Dịch: Nhóm dịch black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvandan
Mười cái cốt chưởng nguyên lực khổng lồ lúc này đã ngưng đọng trên bầu trời, che lấp cả toàn bộ không trung. Một loại lực lượng khủng bố tràn đầy tính hủy diệt không ngừng dập dờn phóng xuống, khiến cho mặt đất bên dưới bị xé toạt thành từng khe nứt vô cùng khủng bố.
Nhưng mười cái cốt chưởng nguyên lực này, lại không hề có dấu hiệu sẽ rơi xuống, dáng vẻ đó giống như đã bị không gian khóa chặt lại, ngưng đọng ở trên bầu trời, không một chút động đậy.
Phía dưới cốt chưởng nguyên lực đó, đạo phù văn màu đen lẳng lặng lượn lờ xung quanh, giống như một lớp vách tường vô hình vậy, bao vây xung quanh thân thể Lâm Động, nhìn có vẻ vô cùng yếu ớt nhưng lại không gì có thể phá vỡ nổi.
– Đây là…
Lâm Động kinh ngạc nhìn mười cái cốt chưởng nguyên lực đang ngưng đọng đó, liếc nhìn bộ hài cốt thần bí đang trong tư thế quỳ một gối ở bầu trời phía xa, sau đó ánh mắt tập trung vào đạo phù văn màu đen trên đỉnh đầu. Đó chính là vật mà Hắc Đồng Lão Nhân ở trong tế đàn đã để lại cho hắn, là thứ dùng để phá giải phong ấn của Thôn Phệ Tổ Phù.
Tiểu điêu cũng bởi vì cảnh tượng ấy mà ngừng lại động tác đang dở dang trên tay, có chút kinh ngạc nói:
– Xem ra lão gia hỏa ấy tựa hồ như giữ vị trí rất cao trong tông phái Viễn cổ lúc trước.
Lâm Động khẽ gật đầu, cẩn thận nhìn chăm chú vào bộ hài cốt thần bí kia, bàn tay vẫn nắm chặt Thiên Lân Cổ Kích trong tay, không hề dám có chút lơ là.
Dưới ánh mắt chăm chú khẩn trương của Lâm Động, đạo phù văn màu đen đột nhiên phát ra những tia hắc quang nhàn nhạt. Dưới sự chiếu rọi của những tia hắc quang, mười cái cốt chưởng nguyên lực to lớn ấy lại bắt đầu nứt toác ra, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã hóa thành vô số những điểm sáng đầy trời, rồi sau đó từ từ tan biến mất.
Ong ong!
Chấn vỡ mười cái cốt chưởng nguyên lực, phù văn màu đen kia đột nhiên phát ra một thanh âm vù vù kỳ dị. Dưới thanh âm vù vù đó, hồng mang trong hốc mắt nộ hài cốt thần bí đó cũng dần dần tan biến đi. Ở phía trên bầu trời, hướng về phía phù văn màu đen cung cung kính kính dập đầu lạy ba cái. Trong mơ hồ, phảng phất như có một chút thanh âm truyền lại từ thời Viễn cổ phát ra, khiến cho người ta nghe thấy một loại cảm giác bi thương.
Đã từng là một tông phái Viễn cổ hùng mạnh, hiện tại, cũng hóa thành phế tích cùng với hoang vu, chỉ còn lại một đạo chấp niệm truyền xuống từ thời Viễn cổ, vẫn cố chấp bảo hộ phiến không gian này cùng với bảo tàng bên trong nó.
Lâm Động khẽ thở dài, sự lãnh khốc trong mắt hắn cũng nhạt dần, trịnh trọng chắp tay hành lễ đối với bộ hài cốt thần bí đang quỳ một gối trên không trung kia. Chỉ dựa vào một tia chấp niệm bảo hộ tông phái, một nhân vật như vậy, xem ra khi còn sống cũng là một cường giả hào khí ngất trời, quả thật đáng kính trọng.
Trên bầu trời, bộ hài cốt thần bí sau khi dập đầu lạy ba cái mới đứng dậy, nhìn về phía Lâm Động. Đột nhiên nó vẫy tay một cái, một đạo hấp lực tuôn ra, sau đó túi Càn Khôn mà Lâm Động đoạt từ chỗ Lâm Lang Thiên từ trong tay áo bỗng bay vụt ra.
