TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Động Càn Khôn
Chương 426: Gom Đủ.

Sắc mặt Tấn Mục vô cùng âm hàn, thậm chí mơ hồ có chút vặn vẹo. Hắn oán độc nhìn Lâm Động chằm chằm, chỉ có điều trong lòng sát ý bành trướng, nhưng hắn vẫn hiểu rằng Lâm Động mặc dù đẳng cấp yếu hơn hắn, thế nhưng sức chiến đấu lại cực kỳ cường hãn, cho dù là hắn cũng khó có thể đánh bại!

– Ngươi cứ đắc ý đi, ta sớm muộn cũng sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết, khiến ngươi phải hối hận vì đắc tội với Vương triều Thánh Quang!

Tấn Mục nghiến răng nghiến lợi thầm nói, phát tiết sát ý và cơn phẫn nộ trong lòng.

Lâm Động cũng không để ý đến ánh mắt oán độc của Tấn Mục, ánh mắt bình tĩnh lướt nhìn vẻ mặt âm nhu đầy tiếu ý của Hải Sa giữa không trung. Người này hiển nhiên có chút giao tình với Tấn Mục, với thực lực của Lâm Động bây giờ, chống lại một cường giả Bán Bộ Niết Bàn thì hiển nhiên không sợ, nhưng nếu như chống hai người thì hơi có chút miễn cưỡng. Đương nhiên, nếu như thật sự là loại chiến đấu sinh tử, lập tức triệu hoán ra Huyết Linh Khôi, ngược lại có thể trực tiếp giết chết bọn hắn.

Lá bài tẩy này không đến thời khắc mấu chốt thì Lâm Động cũng không muốn vận dụng, Huyết Linh Khôi là kỳ chiêu, bại lộ quá sớm cũng không phải là tốt. Cho nên đối mặt với những lời Hải Sa nói hắn cũng không cố chấp phản bác làm gì.

Đại chiến kết thúc, không khí tại Giao dịch trường có chút cổ quái, hai vị nhân vật chính không rời đi, bởi vậy cũng không có người nào cử động.

– Vị bằng hữu kia, Đại Nhật Lôi Thể một vạn Niết Bàn Đan, ngươi có muốn mua hay không?

Ánh mắt của Lâm Động đột nhiên nhìn về phía đại hán ngăm đen của Vương triều Thiên Thiết, lại lần nữa lấy ra quang giản hỏi.

– Hả?

Đối với hành vi của Lâm Động, đại hán ngăm đen cũng khẽ giật mình, mở miệng để lộ ra hàm trăng trắng bóng, cười lớn nói:

– Ha ha, nếu như bằng hữu này đã nể tình như vậy, ta sao có thể không cần?

Đại Nhật Lôi Thể nếu như lấy ra bán đấu giá thì ít nhất cũng phải tranh giành đến một vạn ba, hiện nay người này lại bán chỉ một vạn, trái lại là một cái giá cực kỳ công đạo.

Hơn nữa thực lực Lâm Động bày ra lúc trước đã khiến đại hán ngăm đen này có chút coi trọng. Ở đây hết thảy đều là thực lực vi tôn, lúc trước Hải Sa dám nói chuyện như vậy với Lâm Động, nhưng bây giờ chỉ e cũng không thể như vừa rồi được nữa. Nhiều thêm một bằng hữu thì nhiều thêm một con đường, đây không phải là suy nghĩ của riêng Lâm Động, đại hán ngăm đen này cũng nghĩ như vậy. Cho nên mối quan hệ giao tình dâng đến tận cửa này hắn không có lý do gì không nhận.

Mà đối với hành vi này của Lâm Động, ánh mắt Hải Sa hơi có chút âm trầm. Dù sao thì Đại Nhật Lôi Thể này cũng bị hắn coi trọng, thế nhưng Lâm Động lại không để ý đến hắn, trực tiếp bán tiện nghi cho người khác, như vậy có chút không nể mặt mũi hắn.

Chỉ có điều trong lòng hắn mặc dù có chút khó chịu, nhưng trái lại cũng không mở miệng uy hiếp giống như lúc trước. Bởi vì hắn biết rõ không có tác dụng, với thực lực của Lâm Động, căn bản không hề sợ hắn!

– Ừ, vị bằng hữu kia, đây là một vạn Niết Bàn Đan, tại hạ là Ma Thiết của Vương triều Thiên Thiết!

Thân hình đại hán ngăm đen khẽ động, liền xuất hiện bên cạnh Lâm Động, trực tiếp đưa tới một chiếc túi Càn Khôn, cười nói.

– Lâm Động!

Lâm Động mỉm cười, tiếp nhận túi Càn Khôn, đồng thời cũng đưa quang giản tới. Hắn ngược lại cũng không nói mình đến từ Vương triều gì, bởi vì không có ý nghĩa. Tại Chiến trường Viễn Cổ này, không có thực lực thì không có thực lực, những bối cảnh đó sẽ không đem đến cho ngươi chút chỗ tốt nào cả.

