Dịch: Hoàng Oanh
Nguồn: tangthuvien.com
“Ngươi dám. . .”
Nhìn thấy mũi kiếm bất thình lình chém về phía Quỷ Diêm, sát ý trong lòng Nhạc Sơn bốc lên, nếu như hắn không thể ngăn cản Lâm Động hạ sát thủ, vậy thì sau hôm nay còn ai dám hợp với với Huyết Lang Bang nữa?
Kinh nghiệm của Nhạc Sơn cực kỳ phong phú, sau khi quát lớn, hắn vung tay đánh ra một chưởng, một cỗ Thuần Nguyên Cương Khí tuôn ra dữ dội, xé rách không khí đập thẳng vào mũi kiếm.
Bị một chưởng đánh trúng, mũi kiếm đi trật khỏi quỹ đạo vốn có.
Thấy mũi kiếm của mình bị đánh bay, hai mắt Lâm Động lóe lên, mũi kiếm đột nhiên lướt ngang, kiếm quang sắc bén chói mắt, nhanh như tia chớp xẹt qua cánh tay của Quỷ Diêm.
“Bịch!”
Một thanh âm nặng nề vang lên, kèm theo đó là một cánh tay rơi xuống!
“A!”
Tiếng kêu thê lương thảm thiết đột ngột vang lên, Quỷ Diêm ôm cánh tay cụt tới bả vai gào thét, trong lòng những người đứng xem đột nhiên lạnh toát.
Không ai nghĩ rằng, Nhạc Sơn tự mình xuất thủ mà Quỷ Diêm vẫn phải chịu mất một cánh tay, tuy tính mạng được bảo toàn nhưng mà mất tay thực lực sẽ đại giảm, Quỷ Đao Môn mạnh hay yếu được quyết định bởi thực lực của hắn, bây giờ bản thân bị thương nặng, danh vọng của Quỷ Đao Môn sẽ xuống dốc không phanh.
“Hôm nay ta phải làm thịt tên súc sinh này!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Nhạc Sơn đỏ ngầu, hai chân dẫm mạnh lên mặt đất, thân hình lao lên phía trước, một cỗ Nguyên Lực cực kỳ mạnh mẽ tuôn ra, đánh tới vị trí Lâm Động.
“Hừ, Nhạc Sơn, ngươi cho rằng ta không tồn tại hay sao? !”
Nhìn thấy Nhạc Sơn muốn hạ sát thủ với Lâm Động, sắc mặt Hạ Vạn Kim trở nên lạnh lùng, thân hình lóe lên một cái đã đứng trước mặt Lâm Động, cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn tuy rằng không thể phi hành, nhưng có thể đứng trên không trong một khoảng thời gian ngắn.
“Hạ Vạn Kim, cút ngay!”
Nhạc Sơn đã bị Lâm Động làm cho tức giận tới cực điểm, nhìn thấy Hạ Vạn Kim xuất thủ, hắn không những không lui về mà còn quát lớn.
Thấy Nhạc Sơn quát lớn, Hạ Vạn Kim cũng hừ lạnh một tiếng, Nguyên Lực óng ánh điên cuồng ngưng tụ ở hai bàn tay, sau đó đấm ra phía trước.
“Ô!”
Một quyền của hắn tung ra, tiếng xé gió vang khắp bầu trời, uy áp của Nguyên Lực mạnh tới mức khiến cho sắc mặt vô số người trở nên khó coi.
“Thình thịch!”
Đối mặt với một quyền của Hạ Vạn Kim, Nhạc Sơn cũng đấm ra một quyền, hai quyền chạm nhau trên không trung, âm thanh cực lớn vang lên, Nguyên Lực ba động đáng sợ cũng theo đó tỏa ra, mọi người nhìn thấy một thân hình bay ngược ra sau, lùi lại hơn 10 bước, một người thì rơi ngay xuống đất.
Hai người đều là cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn, từ trước tới giờ đã giao thủ không biết bao nhiêu lần, muốn thắng được đối phương đương nhiên là rất khó.
“Nhạc Sơn bang chủ, cần gì phải tức giận như vậy, lúc trước bang chủ nói không ai được nhúng tay vào, vậy sao bây giờ lại. . .”
Nhìn sắc mặt âm trầm của Nhạc Sơn, Đổng Tố che miệng cười, nói.
Hai mắt Nhạc Sơn giật giật, nhìn chằm chằm vào Lâm Động đứng giữa không trung, điềm nhiên nói: “Tiểu tử, người ta đã thua, sao lại còn tàn nhẫn tới như vậy?”
Thân hình Lâm Động từ trên không hạ xuống, nghe thấy Nhạc Sơn nói câu này, hắn không khỏi cười, nói: “Nhạc Sơn bang chủ, trước mặt người mắt sáng không nói tiếng lóng, ngươi thừa biết, nếu như hôm nay ta thua Quỷ Diêm, sợ rằng kết quả không chỉ đơn giản là mất một cánh tay đâu?”