Túi Càn Khôn bay ra, Lâm Động cũng thoáng rùng mình một cái, chợt bất đắc dĩ cười khổ, ngược lại cũng không hề ra tay đoạt lại. Hắn biết, hiện tại nếu không phải vì đạo phù văn màu đen đó, e rằng bộ hài cốt thần bí đó cũng không dễ dàng buông tha cho hắn. Hiện tại hài cốt chỉ thu hồi lại những Niết Bàn Đan kia, chỉ có thể nói rằng cơ duyên của mình chưa đủ.
Dưới ánh mắt tiếc nuối của Lâm Động, túi Càn Khôn đó rơi vào trong tay bộ hài cốt thần bí. Sau đó cánh tay bộ hài cốt run lên, những viên Niết Bàn Đan trong đó đều bay vút cả ra, hóa thành một khối cầu đan dược tròn rực lửa, lơ lửng trong không trung. Một đạo năng lượng vô cùng hùng hồn từ trong khối cầu đó phát tán ra ngoài, phảng phất như là một loại ngọn lửa kỳ dị, bao trùm lên trên đám Niết Bàn Đan kia.
Ngọn lửa kỳ dị này chỉ trong chốc lát đã bốc lên cuồn cuộn, không ngừng ngưng kết thành các hình dạng khác nhau, tựa như bách chim, tựa như phượng hoàng, giống hệt như là Phượng Hoàng Niết Bàn, vô cùng thần kỳ.
Hàng trăm mai Niết Bàn Đan nhất thời lượn lờ xung quanh thân thể hài cốt thần bí, chợt cốt chưởng của hài cốt thần bí cử động. Chỉ thấy những mai Niết Bàn Đan này đột nhiên luân chuyển với tốc độ cao, từng đạo hắc khí quỷ quái kỳ dị chậm rãi từ trong Niết Bàn Đan thẩm thấu ra ngoài, cuối cùng tiến vào trong thân thể hài cốt thần bí.
Nhìn cảnh tượng này, Lâm Động nhất thời ngạc nhiên đến sững người, từ những đạo hắc khí quỷ quái kỳ dị đó, hắn cảm nhận được một loại ba động cực kỳ âm độc và thần bí…
– Thủ đoạn hay, không ngờ bên trong những viên Niết Bàn Đan này lại còn có năng lượng trớ chú!
Tiểu điêu đứng một bên, nhìn thấy nguy hiểm đã tiêu tan, cũng tản đi những tia năng lượng tử hắc sắc kia. Nó nhìn thấy những đạo hắc khí quỷ quái kỳ dị kia, nhất thời kinh ngạc nói.
– Năng lượng trớ chú? Đó là thứ gì?
Lâm Động rùng mình, có chút nghi hoặc hỏi.
– Ha ha, là một loại thủ đoạn cực kỳ ngoan độc của thời kỳ Viễn cổ, Niết Bàn Đan ẩn chứa năng lượng trớ chú này nếu bị người khác sử dụng, không chỉ không thể thuận lợi đột phá Niết Bàn Cảnh, ngược lại sẽ bị năng lượng trớ chú ăn mòn thân thể thậm chí cả thần trí, sau cùng sẽ biến thành giống như là một con rối vô hồn vậy.
Tiểu điêu cười quái dị nói.
– Tiểu tử, lần này ngươi thật đúng là thoát được một kiếp nạn. Nếu như ngươi đem mớ Niết Bàn Đan này mang đi sử dụng, e rằng ngươi sẽ phải nếm mùi đau khổ rồi.
Lâm Động nghe vậy, đầu nhất thời toát một trận mồ hôi lạnh, không ngờ những thủ đoạn của tông phái Viễn cổ lại tàn nhẫn đến như vậy, cả những viên Niết Bàn Đan này cũng ẩn chứa sự cổ quái như thế.
– Đáng tiếc, quả thật nên đem những thứ này đưa cho Lâm Lang Thiên thì tốt hơn.
