Thân ảnh của Vương Lôi giống như bạo lọng phẫn nộ, thân hình vừa xẹt qua thì không gian liền trở nên vặn vẹo, đẳng cấp lực lượng như vậy cường hãn đến mức đáng sợ!
Vương Lôi lúc này ra tay gần như đều ngoài dự liệu của tất cả mọi người, không ai ngờ rằng, thân là Tộc trưởng của Gia tộc Vương Thị mà hắn lại có thái độ thất lễ như thế, bất chấp thân phận và cục diện khác biệt, cưỡng ép ra đòn sát thủ với Lâm Động.
Thân hình Vương Lôi nhanh như tia chớp, gần như là lúc cỗ sát khí vừa mới tuôn ra thì hắn liền từ đài cao lao xuống. Khí tức cường đại của cường giả Niết Bàn Cảnh không hề giữ lại bộc phát ra, một cỗ áp lực cực kỳ hung hãn quét ra, thậm chí ngay cả một vài vị Tông chủ các thế lực đứng đầu còn chưa bước vào Niết Bàn Cảnh ở trên đài cao cũng cảm thấy hô hấp có chút nặng nề.
Đám người Mạc Lăng ở bên cạnh Lâm Động cũng bởi vì biến cố này mà sắc mặt biến đổi. Bọn họ vừa định hét lớn thì uy áp cường hoành của cường giả Niết Bàn Cảnh liền bao trùm đến, trực tiếp đem những lời nói trong miệng bọn chúng cưỡng ép chấn trở về, rồi sau đó một cỗ kình phong ngang ngược quét tới, đem bốn người Mạc Lăng chấn đến liên tiếp lùi về phía sau.
Mà lúc này, cũng mơ hồ có thể thấy rõ thực lực của bốn người, Vương Lôi vừa quét ra, Man Sơn của Man Vương Tông và Đỗ Vân của Thiên La Tông đều lùi lại hơn mười bước mới chật vật ổn định thân thể, mà trái lại hai người Mạc Lăng và Lâm Lang Thiên mặt dù cũng bị chấn đến liên tiếp lùi về phía sau, nhưng bước chân lại không có chút rối loạn, thân thể chấn động một cái liền xảo diệu hóa giải được kình phong ập đến.
Mà Vương Lôi lần này nổi giận ra tay hiển nhiên là nhằm vào Lâm Động, cho nên bốn người Mạc Lăng cũng không bị thương tổn gì. Khi bọn hắn ổn định hạ thân thì liền thấy Vương Lôi đã xuất hiện phía trên Lâm Động, lập tức sắc mặt đều biến đổi. Chỉ có trong mắt Lâm Lang Thiên xẹt qua một tia cười lạnh. Hắn có thù sâu đậm với Lâm Động, bây giờ chỉ hận Vương Lôi không thể ngay lập tức giết chết Lâm Động, một màn này quả thật rất hợp ý hắn!
Ầm!
Trong sân lúc này, quanh người Lâm Động không thể cử động, sắc mặt hắn cũng cực kỳ âm trầm, hai mắt gắt gao nhìn Vương Lôi nổi giận xông đến. Hắn có thể cảm giác được nguyên lực thiên địa quanh người hắn đã bị Vương Lôi khống chế. Đối mặt với cường giả Niết Bàn Cảnh, hắn căn bản không có cơ hội né tránh!
Khí tức áp bách của cường giả Niết Bàn Cảnh khiến áo quần toàn thân Lâm Động rung chuyển bay phất phới. Chỉ có điều dưới loại áp lực này, trong mắt Lâm Động lại có một tia hung tàn chớp động, bàn tay siết chặt, tùy thời có thể đem Huyết Linh Khôi triệu hoán ra đối địch.
– Tiểu súc sinh, nhất định là ngươi thi triển thu đoạn ti tiện mới có thể đánh Vương Chung bị thương thành như vậy, chết đi cho ta!