Chiến đấu không phải trò đùa, nhân từ với đối thủ chính là nuôi hổ dưỡng hoạn cho mình, Lâm gia nếu không thi triển một số thủ đoạn tàn nhẫn, sợ rằng ngày sau hậu hoạn sẽ tới liên miên không dứt, cho nên bây giờ Lâm Động thi triển thủ đoạn độc ác cũng chẳng có gì khó hiểu.
Ánh mắt Nhạc Sơn trầm xuống, hắn đương nhiên biết đạo lý này, nhưng mà Lâm Động vừa giao thủ với hắn lại còn chém đứt một cánh tay Quỷ Diêm, nếu hắn bỏ qua chẳng phải là bỏ luôn cả thể diện của mình hay sao.
“Việc đã xảy ra, nếu như ngươi không cho ta một câu trả lời hợp lý, cho dù Vạn Kim Thương Hội có xuất thủ, Nhạc Sơn ta cũng dám cam đoan với ngươi rằng, ta sẽ diệt Lâm gia ngươi đầu tiên!”
Ngữ khí của Nhạc Sơn lạnh lùng vô cùng, chuyện hôm nay đã làm mất thể diện của hắn, nếu như không tìm một việc gì đó lấy lại danh dự, sợ rằng sau ngày hôm nay sẽ có vô số người khác cười nhạo hắn, việc này hắn không thể nào chịu nổi.
Hơn nữa, hắn cũng có lòng tin, cho dù Lâm gia có Vạn Kim Thương Hội tương trợ, nhưng nếu như thật sự giao thủ, với thực lực của Huyết Lang Bang, hắn có thể dùng thế sét đánh không kịp bưng tai hoàn toàn tiêu diệt Lâm gia!
Ánh mắt Lâm Động vẫn hờ hững, hắn không trả lời nhưng bàn tay lại lật một cái, bốn thanh Bằng Huyền Kiếm bay về lơ lửng trước mặt hắn, hành động này đã chỉ rõ, muốn xin lỗi không có, nhưng muốn kiếm thì có 4 thanh.
“Được!”
Nhìn thấy Lâm Động làm như vậy, sắc mặt Nhạc Sơn trở nên khó coi, hắn đã kiên nhẫn tới cực hạn của mình rồi.
“Keng!”
Ở phía sau, đông đảo nhân mã của Huyết Lang Bang đã cảm nhận được sát ý của Nhạc Sơn, tất cả đều tuốt vũ khí, hàn mang chói mắt tỏa ra xung quanh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, nhân mã của Vạn Kim Thương Hội và Lâm gia cũng nắm chặt vũ khí trong tay, không khí trong sân trở nên căng thẳng vô cùng, chỉ một đốm lửa nhỏ cũng có thể làm bùng cháy cả một thảo nguyên.
Nhìn trường đại hỏa hoạn chuẩn bị bùng phát, những thế lực khác trong sân lập tức lùi lại, họ rất sợ nhân mã đôi bên giết nhau đỏ mắt chém bừa, hậu quả thực khó mà hình dung nổi.
“Cốp cốp!”
Khi mà nhân mã đôi bên sắp sống mái với nhau, đột nhiên có tiếng vó ngựa gấp gáp từ bên ngoài truyền tới, một dòng người màu đen nhanh chóng lao tới dừng lại bên ngoài quảng trường, đây là một đám người mặc áo giáp và mũ màu đen.
“Hắc Giáp Vệ của Phủ thành chủ?”
“Bọn họ sao lại tới đây? Chẳng nhẽ Phủ thành chủ cũng quản chuyện này hay sao?”
Nhìn đội quân được trang bị hoàn mỹ và huấn luyện nghiêm chỉnh kia, mọi người trong sân đồng thời cả kinh, những tiếng bàn luận xôn xao truyền ra.
Hắc Giáp Vệ đột ngột xuất hiện làm cho Lâm Động và đám người Hạ Vạn Kim ngạc nhiên, bầu không khí giương cung bạt kiếm trong sân đã được giảm bớt.
“Nhạc Sơn, ngươi dù sao cũng là lão nhân của Viêm Thành, sao lại ra tay với một người trẻ tuổi?”
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, một thân ảnh già nua cưỡi hắc mã từ trong Hắc giáp vệ đi ra, cười nói.
“Nham đại sư?”
Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, Lâm Động mừng rỡ nở một nụ cười.
“Nham Huyền đại sư, đây là ân oán giữa Huyết Lang Bang chúng ta và Lâm gia, mong rằng đại sự không nên nhúng tay vào.”
Nhạc Sơn nói một cách khó khăn.