Túi Càn Khôn tới tay, Lâm Động tùy ý quét nhìn, nhìn những viên Niết Bàn Đan tròn tròn tỏa ra hỏa nhiệt, trong lòng hắn cũng nóng lên. Tính đến nay, cộng thêm số Niết Bàn Đan còn thừa lại trong tay lúc trước cũng đã gần ba vạn rồi.

– Đúng rồi, trong tay ta còn một Linh bảo Địa cấp, không biết Ma Thiết huynh có hứng thú hay không?

Nếu như đã tìm được một khách hàng, vậy Lâm Động cũng lười đấu giá, trước hết vội vàng gom đủ ba vạn Niết Bàn Đan, sau đó tinh lọc Huyết Linh Khôi đã rồi nói.

Mà lúc nói chuyện, Lâm Động lại đảo tay một cái, cái Quang Cổ lấy từ chỗ Lê Thịnh liền xuất hiện trong tay, từng cỗ năng lượng ba động tràn ra.

– Thánh Quang Cổ, ba ngàn Niết Bàn Đan.

– Linh bảo Địa cấp sao?

Thấy vậy, Ma Thiết cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, với thân phận của hắn, làm sao có thể không có Linh bảo Địa cấp? Chỉ có điều ai cũng không ngại có nhiều bảo vật, cùng lắm thì tặng cho những đồng bạn, tăng một chút thực lực cũng tốt. Cho nên đối với việc Lâm Động chào hàng, hắn trực tiếp vung tay lên, tiền vung như rác đem Linh bảo thu vào túi.

Nhìn thấy Ma Thiết sảng khoái như vậy, Lâm Động cũng không khỏi cười. Những kẻ có tiền thật đúng là khiến người ta hâm mộ, tiêu mấy ngàn Niết Bàn Đan một lúc mà cũng không thèm nháy mắt đến một cái.

Tấn Mục cách đó không xa nhìn thấy một màn này, sắc mặt vốn tại nhợt lại càng âm trầm hơn. Hắn tất nhiên nhận ra Thánh Quang Cổ chính là Linh bảo của Lê Thịnh!

– Ha ha, kỳ thật ta vẫn cảm thấy hứng thú với Lâm Động huynh nhất, có thể tu luyện vũ kỹ luyện thể của bản thân đến như vậy. Nếu như Lâm Động huynh chịu bán, cho dù ta dùng toàn bộ gia sản cũng muốn mua cho bằng được.

Ánh mắt Ma Thiết nhìn về phía Lâm Động. Ánh mắt của hắn vốn cực kỳ sắc bén, dường như có thể nhìn thấy kim mang tràn ra từ dưới da Lâm Động. Hắn hiểu rằng lúc trước Lâm Động sở dĩ có thể ngạnh kháng kình khí xâm thực của Tấn Mục, có quan hệ rất lớn bởi vì vũ kỹ luyện thể mà hắn tu luyện.

Nghe vậy, Lâm Động thoáng nhướng mày một cái, ánh mắt của Ma Thiết này rất chuẩn, có thể là do hắn cũng tu luyện vũ kỹ luyện thể cho nên hắn mới nhìn thấy sự cường đại của Tiểu Niết Bàn Kim Thân.

– Ha ha, vũ kỹ này còn chưa hoàn chỉnh, ngày sau nếu như hoàn chỉnh, có cơ hội sẽ bán lại cho Ma Thiết huynh.

Lâm Động hiển nhiên cũng không có định đem Tiểu Niết Bàn Kim Thân bán đi. Vũ kỹ luyện thể như vậy hắn đã tự mình thể nghiệm sự cường đại của nó, nếu như đưa cho người khác, đối với hắn mà nói quả thật uy hiếp không nhỏ. Mặc dù hiện nay hắn vẫn xem như có quen biết với Ma Thiết, nhưng dù sao thì giao tình cũng không dày.

Đối với câu trả lời của Lâm Động, Ma Thiết cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn chỉ tùy ý nói mà thôi, vũ kỹ luyện thể cường đại như vậy, cho dù là cả Vương triều Thiên Thiết bọn hắn cũng không có, Lâm Động sao có thể đem ra bán được?

– Lâm Động huynh, hữu duyên mới có thể gặp nhau, chúng ta không bằng tìm một nơi tâm sự đi?

Ma Thiết chuyển chủ đề, cười híp mắt nói.

– Cũng tốt!

Đối với việc này Lâm Động cũng không phản đối. Ma Thiết này hiển nhiên có ý lôi kéo quan hệ với hắn, mà hắn cũng không muốn trở thành địch nhân khắp cả Dương Thành, hắn bây giờ nếu như đã đặc tội với Tấn Mục và Hải Sa, vậy kiếm chút đồng minh cũng là lựa chọn tốt.

Nhìn Lâm Động nể mặt như vậy, Ma Thiết hiển nhiên rất mừng rỡ, lúc này vội vàng đi trước dẫn đường. Đoàn người dưới đông đảo những ánh mắt nhìn chăm chú liền rời khỏi Giao dịch trường.

– Tên khốn kiếp!

Nhìn bóng lưng Lâm Động rời xa, Tấn Mục rốt cuộc cũng không nhịn tức giận trong lòng, liền vỗ một cái, khiến cái ghế bên cạnh nát bấy.