Ánh mắt Vương Lôi bạo nộ và hung tàn nhìn chằm chằm Lâm Động gần trong gang tấc, sát ý trong lòng không thể ngăn chặn trào lên. Trong lòng nổi giận, hắn bây giờ chỉ hận không thể lập tức đem kẻ trước mặt đập thành thịt vụn.
Nhìn một quyền Vương Lôi nện tới, hai mắt Lâm Động nhíu lại. Thế nhưng, lúc hắn sắp triệu hồi ra Huyết Linh Khôi, một tiếng hét tràn ngập tức giận giống như sấm vang vọng khắp bầu trời phát ra.
– Vương Lôi, ngươi dám trước mặt ta ra tay với người của Gia tộc Lâm Thị, thật sự xem Lâm Phạm ta không tồn tại sao?
Tiếng hét vang vọng khắp nơi, sau đó một đạo thân ảnh phá không vọt tới, chỉ sau một loáng liền trực tiếp xuất hiện trước mặt Lâm Động. Hắn trước hết vung tay áo bào một cái, đem Lâm Động đẩy lùi, sau đó nguyên lực ba động khổng lồ bạo phát ra, một chưởng nện ra, cùng với quyền của Vương Lôi hung hăng va vào nhau.
Ầm!
Quyền chưởng giao nhau, nhất thời, một làn sóng giống như lốc lập tức điên cuồng thổi quét ra. Trên mặt đất, từng đạo khe nứt khổng lồ nhanh chóng lan ra, giống như địa chấn vậy.
Thân hình Lâm Động rơi xuống đất, chợt mũi chân điểm xuống mặt đất một cái lại lần nữa nhanh chóng lùi lại, lúc này mới có thể hoàn toàn né tránh được làn sóng tràn tới. Sân bãi trong chốc lát liền bạo liệt ra. Ánh mắt Lâm Động có chút ngưng trọng, lực lượng Niết Bản Cảnh quả nhiên không phải là Tạo Hóa Cảnh có thể so sánh!
Ầm ầm!
Trong sân, hai đạo thân ảnh tiếp xúc với nhau, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người vừa mới chạm vào lập tức tách ra. Hai chân của hai người đều kéo lê trên mặt đất, để lại trên đó một đạo dấu vết thật sâu, mặt đất cứng rắn dưới chân bọn họ lúc này yếu ớt giống như đậu hủ vậy.
– Vương Lôi, ngươi hôm nay muốn làm mất hết mặt mũi của Gia tộc Vương Thị hay sao? Loại tình huống sau khi thất bại Cuộc chiến Hạt giống thì thẹn quá hóa giận đã nhiều năm không xuất hiện rồi!
Thân thể Lâm Phạm chấn động, thân hình cưỡng ép bình ổn lại, sau đó ánh mắt âm trầm nhìn về phía Vương Lôi, quát lên.
Vương Lôi lúc này bị Lâm Phạm cản lại, hắn liền biết rõ ý đồ muốn giết Lâm Động đã lại một lần nữa không thể thực hiện, lập tức chỉ có thể hít sâu một hơi. Hắn biết rõ loại chuyện này hắn chiếm không đến nửa phần lý lẽ, chỉ có điều chuyện Vương Chung thua trong tay Lâm Động đối với hắn mà nói quả thật là sự đả kích quá lớn, lớn đủ để khiến hắn mất đi lý trí.
Vù vù!
Lúc này, phần đông các thế lực đứng trên đài cao cũng phục hồi tinh thần, cặp mày Mạc Tiêu Thiên nhíu một cái, thân hình khẽ động liền cùng mọi người từ trên đài cao lướt xuống dưới, nhìn về phía Vương Lôi, trầm giọng nói:
– Tộc trưởng Vương Lôi, Cuộc chiến Hạt giống có rất nhiều quy củ, là do tất cả các thế lực ở Vương triều Đại Viêm chúng ta cùng thiết lập. Hành vi của ngươi như vậy không phải là khôn ngoan, dựa theo quy củ có thể tùy thời hủy bỏ tư cách tham gia lần Cuộc chiến Hạt giống tiếp theo của Gia tộc Vương Thị!
