TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Động Càn Khôn
Chương 373: Thiên Tài Tụ Họp

Nhưng mà sự nghỉ ngơi an nhàn này, đến hôm thứ ba triệt để bị phá vỡ. Lâm Động nhìn gương mặt nặng nề, căng thẳng của Lâm Phạm, hắn biết Cuộc chiến Hạt giống sắp bắt đầu rồi!

Trong ba ngày này, liên tiếp có các đoàn người của các đại tông phái danh chấn Vương triều Đại Viêm kéo đến, từ đó cũng nhen lên không khí náo nhiệt cho Hoàng Thành.

Tuy Cuộc chiến Hạt giống cũng coi là chuyện nội bộ, nhưng thiên hạ chẳng có bức tường nào là không lọt gió. Một số người tính toán một chút là có thể đoán được, có thể thu hút các đại tông phái tọa trấn ở các quận vực của Vương triều Đại Viêm, ngoài Cuộc chiến Hạt giống có quy mô lớn nhất Vương triều Đại Viêm ra thì còn có thể là chuyện gì?

Tin này rất nhanh truyền đi khắp nơi, đương nhiên sẽ trở thành chủ đề bàn tán nóng hổi nhất trong cả Hoàng Thành. Tất cả mọi người đều đang háo hức thảo luận về Cuộc chiến Hạt giống này. Rốt cuộc Gia tộc tông phái nào mới giành được chiến thắng? Đồng thời, các nhân vật thiên tài nổi danh của các thế lực cũng được đào bới, soi mói thực lực.

Dù thế nào thì Lâm Động cũng chỉ biết, Cuộc chiến Hạt giống được Lâm Phạm bọn họ làm như rất bí mật này đã bị cả Hoàng Thành biết hết rồi.

o0o

Lần xuất hành này, Lâm Phạm không mang theo quá nhiều người, chỉ có Lâm Động, Lâm Lang Thiên và vài cường giả Nội tộc nổi bật, sau đó đoàn người rất nhanh tiến vào Hoàng cung.

Địa điểm diễn ra lần này là ở sâu bên trong Hoàng cung. Dưới sự phòng vệ nghiêm ngặt của Cấm vệ quân, cũng chỉ có các đại thế lực mới được vào. Đương nhiên số người cũng được hạn chế, vì dù gì cũng là trong cung, phải có quy củ của nó.

Khi bọn Lâm Động vào trong Hoàng cung, ở đó đã có không ít người rồi, Lâm Phạm cũng không ngạc nhiên về điều đó, dẫn đám người Lâm Động tiến vào chỗ ngồi của mình.

Đến lúc này Lâm Động mới có thời gian quan sát khu vực phía trước. Đó là một tòa cung điện hùng vĩ, nhưng điều kỳ lạ là xung quanh nó có đến mấy chục đường thông đạo dẫn vào bên trong.

– Khi diễn ra cuộc tuyển chọn, mỗi người sẽ bốc thăm thứ tự vào thông đạo. Những thông đạo này rất ngoằn ngoèo, giao cắt vô số, cuối cùng chỉ còn năm đường thông đến đại điện cuối cùng. Và năm người có thể vượt qua được mọi thử thách và đi ra từ năm đường đó sẽ có tư cách tham gia Bách Triều Đại Chiến.

Lâm Phạm chỉ tòa điện to lớn phía trước, nói với Lâm Động.

Nghe thế Lâm Động mới chợt hiểu, ánh mắt quét ra bốn phía. Ở đây cũng có một vài thế lực khác, từ khí tức có thể biết chẳng ai dễ dàng đối phó cả, có điều hắn chẳng biết ai cả.

Vương triều Đại Viêm có đến mấy chục quận vực, các thế lực đến được đây ít nhất cũng là đứng đầu một quận. Có điều trong các thế lực này cũng có Tứ đại Gia tộc, Hoàng thất và ba đại tông phái là thực lực mạnh nhất.

Đối thủ mà Lâm Động cần chú ý cũng nằm trong số các thế lực này. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng có một con hắc mã bỗng ở đâu chui ra như người của Thiên La Tông trăm năm trước, chỉ là tỷ lệ rất nhỏ!

Lâm Động yên lặng ngồi trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng không được bao lâu, cách đó không xa bỗng có tiếng xé gió vang lên, rồi một vài thân ảnh xuất hiện trên đài cao.

Ánh mắt Lâm Động cũng nhìn lên phía đó, hắn cảm nhận được những luồng khí tức mạnh mẽ phát ra từ những thân ảnh đó.