Sau khi run sợ một hồi, Lâm Động đột nhiên mở miệng nói. Nếu sớm biết những viên Niết Bàn Đan này lại quỷ quái như vậy, chi bằng trực tiếp đem tặng cho Lâm Lang Thiên. Lại nói, hắn đoạt lấy mớ Niết Bàn Đan này, ngược lại còn giúp cho Lâm Lang Thiên tránh được một kiếp nạn, điều này thật sự khiến cho Lâm Động có chút buồn bực.
Trong khi Lâm Động còn buồn bực dậm chân, bộ hài cốt thần bí trên không trung kia sau khi đem những năng lượng trớ chú trong Niết Bàn Đan đều hấp thu hết đi, cánh tay bạch cốt chợt khẽ động, lại một lần nữa đem những mai Niết Bàn Đan kia thả vào túi Càn Khôn, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Động, quăng ngược trở lại cho hắn.
Nhìn túi Càn Khôn phiêu phù tới trước mắt, Lâm Động hiển nhiên nhất thời không thể lấy lại được tinh thần. Một lúc sau hắn mới giơ tay bắt lấy nó, mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía bộ hài cốt thần bí. Không ngờ đối phương lại chủ động giúp hắn tiêu trừ năng lượng trớ chú trong Niết Bàn Đan như thế…
Sau khi tiêu trừ đi năng lượng trớ chú trong Niết Bàn Đan, bộ hài cốt thần bí đó lại một lần nữa chậm rãi hướng về phía phù văn màu đen khom người hành lễ, sau đó mới xoay người bỏ đi. Trong mơ hồ, có một đạo thanh âm khàn khàn mang theo một tia tang thương bất tận xuyên qua không gian, vang vọng lại trên khoảng không của bình nguyên.
– Sư phụ, ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ tông môn, cho dù người chết hồn tan, cũng quyết phải bảo vệ!
Nghe thanh âm khàn khàn không ngừng quanh quẩn ở bên tai, Lâm Động cũng có chút giật mình, ánh mắt nhìn về phía bộ hài cốt thần bí xa xa, trong lòng có chút kính trọng. Mặc dù là người đã chết, nhưng mà một tia chấp niệm đó vẫn còn, điều khiển thân thể ở lại bảo vệ tông môn. Loại chấp niệm này cường đại đến mức độ nào chứ?
– Lực ngưng tụ của tông phái Viễn cổ này thật sự khiến người ta phải kinh ngạc. Nhưng tiếc thay, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi kết cục suy bại như thế…
Tiểu điêu cảm thán nói.
Lâm Động khẽ gật đầu. Có thể tưởng tượng được tông phái Viễn cổ này tại thời điểm năm xưa thật sự là vô cùng hùng mạnh, đệ tử môn hạ có thể trung thành đến như vậy, không lo môn phái không hưng thịnh.
– Lần này thật là trong họa gặp may, không chỉ cứu lại được một mạng, mà còn diệt trừ được tai họa ngầm nữa.
Lâm Động ném ném túi Càn Khôn trong tay, cười nói. Nếu như không có bộ hài cốt thần bí này, e rằng hắn còn không thể phát hiện ra năng lượng trớ chú trong đám Niết Bàn Đan này, đến lúc đó nếu như đem chúng ra sử dụng, hậu quả sẽ thật sự vô cùng nghiêm trọng.
– Trước hết nên rời khỏi nơi này cái đã, cái thứ quỷ quái kia chỉ dựa vào chấp niệm mà canh giữ nơi này, đối với hắn mà nói, chúng ta nói thế nào cũng là kẻ đột nhập…
Tiểu điêu thúc giục nói.
Lâm Động gật đầu. Lần này nếu không phải nhờ có phù văn màu đen đột nhiên xuất hiện, sự việc e rằng sẽ lại là một cục diện khác. Hơn nữa cho dù dựa vào năng lực quái dị của tiểu điêu mà tránh được kiếp nạn này, nhưng mà kiếp nạn Niết Bàn Đan kia cũng khó mà tránh khỏi. Xem ra phù văn màu đen có thể nói là đã cứu hắn đến hai lần.
– Đi thôi!
