Dịch: Hoàng Oanh
Nguồn: tangthuvien.com
Nhìn thân ảnh Lâm Động đi xa, phải mất một thời gian mọi người ở trong sân mới phục hồi tinh thần lại được, những tiếng than sợ hãi như thủy triều vang lên.
“Người này là ai vậy? Ngay cả Tào Chú cũng không phải đối thủ của hắn.”
“Chắc cũng là Phù sư Viêm Thành?”
“Lâm Động! Ta đã từng gặp hắn ở Giác Đấu Trường, chính hắn giết môn chủ Huyết Y Môn, Ngụy Thông.”
“Hóa ra hắn chính là Lâm Động, quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt. . .”
“… ”
Nghe thấy những tiếng bàn luận xôn xao ở xung quanh, sắc mặt Tào Chú vô cùng khó coi, một tên Phù sư Thiên Hỏa thành muốn đi tới dìu hắn dậy, nhưng lại bị hắn đẩy ra, hiện giờ không những thể diện bị mất mà Băng Huyền Kiếm cũng bị người ta lấy đi, đây đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo!
“Băng Huyền Kiếm. . .”
Nhớ tới bảo bối của mình, trong tim Tào Chú như rỉ máu, Băng Huyền Thiết rất hiếm nên giá cả cực cao, để chế tạo được Băng Huyền Kiếm hắn đã phải mất gần 3 vạn Dương Nguyên Thạch, vậy mà cái thứ quý giá đó đã bị Lâm Động coi là chiến lợi phẩm, không chút nương tay cầm đi, nếu như không phải kiêng kị thủ đoạn quỷ dị của Lâm Động, thì hắn nhất định phải xông lên cướp Băng Huyền Kiếm lại!
“Đi!”
Đồ đã bị cầm đi, có đứng đây cũng vô dụng, Tào Chú cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, xoay người đi ra ngoài sân.
“Lâm Động ngươi chờ đó cho lão tử, mấy hôm nữa các sư huynh của Thiên Hỏa thành tới, ta sẽ bắt ngươi phải nôn ra!”
Nhìn Tào Chú vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi, mấy vị Phù sư Thiên Hỏa thành phía sau hắn nhìn nhau, không ai dám khuyên can, đi theo phía sau hắn.
Nhìn đám người Tào Chú chật vật rời đi, Tử Nguyệt lắc đầu, sau đó nhìn về phía xa xa, ánh mắt Lâm Động đã làm cho nàng hiểu, hắn rất không thích cách làm của nàng.
Đối diện với ánh mắt này, Tử Nguyệt có chút kinh ngạc, từ nhỏ đến lớn, bởi vì thân phận đặc thù cùng với tinh thần thiên phú hơn người, hơn nữa bản thân còn có một dung mạo xinh đẹp, những ánh mắt nhìn nàng không phải là kính nể thì cũng là nóng bỏng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cái ánh mắt không kiên nhẫn này.
“Hừ, muốn đùa giỡn trước mặt ta ư, không có cửa đâu, chờ ngươi biểu hiện trong tháp thì biết, về thôi.”
Nhớ tới ánh mắt kia, Tử Nguyệt nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, phất ngọc thủ, xoay người rời đi, với tính cách kiêu ngạo của mình, ở Viêm Thành còn chưa có người để nàng phục.
Cho dù là Lâm Động cũng không thể!
Lâm Động không đi dạo trong Phù Sư Hội của Viêm Thành mà trực tiếp trở về Lâm gia, sau đó đi vào tiểu viện của mình.
“Đồ vật của Tào Chú đúng là đồ tốt.”
Trong viện, Lâm Động nhìn ba cái “Băng Huyền Kiếm” đang bay trước mặt, những tia hàn khí lạnh lẽo theo đó tán phát ra xung quanh, những âm thanh xuy xuy cũng vang lên, bên ngoài nó như phủ một tầng sương mỏng.
Nhìn cảnh tượng này, Lâm Động cảm thoả mãn gật đầu, co thu hoạch này cũng không tính là thua thiệt, mười cái Toái Nguyên Toa do chống lại Băng Huyền Kiếm đã bị hỏng 4 cái, toàn bộ đều bị hàn khí của Băng Huyền Kiếm ăn mòn.
Một chùm sáng từ trong đầu Lâm Động bắn ra, hóa thành một cái quang phù xuất hiện ở trên ba cái Băng Huyền Kiếm, một cỗ Tinh thần lực hùng hậu tuôn ra dữ dội, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ lấy Băng Huyền Kiếm.
Tuy nói Tào Chú không có bản lĩnh lưu lại một tinh thần ấn ký trên Băng Huyền Kiếm, nhưng do sử dụng lâu ngày, nên cũng có một hơi thở quen thuộc, Lâm Động muốn hoàn toàn sử dụng được Băng Huyền Kiếm thì phải xóa được toàn bộ số Tinh thần lực quen thuộc kia đi.
