động sờ sờ cằm, dường như có điều suy nghĩ.
Hắn nói xong câu này lập tức cảm thấy có một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn mình, hắn ho nhẹ một tiếng, dường như cảm thấy có gì đó không ổn, nhanh như sóc mở miệng nói:
“Tử Nguyệt cô nương, trong nhà có việc, ta xin cáo từ trước. . .”
Nhưng mà, Tử Nguyệt lại chẳng nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, nở một nụ cười thực mê người.
“Ngươi thân là Phù Sư Viêm Thành thì phải có nghĩa vụ giữ thể diện cho bản thành, cái tên gia hỏa khẩu xuất cuồng ngôn kia ta giao cho ngươi.”
Mặc dù câu nói chỉ là ướm lời, nhưng mà hắn lại cảm thấy có một cỗ Tinh thần lực vô hình đột ngột xuất hiện ở phía sau đẩy tới, làm cho hắn bắt buộc phải nhảy xuống quảng trường, vị trí cách không xa bạch y nam tử kia.
“Tốt, có đảm lược!”
“Không hổ là Phù Sư Viêm Thành!”
Lâm Động nhảy xuống khiến cho đám Phù sư Viêm Thành kinh ngạc, ngay sau đó những thanh âm ủng hộ liên tiếp vang lên, tuy rằng không biết Lâm Động có bản lĩnh gì, nhưng chỉ căn cứ vào mức độ gan dạ cũng đủ để tán thưởng
Nghe thấy những thanh âm ủng hộ xung quanh, hai mắt Lâm Động trợn trắng.
“Hắc, Viêm Thành hóa ra vẫn còn một tên không biết trời cao đất rộng, nhưng mà cũng tốt, hôm nay ta còn chưa đã tay!”
Bạch y nam tử kia miệng cười to nói.
“Xin lỗi, đi lộn chỗ. . .”
Lâm Động nhún vai, nói một câu làm cho những người xung quanh trợn mắt há mồm, sau đó hắn xoay người rời đi, tuy hắn không sợ gì tên này, nhưng mà hắn không thích cách mà Tử Nguyệt làm vừa rồi.
Đứng trên lầu, Tử Nguyệt cũng bị hành động của Lâm Động làm cho ngẩn ngơ, tức giận tới mức hai mày liễu nhíu chặt.
“Đồ rác rưởi.”
Bạch y nam tử bĩu môi, lắc đầu cười lạnh một tiếng.
“Phù. . .”
Lâm Động vừa mới xoay người định đi thì dừng lại, sau đó ngửa đầu, khẽ thở ra một hơi, hắn quay người, nở một nụ cười tươi tắn.
“Có thể nói lại một lần nữa không?”
Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
— o —