Nghe vậy, sắc mặt Vương Lôi cũng hơi đổi. Lần này Gia tộc Vương Thị đã thất bại, nếu như bị hủy tư cách lần tiếp theo thì thực lực tất sẽ giảm mạnh, chuyện này đối với bọn hắn mà nói chính là một loại đả kích trí mạng.
– Bệ hạ bớt giận, ta cho rằng trong lúc tỷ thí giữa Lâm Động và Vương Chung có vấn đề nên lúc nãy mới muốn ra tay thử một lần.
– Hừ? Ngươi thua thì liền có vấn đề, Vương Lôi, loại lý do không biết xấu hổ này mà cũng nói ra được. Năm đó Gia tộc Lâm Thị ta bại trong tay Gia tộc Vương Thị của ngươi, có nói lời này không?
Vẻ mặt Lâm Phạm lạnh lẽo, cười lạnh châm biếm nói.
Đương nhiên, không chỉ có vẻ mặt hắn châm biếm, mà ngay cả một vài Tông chủ các thế lực đứng đầu cũng không khỏi lắc đầu. Hành vi của Vương Lôi lần này quả thật hơi có chút mất thân phận. Mặc dù Cuộc chiến Hạt giống đối với bọn hắn rất trọng yếu, nhưng sau khi thất bại còn viện cớ thì quả thật hơi có chút khiến người ta khinh thường.
– Tộc trưởng Vương Lôi, tỷ thí chỉ phân kết quả, không phân biệt quá trình. Mặc kệ đến tột cùng là thủ đoạn gì, chỉ cần có thể chiến thắng đối phương thì sẽ giành được thắng lợi danh chính ngôn thuận. Hiện nay Cuộc chiến Hạt giống đã kết thúc, năm danh ngạch cũng đã có sở hữu, mong rằng mọi người không nên làm chuyện lỗ mãng như vậy. Nếu không chúng ta chỉ có thể lấy danh nghĩa chung tước đoạt đi tư cách tham gia Cuộc chiến Hạt giống lần tiếp theo của Gia tộc Vương Thị ngươi.
Mạc Tiêu Thiên cau mày, trầm giọng nói.
Nghe thấy Mạc Tiêu Thiên nói vậy, sắc mặt Vương Lôi lúc xanh lúc trắng, cuối cùng chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Động và Lâm Phạm, rồi sau đó quay người phất áo rời đi. Lúc đi cũng đem Vương Chung trọng thương bất tỉnh theo, ném cho Vương Viêm sắc mặt trắng bệch ở sau lưng.
Nhìn thấy Vương Lôi bị cản lại, ba người Mạc Lăng cũng thở dài một hơi. Bọn hắn biết rằng, Vương Lôi cho rằng với thực lực của Vương Chung thì muốn đoạt một danh ngạch là chuyện dễ như trở bàn tay, kết quả không ngờ rằng Vương Chung vận khí không tốt, đồng dạng lại gặp Lâm Động khó giải quyết. Lưỡng hổ tương đấu, cuối cùng Lâm Động đạt được thành lợi, nhưng loại sự thật này hiển nhiên Vương Lôi không thể nào chấp nhận được nên mới nổi giận như vậy.
– Đáng tiếc!
Mà khác với đám người Mạc Lăng đang thở dài, Lâm Lang Thiên lại khẽ lắc đầu, trong lòng thầm cảm thấy tiếc hận. Nếu như vừa rồi Vương Lôi ra tay giết Lâm Động thì xem như hắn cũng bớt đi nhiều phiền toái.
– Chỉ có điều dù ngươi có thể sống sót, nhưng đợi đến khi bắt đầu Bách Triều Đại Chiến thì ta sẽ đích thân lấy mạng ngươi. Hừ, Lâm Động, ta muốn để cho ngươi biết, đắc tội với ta chính là chuyện mà ngươi hối hận nhất cuộc đời này!
Ánh mắt Lâm Lang Thiên nhìn chằm chằm thân ảnh Lâm Động, giống như một con độc xà, khiến người khác không rét mà run.