Tinh thần lực của Tào Chú đương nhiên không thể so sánh với Lâm Động, bởi vậy việc xóa bỏ không có gì là khó, chỉ ngắn ngủi mấy phút đồng hồ Tinh thần lực của Lâm Động đã làm xong nhiệm vụ, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Tào Chú.
“Hưu hưu!”
Tinh Thần Lực bao vây lấy “Băng Huyền Kiếm”, ba cái Băng Huyền Kiếm nhanh chóng xoay tròn quanh thân hắn, khi thì giao nhau, khi thì hợp lại, kiếm phong sắc bén, cộng thêm hàn khí lạnh lẽo, lực sát thương của nó mạnh hơn nhiều so với Toái Nguyên Toa.
“Tốt!”
Nhìn thấy kiếm ảnh của mình, sắc mặt Lâm Động trở nên vui mừng, sau khi thưởng thức một lúc lâu, hắn mới thu vào trong Càn Khôn Đại.
” Tào Chú đã là Nhị ấn Phù sư, nhưng nghe nói trong Phù Sư Hội ở Viêm Thành hắn chỉ đứng thứ 3, trên hắn còn có hai người lợi hại hơn.”
Sau khi thưởng thức chiến lợi phẩm, Lâm Động nhăn mày, Thiên Hỏa thành mạnh hơn không ít Viêm Thành, đây cũng là điều đáng suy nghĩ.
Tuy nói tỷ thí tháp đấu chính là ai vượt được nhiều tầng nhất, ở trong đó lâu nhất, nhưng Lâm Động không tin trong đó không có người âm thầm giở thủ đoạn, hai đám người cùng vào bên trong, việc giải quyết đối thủ là chuyện bình thường, cho nên phải phòng bị.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Động trở nên nghiêm tuc, khẽ gật đầu, sau đó hai mắt chậm rãi nhắm lại, tinh thần chìm vào trong Nê Hoàn Cung.
Khi chăm chú quan sát Nê Hoàn Cung, Lâm Động kinh ngạc phát hiện, hai quả Bản Mệnh Linh Phù hôm nay còn sáng hơn hôm qua một chút, trong đó tràn ngập tinh thần ba động.
“Chắc là do thôn phệ Tinh thần lực của Tào Chú?”
Lâm Động nhớ tới chuyện phát sinh hồi nãy, sắc mặt thoáng thay đổi, thôn phệ Tinh thần lực của người khác tăng cường thực lực của bản thân, đây là chuyện quá mức bá đạo tà môn, tuyệt đối không thể bị phát hiện, nếu không phiền toái sẽ liên tiếp tới cửa.
Nhưng mà rất may, chỉ cần Lâm Động không nói ra thì người khác cũng không biết hắn đã thôn phệ Tinh thần lực của Tào Chú, cho dù là Tào Chú cũng chỉ biết Lâm Động có năng lực làm tán phát Tinh thần lực của mình, chỉ không bao giờ nghĩ tới số Tinh thần lực bị tán đi kia đã trở thành một phần thực lực của Lâm Động.
” Bản Mệnh Linh Phù không biết là thứ gì nhỉ?”
Lâm Động nhìn chăm chú vào hai quả Bản Mệnh Linh Phù trong lơ lửng trong Nê Hoàn Cung, nghi ngờ thì thào tự nói, hắn không ngờ tới, cái thứ tưởng chừng như bỏ đi thì nay lại có năng lực thần kỳ như vậy.
Trái lo phải nghĩ, Lâm Động vẫn chẳng nghĩ ra cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, thu hồi tinh thần khỏi Nê Hoàn Cung, tiến nhập vào trong tinh thần không gian của Thạch Phù, tiếp tục rèn luyện Tinh thần lực.
Đối với tháp đấu, hắn không có hứng thú, nhưng đối với việc tẩy lễ tinh thần trong Phù Sư Tháp hắn lại hứng thú vô cùng. Mặt khác, đối với Khí cấp tinh thần bí kỹ ở tầng thứ 8 mà Nham đại sư nói hắn cực kỳ tò mò, hắn sẽ cố hết sức thử một lần, nếu có đương nhiên là tốt, nhưng mà không có thì cũng hết cách.
Cho nên, trong hai ngày này phải tranh thủ thời gian rèn luyện Tinh thần lực, dù sao Phù sư ở Thiên Hỏa thành cũng không phải đơn giản.
Hai ngày chỉ đảo mắt đã qua.
