Hơn nữa trong mấy trăm năm nay, trong những người tham gia Bách Triều Đại Chiến, số lượng người của Hoàng thất được Tông phái Siêu cấp nhìn trúng là cao nhất. Đây chính là nguyên nhân mà Hoàng thất vẫn đứng vững ở Vương triều Đại Viêm cho đến nay.
Theo lời Lâm Phạm, dường như Hoàng thất hiện giờ có không ít hơn ba cường giả ở trong các Tông phái Siêu cấp. Mỗi mười năm bọn họ lại được nhận được sự ban thưởng rất nhiều tài nguyên, như vậy lại khiến thực lực Hoàng thất đã mạnh lại càng mạnh hơn!
Hơn nữa, khác với các thế lực khác, những thiên tài như bọn Lâm Lang Thiên đều là nhân vật nổi danh ở Vương triều Đại Viêm, nhưng thiên tài của Hoàng thất thì ngược lại, vô cùng trầm lặng, chỉ rất ít người mới biết được ai là nhân vật kiệt xuất nhất của Hoàng thất.
Đương nhiên, tuy nói rằng danh tiếng các thiên tài của Hoàng thất không hiển hiện ra với bên ngoài, nhưng dù là kẻ ngu ngốc nhất cũng biết, thiên tài đi ra từ Hoàng thất tuyệt đối không phải loại vớ vẩn!
Trong lòng Lâm Động không khỏi có vài phần cảm khái. Cuộc chiến Hạt giống này không hổ là cuộc thi quy mô lớn nhất Vương triều Đại Viêm, những nhân vật đến đây ai cũng rất mạnh, muốn vượt qua số thiên tài đông đảo này để thành một trong năm người cuối cùng thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Khi trong đầu Lâm Động đang suy nghĩ thì những người của Hoàng thất đã đi qua trước mặt.
Lâm Động nhìn thấy gã thanh niên áo thanh sam bỗng dừng lại, hắn không khỏi khựng người, ngẩng lên nhìn gương mặt xinh đẹp đến yêu dị kia, thần tình có phần không được tự nhiên.
Nếu gương mặt kia mà của một nữ nhân thì quả thật khiến người ta phải say đắm, nhưng nó lại của một người đàn ông, vì thế mà khiến Lâm Động có cảm giác lạnh gáy.
– Vị đây có phải người gần đây danh tiếng nổi khắp Vương triều Đại Viêm, Lâm Động huynh hay không?
Gã thanh niên đó nhìn Lâm Động khẽ cười nho nhã, hơn nữa giọng nói cũng rất nhẹ nhàng. Điều này khiến Lâm Động không kìm được nhìn vào chiếc cổ thon gọn, trắng trẻo xem ở đó có yết hầu hay không. Rồi hắn cười bối rối, ôm quyền nói:
– Lâm Động bái kiến Tam Hoàng tử!
Trong Hoàng thất, Mạc Lăng xếp thứ ba nên được gọi là Tam Hoàng tử. Đương nhiên điều này đều do Lâm Phạm nói cho Lâm Động biết.
Mạc Lăng cười, nụ cười làm rung động lòng người, nhưng Lâm Động nhìn lại thấy lạnh run người. Mạc Lăng quét mắt nhìn Lâm Động một lượt rồi nhẹ giọng nói:
– Quả nhiên danh bất hư truyền!
– Quá khen!
Lâm Động lại ôm quyền nói, nhưng trong lòng thấy kinh ngạc. Chỉ với câu này thôi cũng đủ thấy bản lĩnh của Mạc Lăng có lẽ cao hơn cả Vương Chung, thật không hổ là người Hoàng thất!
Mạc Lăng nói xong câu đó cũng không ở nán lại lâu hơn, tăng tốc đi theo Mạc Tiêu Thiên. Lúc này Mạc Tiêu Thiên nhìn hắn một cái rồi nói chỉ đủ hai người nghe:
– Thế nào?