Chỉ có bốn người, dẫn đầu là một lão già râu tóc bạc phơ, gương mặt lão giả này rất bình tĩnh, nhưng Lâm Động lại cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ lớn, thứ khí tức này vượt xa cường giả Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, nhưng vẫn còn kém so với Niết Bàn Cảnh.

– Bán Bộ Niết Bàn?

Đồng tử Lâm Động co lại. Lão giả tóc trắng đó là cường giả Bán Bộ Niết Bàn, khí tức đó đã cho thấy lão giả đó đã có khả năng xung kích Niết Bàn Cảnh, chỉ cần ông ta có đủ Niết Bàn Đan thì tỷ lệ thành công sẽ lên đến sáu phần.

– Đó là Tông chủ của Thiên La Tông, Liễu La. Thấy gã thanh niên áo trắng đứng đằng sau không? Đó là người có khả năng sẽ giành một trong năm vị trí đầu.

Khi Lâm Động quan sát lão giả tóc trắng, Lâm Phạm ở bên cạnh lên tiếng.

Lâm Động lập tức dời mắt nhìn về gã thanh niên áo trắng. Hắn cũng khá tuấn tú, tinh lực dồi dào, phong độ bất phàm. Nhưng điều khiến Lâm Động để ý chính là khí tức của người này đã đạt đến Tạo Hóa Cảnh chuẩn đại thành!

– Bạch Y Thiên La Kiếm, Đỗ Vân!

Lâm Động lẩm bẩm. Trên đường đi, Lâm Phạm cũng đã kể cho hắn nghe về những người mạnh nhất của các tông phái. Mà Bạch Y Thiên La Kiếm chính là người nổi bật nhất của Thiên La Tông, cũng là tuyệt thế thiên tài, kiếm pháp điêu luyện xuất quỷ nhập thần!

Khi Lâm Động chăm chú nhìn, gã thanh niên áo trắng kia dường như cũng cảm giác được, quay đầu lại, chạm ánh mắt Lâm Động, một luồng kiếm khí vô hình bỗng tỏa ra.

Thứ kiếm khí này không phải do gã thanh niên áo trắng đó chủ động phát ra, mà là do kiếm pháp đã được tu luyện đến cực hạn tự động tỏa ra.

Sắc mặt Lâm Động rất bình tình, thân thể cũng không động đậy. Luồng kiếm khí đó khi đến phạm vi vài trượng quanh Lâm Động, giống như gặp phải lá chắn vô hình, tự động tan đi.

– Hừm, tinh thần lực! Thú vị thật!

Kiếm khí tiêu tán, trên gương mặt thanh niên áo trắng hiện lên nụ cười mỉm, lẩm bẩm nói.

– Đỗ Vân, đừng xem thường người đó! Nếu ta không nhầm thì hắn chính là Lâm Động, gần đây danh chấn Vương triều Đại Viêm. Thậm chí Lâm Lang Thiên cũng không làm gì được hắn. Gia tộc Lâm Thị lần này xuất hiện hai tuyệt thế thiên tài, thật khiến người ta khâm phục!

Lão giả tóc trắng nhìn Lâm Động một cái rồi nói.

– Ồ, hắn chính là Lâm Động sao? Đúng là một kình địch!

Nghe vậy, thanh niên áo trắng cũng hơi khựng lại, rồi cười nói.

– Nếu không phải xui xẻo gặp hắn thì đừng gây rắc rối làm gì. Đợi giành được một vị trí đã rồi hãy nói.

Lão giả tóc trắng nói.

Đỗ Vân gật đầu, nhìn Lâm Động cười nhạt rồi thu ánh mắt lại.

Lâm Động cũng quay đi, trong lòng có chút cảm thán. Nhìn thấy cuộc chiến giữa các thiên tài quy mô lớn thế này, hắn mới biết trước đây tầm nhìn của mình quá hạn hẹp.

Những người này vốn đã có thiên phú cao, cộng với sự bồi dưỡng của tông phái, thành tựu đương nhiên không nhỏ. Còn hắn lại một mình mò mẫm, gian nan phải trải qua không biết nhiều hơn những người này bao nhiêu lần mới có được thực lực như hôm nay.

Người của Thiên La Tông đến nơi không lâu thì bắt đầu có nhiều thế lực khác tiến tới. Những thế lực này đều rất có uy danh ở Vương triều Đại Viêm.