Lốc xoáy năng lượng trên bình nguyên trong trận chiến đấu lúc nãy đã bị bộ hài cốt thần bí kia đánh tan mất, vì vậy Lâm Động chỉ có thể tìm một lối ra khác. Hắn xoay người nhảy lên lưng hổ, vung tay lên. Tiểu Viêm cũng dang rộng cặp cánh huyết sắc, hóa thành một đạo quang mang màu đỏ, hướng về phía chân trời bay vút qua.
Không còn sự truy sát của bộ hài cốt thần bí, Lâm Động không còn sự cố kỵ nào nữa, tâm tình cũng thoải mái đi rất nhiều, cho nên hắn cũng không thúc giục Tiểu Viêm tăng tốc. Hành trình đến Đại Hoang Cổ Bi lần này xem như là thu hoạch không nhỏ. Không chỉ thu được một đầu Phù khôi Cao cấp, lại còn đạt được Đại Hoang Thiên Nhân Chỉ, loại vũ kỹ Tạo Hóa Cấp uy lực kinh người này.
Tuy nói lần thi triển bộ vũ kỹ này lúc trước tựa hồ như không có kết cục thắng lợi, nhưng Lâm Động cũng đã dựa vào nó chật vật lắm mới chống đỡ được một lần công kích của bộ hài cốt thần bí. Điều này theo phương diện nào đó mà nói, đã chứng minh được sự cường hãn của bộ vũ kỹ này. Mặc dù, một cái công kích kia chỉ là do hài cốt thần bí tùy ý phát ra, nhưng điều này cũng đủ để cho Lâm Động tự hào. Dù sao bộ hài cốt thần bí đó, cho dù là nhìn khắp cả Vương triều Đại Viêm e rằng cũng đều là sự tồn tại vô địch…
Dưới tốc độ phi hành của Tiểu Viêm, sau khi Lâm Động bay đi gần mười mấy phút, lại một lần nữa bắt gặp một lốc xoáy năng lượng lối ra thông với thế giới bên ngoài. Xung quanh luồng lốc xoáy này đang có không ít các cường giả kinh hoảng sợ hãi điên cuồng chui vào. Hiển nhiên bọn họ đều vô cùng kinh hãi với năng lực đáng sợ của bộ hài cốt thần bí. Hiện tại cho dù là thông báo với bọn họ bộ hài cốt thần bí kia đã trở về rồi, e rằng cũng không có ai dám ở lại trong không gian cổ bi tìm kiếm bảo vật.
– Đi thôi, trước hết nên rời khỏi chỗ này!
Nhìn thấy lối ra đó, Lâm Động thoáng thở ra một hơi, giống như là trút đi được gánh nặng vậy. Hành trình trong không gian cổ bi lần này thật sự là hết nguy hiểm này đến nguy hiểm khác. Nếu như không có cơ duyên, sợ rằng thiếu chút nữa phải để lại cái mạng nhỏ ở nơi này, chôn thân tại vùng đất hoang vu này rồi.
– Hắc hắc, Đằng Lỗi, ngươi nghĩ muốn hại chết ta, lại không ngờ rằng cái mạng của ta lớn. Lần này, ta sẽ khiến cho Âm Khôi Tông ngươi gà chó không yên!
Sự lạnh lùng trong mắt Lâm Động nhất thời tuôn trào. Mặc dù cùng hãm hại hắn còn có Vương Thống và Lâm Lang Thiên nữa, nhưng thù thì phải trả từ từ. Hiện tại còn ở quận Đại Hoang, vậy thì trước tiên tìm Âm Khôi Tông gây phiền toái trước đã. Hơn nữa vừa lúc Thôn Phệ Tổ Phù cũng đang nằm trong tay Âm Khôi Tông, một khi đã như vậy, những món nợ này đành tính sổ cùng lúc vậy.
Khuôn mặt Lâm Động hiện lên vẻ hung ác.
Tiểu Viêm cũng hóa thành một đạo quang mang màu đỏ, lập tức tiến vào bên trong lốc xoáy năng lượng, sau đó biến mất.
Hiển nhiên, tiếp theo sẽ là trò hay giữa Lâm Động và Âm Khôi Tông!
Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
— o —