– Là một kình địch, Gia tộc Lâm Thị lần này đúng là rất mạnh, có được đến hai người ưu tú như vậy.
Mạc Lăng nhẹ giọng nói.
– Nếu gặp hắn thì con có lòng tin sẽ thắng không?
Mạc Tiêu Thiên bình thản hỏi.
– Có lẽ chắc chắn sáu phần!
Mạc Lăng hơi trầm ngâm một chút rồi nói.
Mạc Tiêu Thiên chau mày, dường như không hài lòng. Mạc Lăng thấy vậy cũng chỉ nhún vai:
– Con cảm thấy trên người Lâm Động hắn có một thứ gì đó đặc biệt, nếu không nhầm thì chắc chắn hắn có tuyệt chiêu bí mật mà ta không biết, không thể không cẩn thận. Hơn nữa con cho rằng có lẽ mình sẽ không cùng nhóm với hắn.
– Đừng cho điều đó là may mắn!
Mạc Tiêu Thiên nói rồi lên đi đài cao, mặt lại nở nụ cười, nhìn quanh một lượt, nói:
– Chư vị, thân là chủ nhà, bản vương thay mặt Hoàng thất xin chào đón các vị!
Nghe Mạc Tiêu Thiên nói xong, các đại thế lực phía dưới cũng vội vàng cười phụ họa.
– Cuộc chiến Hạt giống hai mươi năm một lần, quy tắc rất nhiều, có lẽ các vị cũng đã nói rõ cho những thanh niên tham gia lần này rồi. Vậy bản vương cũng không nhiều lời nữa. Tòa cung điện trước mặt kia chính là nơi diễn ra Cuộc chiến Hạt giống. Xung quanh có các thông đạo, một lát nữa mọi người sẽ vào theo thứ tự bốc thăm.
Mạc Tiêu Thiên nói năng cũng rất dứt khoát gọn gẽ, không quá rườm rà. Vừa dứt lời, bàn tay hắn nắm lại một cái, một nắm thẻ tre xuất hiện trong tay.
– Các vị tham gia Cuộc chiến Hạt giống, hãy bốc thăm!
Vừa dứt lời, nắm thẻ tre được ánh sáng bao trùm lấy bắn lên bầu trời.
Vút vút!
Những chiếc thẻ tre bay vút lên trời, Lâm Động thấy vậy vung tay dùng hấp lực tùy ý lấy một thẻ, lật lên xem thì thấy viết ‘Chín’.
– Bốc thăm kết thúc! Các vị, thời gian đã đến, Cuộc chiến Hạt giống năm nay bắt đầu!
Sau khi tất cả các thẻ tre đều đã có chủ, Mạc Tiêu Thiên trầm giọng hô to:
– Nhập trường!
Mạc Tiêu Thiên vừa hô xong, lập tức có các đạo thân ảnh lướt qua, tiến vào trong cung điện to lớn kia theo thông đạo được ghi trên thẻ.
– Lâm Động, các con cũng đi đi!
Lâm Phạm cũng vẫy tay nói.
– Vâng!
Lâm Động và Lâm Lang Thiên gật đầu, gườm gườm nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng tách ra di chuyển về phía thông đạo của mình.
Người của các Gia tộc, tông phái cũng đã động thân, chỉ trong vài phút gần như toàn bộ những người tham gia Cuộc chiến Hạt giống đều đã vào trong tòa cung điện kia.
– Các vị, cùng ta đến điểm cuối cùng nào. Chúng ta sẽ ở đó đợi năm người chiến thắng cuối cùng.
Mạc Tiêu Thiên cười nói, rồi quay người bay về một mặt khác của tòa cung điện, theo sau là Tông chủ của các thế lực.