Tới sáng ngày thứ 3, Lâm Động thức dậy thật sớm, chuyện hắn tham gia tháp đấu hắn không nói cho mọi người biết, với lại hiện giờ hắn đã không còn nhỏ, mọi việc đều có thể tự mình làm chủ, mọi người cũng biết đạo lý này cho nên không ai can thiệp vào công việc của Lâm Động.
Về chuyện tranh đoạt Phù Sư Tháp giữa hai thành thị không thấy bên ngoài bàn tán gì, Lâm Động nghĩ chắc là do hai bên cố ý phong tỏa tin tức, ngoài một số đại nhân vật thì người bình thường không thể nào biết.
Khi Lâm Động đi tới Phù Sư Hội Viêm Thành, hắn phát hiện đại viện của hội đã mở toang, nhân số hôm nay nhiều hơn mấy lần so với hai ngày trước, rừng trúc hôm trước còn yên tĩnh hiện giờ đã trở nên ồn ào.
“May mà chưa tới chậm.”
Khi Lâm Động tiến vào trong đại viện chưa lâu, có một người mặc áo tím xuất hiện ở trước mặt, người này chính là Tử Nguyệt, Lâm Động thật sự là có chút đau đầu, cô gái này cho rằng ai cũng thiếu nợ tiền của mình hay sao mà cả ngày mặt mũi lúc nào cũng lạnh lùng.
“Dẫn đường đi.”
Lâm Động trong lòng thầm than, cũng không khách khí, trực tiếp phất phất tay, dường như hắn đã coi Tử Nguyệt là người dẫn đường.
Thấy Lâm Động có thái độ như vậy, Tử Nguyệt mày liễu hơi dựng thẳng, sau đó liền quay đầu rời đi.
Đi theo Tử Nguyệt vào sâu trong Phù Sư Hội, tới Phù Sư Tháp.
Bên dưới Phù Sư Tháp có một khoảng đất trống, chẳng qua khoảng đất trống này đã bị vô số bóng người đứng chật, Lâm Động không khỏi cười khổ một tiếng, có lẽ toàn bộ Phù Sư ở Viêm Thành hôm nay đều tới đây.
Quét mắt nhìn vào khu đất trống, Lâm Động chợt phát hiện, nhân mã ở đây chia thành hia phe, phe đông hơn chính là Phù Sư Hội Viêm Thành, còn bên ít hơn đương nhiên là số Phù Sư tới từ Thiên Hỏa Thành.
Lâm Động nhìn vào đám Phù Sư Thiên Hỏa Thành, hắn nhận ra Tào Chú, trên miệng nở một nụ cười.
Khi Lâm Động nhìn thấy Tào Chú, người này cũng phát hiện ra hắn, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi, sau đó hắn xoay người, nhìn một vị nam tử tuấn tú mặc áo màu bạc thấp giọng nói gì đó.
Lâm Động hứng thú nhìn cảnh tượng này, hai tay ôm trước ngực.
“Đó là nhị sư huynh của Tào Chú, Lưu Long, khó đối phó hơn Tào Chú nhiều.”
Trong lúc Lâm Động đang xem cuộc vui, thì Tử Nguyệt lại cất giọng nói lạnh lùng, Lâm Động đoán là nàng có ý nhắc nhở mình.
Lâm Động vô cùng kinh ngạc nhìn nàng một cái, đang định nói thì phát hiện vị nam tử áo bạc kia mang theo Tào Chú, mỉm cười đi tới chỗ mình.
“Ha hả, vị này chính là Lâm Động huynh đệ phải không?”
Nam tử áo bạc nhìn về phía Lâm Động mỉm cười, ánh mắt hơi dừng lại trên người của Tử Nguyệt, sau đó tiếp tục cười nói: “Hai ngày trước là Tào Chú lỗ mãng, mong rằng Lâm Động huynh đệ có thể thông cảm một chút.”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.”
Lâm Động cũng cười tủm tỉm nói, hắn nhận ra Lưu Long này mạnh hơn Tào Chú một chút, bởi vì hắn biết che răng khi định cắn người, người này biểu hiện thì đường hoàng, nhưng bên trong lại âm hiểm vô cùng.
“Ha hả, nếu như vậy thì ta cũng yên tâm rồi.”
Nghe vậy, Lưu Long phảng phất như trút được gánh nặng thở dài một hơi, sau đó mỉm cười nói:
“Vậy không biết Lâm Động huynh đệ có thể trả Băng Huyền Kiếm lại cho sư đệ của ta không?”
“Băng Huyền Kiếm?”
Nghe Lưu Long nói như thế, Lâm Động sửng sốt, gãi gãi đầu, nói:
“Nó là thứ gì vậy?”
Thấy Lâm Động làm như vậy, sắc mặt Tào Chú xám xịt, hai mắt như muốn phun lửa, ngay cả Lưu Long vốn đang cười, sắc mặt cũng đờ ra.
Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
— o —