“Lâm Động giúp Phù Sư Hội Viêm Thành bảo vệ Phù Sư Tháp, đây là một đại ân, lão phu không phải người nhận ơn không báo, nếu Lâm gia gặp nạn, Phù Sư Hội đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Nham đại sư thản nhiên nói.
Nham đại sư vừa nói xong câu này, những người trong quảng trường lập tức ồ lên, một số người biết được sự mạnh mẽ của Phù Sư Hội còn kinh ngạc hơn. Thực lực của họ không kém tam đại thế lực đứng đầu Viêm Thành, chỉ là xưa nay họ đều duy trì trung lập, khả năng họ xuất thủ trợ giúp là cực nhỏ.
Sắc mặt của Nhạc Sơn vô cùng khó coi, bởi vì hắn không ngờ được câu nói của Nham Đại sư, Phù Sư Hội từ trước tới giờ đều duy trì trung lập, không biết vì sao hôm nay lại tương trợ Lâm Động!
Nếu như vậy thì chỉ vì một Lâm gia nho nhỏ, Huyết Lang Bang sẽ phải là địch thủ của hai thế lực lớn?
Vừa nghĩ tới chuyện Vạn Kim Thương Hội và Phù Sư Hội liên thủ, trong lòng Nhạc Sơn nhịn không được phải run lên, nếu như khai chiến, kết cục của Huyết Lang Bang sẽ không tốt.
“Ta thấy chuyện hôm nay kết thúc ở đây thôi, Quỷ Đao Môn đem Dương Nguyên Thạch trả lại cho Lâm gia, duy trì hòa khí sẽ có lợi cho cả hai bên, ngươi thấy có đúng không, Nhạc Sơn bang chủ?”
Nham đại sư cười nói.
Nhạc Sơn da mặt giật giật, ánh mắt âm trầm, hắn không trả lời vì hắn cực kỳ bất mãn với quyết định này.
“Nhạc Sơn bang chủ, việc này do ai khơi mào, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu, bảo Quỷ Đao Môn giao Dương Nguyên Thạch đã cướp là tương đối nhẹ nhàng rồi, nếu như làm căng, Huyết Lang Bang sẽ không tốt đâu.”
Trong lúc Nhạc Sơn im lặng, ở bên cạnh Nham Đại sư đột nhiên vang lên một thanh âm trong trẻo, một người mặc áo giáp đen cười ngựa đi ra, thân ảnh này vô cùng thon thả, thậm chí con ngựa cũng mảnh khảnh, vừa nhìn đã biết sau bộ áp giáp này là một thân hình vô cùng động lòng người.
“Mong rằng Nhạc Sơn bang chủ nể mặt Phủ thành chủ, sau này không tìm Lâm gia gây chuyện.”
“Phủ thành chủ?”
Nghe thấy người này nói như thế, sắc mặt Nhạc Sơn cứng lại, đám người xung quanh cũng ồ lên.
Viêm Thành tuy có ba thế lực lớn, nhưng người quản lý lại là Phủ thành chủ, bọn họ chính là chúa tể của cái thành thị này, tuy rằng bình thường chỉ duy trì trật tự, nhưng thực lực của Phủ thành chủ không ai dám hoài nghi, hơn nữa, bọn họ cũng giống như Phù Sư hội, rất ít khi nhúng tay vào ân oán của người khác.
Ba chữ Phủ thành chủ đã làm cho cả quảng trường trở nên im lặng, trong lòng những người ở đây hiện lên sự kinh hãi, một cái Lâm gia nho nhỏ vậy mà có cả Phủ thành chủ, Vạn Kim Thương Hội, Phù Sư Hội, ba đại thế lực của Viêm Thành đứng sau lưng, đây là cái khái niệm gì?
Nếu ba đại thế lực này liên thủ cho dù Huyết Lang bang cũng sẽ bị tiêu diệt trong vòng vài ngày ngắn ngủi!
“Thằng nhóc thật đáng sợ. . .”
Một số ánh mắt hồi hộp nhìn về phía Lâm Động, Lâm gia có thể lôi kéo những đại thế lực như thế này, ngoại trừ người đó, làm gì còn ai đủ khả năng?
Đương nhiên bọn họ cũng không biết, Lâm Động hiện giờ cũng ngỡ ngàng nhìn vào thân ảnh được che kín bởi giáp đen kia, Phù Sư hội giúp Lâm gia, hắn có thể hiểu, nhưng mà Phủ thành chủ thì hắn không hiểu tại sao cả. . .
Trong lúc Lâm Động ngỡ ngàng, thân ảnh mặc giáp đen kia vươn những ngón tay ngọc nhỏ dài, tháo mũ giáp xuống, để lộ một khuôn mặt với nụ cười lạnh lùng.
Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
— o —