Lâm Phạm đi cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn chăm chăm vào thông đạo mà Lâm Động và Lâm Lang Thiên vừa vào, lẩm bẩm:
– Nếu hai ngươi đã không thể đội trời chung, vậy thì hãy cho ta biết rốt cuộc ai mạnh hơn đi!
o0o
Thân hình Lâm Động tựa như làn khói xanh, nhanh như chớp bay vào thông đạo. Ánh sáng bỗng tối dần, hiện lên trước mắt hắn là một thông đạo rộng lớn mà tối tăm, nhìn dường như nó thông tới nơi sâu nhất dưới lòng đất vậy.
Lâm Động đã biết hết về hàng loạt quy định trong Cuộc chiến Hạt giống này. Theo hắn suy đoán, tham gia tuyển chọn lần này có lẽ ít nhất phải có đến vài chục người. Tất cả bọn họ đều là những nhân vật kiệt xuất của Vương triều Đại Viêm, chỉ khi nào mình nổi bật hẳn lên mới có thể giành được một trong năm vị trí cuối cùng.
Lâm Động nhanh chóng đi vào trong thông đạo, nguyên lực trong cơ thể cũng bắt đầu hoạt động. Thân thể hắn dần dần căng phồng lên, từng luồng sức mạnh tựa những đầu nộ long di chuyển dưới lớp da. Trong cuộc tỷ thí quy mô lớn nhất Vương triều Đại Viêm này, chẳng ai dám có suy nghĩ coi thường, nếu không chắc chắn sẽ bị loại khỏi cuộc chơi.
Lâm Động cứ di chuyển như thế trong thông đạo, khoảng vài phút sau thì đến tận cùng con đường, phía trước xuất hiện một cánh cổng sắt lớn.
Nhìn cánh cổng đó, Lâm Động không kìm được phải hít vào một hơi. Hắn biết, khi vào trong cánh cổng này hắn sẽ bắt đầu một cuộc chiến gian nan. Con đường này, nếu không muốn tự nhận thất bại thì chỉ có cách xông pha đến cuối cùng!
Mà hắn hiển nhiên cũng không thể tự nhận thất bại!
Ầm!
Ánh mắt Lâm Động dần trở nên sắc bén, hắn bước lên một bước, nắm tay lại đấm một quyền lên cánh cổng. Lập tức cánh cổng nổ tung thành nhiều mảnh, nhưng những mảnh vỡ ấy khi đến gần Lâm Động thì tự động tan thành những mảnh vụn.
Phá tan cánh cổng sắt, Lâm Động bước vào trong. Đằng sau là một tòa đại điện rộng lớn, tòa đại điện này dường như được đúc từ sắt đen, gây cho người ta cảm giác bức bối, ức chế.
Lâm Động chầm chậm đi vào trong, rồi hắn bỗng dừng lại, ánh mắt tập trung vào vị trí trung tâm. Ở đó có hai đạo nhân ảnh đứng khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng mà thương hại nhìn hắn.
Lướt nhìn hai người này, ánh mắt Lâm Động thoáng co rút lại, hắn phát hiện trước ngực hai người kia có gắn huy chương giống nhau. Cũng có nghĩa là họ đến từ cùng một tông phái!
Theo quy định, lượt đầu tiên sẽ có ba người đi ra từ thông đạo giao nhau, rồi gặp nhau ở đây, nhưng chỉ có một người được đi tiếp.
Thông thường ba người này sẽ thuộc các tông phái khác nhau. Đây là một trận hỗn chiến, nhưng cũng có một tỷ lệ nhỏ những người cùng một tông phái sẽ gặp nhau. Như vậy thì với người thứ ba thật sự rất bất lợi.
Vì bất luận họ phân chia thế nào, ít nhất thì họ cũng sẽ liên thủ để đánh bại người thứ ba.
Mà lúc này Lâm Động đang gặp phải tình cảnh rất xui xẻo này.
Lượt đầu tiên mà hắn đã phải một chọi hai!
Mà đây cũng là lý do tại sao khi hai người này thấy Lâm Động đi ra, ánh mắt lại có sự thương hại. Một chọi hai, điều này dường như đã phán quyết kết cục của Lâm Động!