Mà đối với ánh mắt của Lâm Lang Thiên, Lâm Động chỉ nghiêng đầu liếc mắt hắn, khóe miệng cũng nhếch lên một tia cười lạnh, trong mắt phát ra sát ý dày đặc. Người này thật sự là mối họa trong lòng hắn. Bây giờ tại Vương triều Đại Viêm có Lâm Phạm trấn áp, hắn có lẽ không thể ra tay, chỉ có điều một khi tiến vào Bách Triều Đại Chiến, nếu như hắn có cơ hội, tuyệt đối phải xử lý Lâm Lang Thiên trước tiên.
– Lâm Động, ngươi không sao chứ?
Lúc này Lâm Phạm cũng xoay người, nhìn về phía Lâm Động, có chút khẩn trương nói. Gia tộc Lâm Thị bọn hắn vất vả lắm mới giành được hai cái danh ngạch, nếu như Lâm Động thực sự bị Vương Lôi đả thương, như vậy hôm nay chính hắn chỉ e sẽ phát điên lên mất.
– Không có gì đáng ngại!
Lâm Động mỉm cười. Hắn biết rõ, thành công đạt được danh ngạch Bách Triều Đại Chiến lại càng khiến cho địa vị của hắn ở trong long lòng Lâm Phạm đặt ngang với Lâm Lang Thiên. Hắn bây giờ, bất luận mở miệng muốn tài nguyên khủng bố gì Lâm Phạm chắc chắn cũng sẽ dốc sức cấp cho hắn.
Bởi vì Lâm Phạm cũng hiểu rõ, đây giống như đầu tư, chỉ cần Lâm Động đến lúc đó có thể biểu hiện vượt trội tại trong Bách Triều Đại Chiến, hơn nữa còn được siêu cấp tông phái lựa chọn thì những đầu tư này tất nhiên sẽ được hồi báo gấp trăm ngàn lần.
Hơn nữa, vì có thể khiến Lâm Động ghi nhớ lấy Gia tộc Lâm Thị, sau này khi Lâm Động rời đi, Lâm Phạm tất sẽ đem hết toàn lực bảo vệ Phân gia Viêm Thành, không để bọn họ bị tổn thương chút nào. Mà Lâm Động cũng đồng dạng muốn thế, chỉ có như vậy hắn mới có thể an tâm rời khỏi Vương triều Đại Viêm!
Hai người đều là người hiểu chuyện, có qua có lại.
– Tốt lắm, các vị, lần Cuộc chiến Hạt giống này, kết quả đã có!
Lúc này, ánh mắt Mạc Tiêu Thiên cũng nhìn về phía mọi người, rồi sau đó ánh mắt của hắn dừng lại trên người Lâm Động một chút, trong mắt có chút vẻ kỳ quái. Lúc trước Vương Lôi ra tay với Lâm Động, hắn rõ ràng nhìn thấy trong mắt Lâm Động không có chút gì bối rối. Đối mặt với cường giả Niết Bàn Cảnh mà còn có thể trấn định như thế, kẻ này quả thật không phải loại người tầm thường.
– Ngày mai, chúng ta sẽ liên thủ mở ra Thánh Linh Đàm. Năm người các ngươi có tư cách đi vào trong đó, đây là lần cuối cùng Vương triều Đại Viêm trợ giúp các ngươi, nhưng về phần các ngươi có được kết quả gì thì còn phải xem vận mệnh của bản thân. Mà chờ các ngươi từ trong Thánh Linh Đàm đi ra, sẽ chuẩn bị tham gia vào Bách Triều Đại Chiến. Các ngươi cũng đều là thiên tài của Vương triều Đại Viêm, hy vọng các ngươi có thể từ trong Bách Triều Đại Chiến, giành được cho Vương triều Đại Viêm chúng ta được một chút thanh danh!
Lúc nhắc đến Bách Triều Đại Chiến, cho dù là trấn định như Mạc Tiêu Thiên, trong mắt lúc này cũng trở nên nóng rực. Nếu có thể ở trong Bách Triều Đại Chiến thể hiện tài năng nổi trội, danh tiếng chắc chắn sẽ chấn động Đông Huyên Vực…