Lâm Động nhìn thấy hai đại tông phái còn lại, Man Vương Tông và Đại Bi Cốc.

Người tham gia Cuộc chiến Hạt giống của hai đại tông phái này thực lực không hề thua kém Đỗ Vân, cũng là đối thủ cạnh tranh tiềm năng.

Khi Lâm Động quan sát những đối thủ này thì cũng có một ánh mắt đang không ngừng quan sát hắn.

– Hắn chính là Lâm Động mà Thanh Trúc từng nhắc đến à?

Người nhìn Lâm Động là một gã thanh niên áo đen, gương mặt khá anh tuấn, nhưng lại có sự cao ngạo khó che giấu. Xem ra là loại người tự cho mình là thiên tài nên có thể ngông nghênh không để người khác vào mắt.

Bên cạnh người đó là một thân ảnh mà Lâm Động có chút quen biết, chính là Hoàng Phủ Tĩnh của Gia tộc Hoàng Phủ. Nàng cũng đang nhìn chăm chăm Lâm Động với ánh mắt nặng nề. Thời gian gần đây nàng cũng được nghe về chuyện của Lâm Động, hiển nhiên nàng không thể ngờ Lâm Động chỉ trong một năm ngắn ngủi đã tiến bộ mạnh mẽ đến vậy.

Dù sao, hồi đó ở trước Đại Hoang Cổ Bi, Lâm Động căn bản không có tư cách giao đấu với Lâm Lang Thiên, nhưng giờ đã có thể sánh ngang hàng rồi!

– Huynh đừng có gọi thân mật như thế. Thanh Trúc tỷ không để ý đến huynh đâu!

Hoàng Phủ Tĩnh nhíu mày, nhìn gã thanh niên bên cạnh. Thật sự nàng không hiểu tại sao gã biểu ca điên khùng này của nàng lại có được thiên phú mạnh nhất trong Gia tộc Hoàng Phủ.

– Sau này ta chắc chắn sẽ nổi danh trong Bách Triều Đại Chiến, đến lúc đó tự khắc sẽ có Tông phái Siêu cấp thu nạp ta. Lúc đó ta cũng có tư cách theo đuổi Thanh Trúc rồi!

Gã thanh niên áo đen cười lạnh. Hắn khá khó chịu với thái độ của Hoàng Phủ Tĩnh, nhưng vì đối phương là con gái của Tộc trưởng nên hắn phải nhẫn nhịn.

– Huynh cứ giành được một vị trí trong Cuộc chiến Hạt giống này rồi nói. Những đối thủ này không dễ đối phó đâu!

Hoàng Phủ Tĩnh thản nhiên nói.

– Lần này ta muốn gặp tên tiểu tử Lâm Động, để ta thử xem rốt cuộc hắn có tài năng gì mà xứng để Thanh Trúc nhắc tới?

Thanh niên áo đen nhìn Lâm Động với ánh mắt không hề thiện cảm, lạnh lùng nói.

– Huynh đừng tự tiện động vào tên Lâm Động đó!

Hoàng Phủ Tĩnh vội nói.

– Hừ!

Nghe thấy thế, gã thanh niên áo đen hừ mũi một cái, chắp tay sau lưng. Hiển nhiên hắn không coi sự nhắc nhở của Hoàng Phủ Tĩnh là gì cả. Trong đầu hắn đã có chủ ý, nếu lần này gặp Lâm Động chắc chắn phải khiến đối phương biết rằng, ngoài hắn ra không kẻ nào xứng được Lăng Thanh Trúc nhắc tên.

– Hử?

Lâm Động cách đó khá xa dường như cảm nhận được điều gì, đảo mắt một vòng rồi nhìn thấy thanh niên áo đen sắc mặt lạnh lùng nhìn mình. Lâm Động nhíu mày, thực sự hắn không nhớ mình và người kia có ân oán gì cả.

Nghĩ mãi chẳng có kết quả, thế là Lâm Động không nhìn nữa, định nhắm mắt lại thì một đạo kim quang bá đạo từ xa chiếu tới, sau đó là những tràng cười ha ha xuất hiện.

– Người của Gia tộc Vương Thị đến rồi!

Nghe thấy Lâm Phạm nói vậy, khóe mắt Lâm Động khẽ nhướng lên, rồi nhanh chóng nhìn sang bên đó.

Hắn cũng rất có hứng thú với Vương Chung, một tuyệt thế thiên tài của Gia tộc Vương Thị mà Lâm Lang Thiên cũng không làm gì được này.

Đọc truyện chữ Full