– Tấn Mục, tiểu tử này không phải là đèn cạn dầu, lần này tranh đoạt Viễn Cổ Bí Thược, lại có thêm một đối thủ rồi!

Hải Sa từ trên trời chậm rãi đáp xuống, thản nhiên nói.

– Sợ gì chứ? Tiểu tử này có thể chống lại ta sao? Chẳng qua là nhờ vũ kỹ ảo diệu mà thôi. Vũ kỹ này của hắn tiêu hao chắc chắn rất lớn, khó có thể tiếp tục thi triển. Đợi khi có cơ hội, chúng ta đồng loạt xuất thủ, dùng thủ đoạn lôi đình đem hắn trảm sát, khiến hắn không có thời gian thi triển vũ kỹ nữa!

Ánh mắt Tấn Mục âm lãnh nói.

– Ma Thiết không ngờ cũng muốn lôi kéo tiểu tử này, xem ra sau này có cơ hội cũng phải tiêu diệt Vương triều Thiên Thiết, đem Niết Bàn Đan của bọn chúng cướp sạch, cũng là một thu hoạch không tệ!

Hải Sa cười lạnh nói.

– Yên tâm, ta đã liên hợp với những Vương triều mạnh mẽ khác, đến lúc đó, bọn chúng không thể chạy thoát được đâu!

Tấn Mục siết chặt hai nắm tay, trong mắt tràn ra sát ý hung ác và oán độc.

o0o

– Ha ha, tên Tấn Mục kia, ta nhìn hắn cũng cũng đã không thuận mắt từ lâu, hôm nay Lâm Động huynh đem hắn đánh thành chật vật như vậy, thật sự cảm thấy thống khoái!

Trên một tòa tháp cao tại Dương Thành, đám người Ma Thiết và Lâm Động ngồi cùng một chỗ, tiếng cười to từ trong bàn phát ra.

Lâm Động cười cười, ngược lại cũng không nói gì thêm.

– Lâm Động huynh lần này đến Dương Thành, hẳn cũng là vì Viễn Cổ Bí Thược a?

Ma Thiết nhìn thấy Lâm Động không có hứng thú với đề tài liền chuyển giọng.

– Hiện nay đến Dương Thành, chẳng lẽ còn không phải có hứng thú với Viễn Cổ Bí Thược sao?

Lâm Động khẽ cười nói.

– Nói cũng đúng, chẳng qua tại Dương Thành, cường giả tụ tập nơi này chỉ tính Vương triều Trung cấp đến đây đã không ít, Vương triều Hạ cấp lại càng đến hàng trăm hàng ngàn.

Ma Thiết cũng thở dài nói.

Lâm Động khẽ gật đầu, Vương triều ở Đông Huyền Vực cũng có sự phân chia mạnh yếu, Vương triều Thánh Quang và Vương triều Thiên Thiết có thể xem là Vương triều Trung cấp, mà Vương triều Đại Viêm của hắn chỉ xem như là Vương triều Hạ cấp mà thôi.

Bình thường mà nói, trong những Vương triều Trung cấp đều có một cường giả Bán Bộ Niết Bàn tọa trấn. Nói như vậy, số lượng cường giả Bán Bộ Niết Bàn trong Dương Thành này chỉ e cũng không ít. Tuy rằng Lâm Động có thể chống lại cường giả Bán Bộ Niết Bàn, nhưng ở đây cũng không có biện pháp chiếm được ưu thế quá lớn.

– Ma Thiết huynh, không biết có thể nói cho ta biết một chút về địa điểm Viễn Cổ Bí Thược lần này xuất hiện được không?

Lâm Động xoay chuyển ánh mắt, chậm rãi nói.

– Chuyện này tại Dương Thành này cũng không phải là bí mật gì.

Đối với Lâm Động, Ma Thiết trong lòng luôn nghĩ nên giữ tốt mối quan hệ, vì thế cũng không giấu diếm, nói thẳng:

– Nơi cất giấu Viễn Cổ Bí Thược là ở Sơn mạch Lôi Nham cách Dương Thành một quãng không xa, chỉ có điều Yêu thú trong đó đông đảo, không ít những Yêu thú có thể so sánh với cường giả Bán Bộ Niết Bàn, thậm chí, tại sâu bên trong có thể còn có Yêu thú Niết Bàn Cảnh.

– Yêu thú Niết Bàn Cảnh?

Trong lòng Lâm Động phát lạnh. Xem ra lần này quả thật không dễ lấy được Viễn Cổ Bí Thược, không chỉ có nhiều Vương triều đều muốn tranh đoạt mà còn phải cẩn thận những Yêu thú vô cùng cường đại nữa.

– Tại sâu trong Sơn mạch Lôi Nham, có một nơi gọi là Lôi Nham Cốc. Nghe nói Lôi Nham Cốc này đã từng nơi tu luyện của một cường giả Viễn Cổ, là một Thủ Hộ Giả của Viễn Cổ Bí Tàng, cho nên Viễn Cổ Bí Thược cũng ẩn giấu trong Lôi Nham Cốc này. Hắc hắc, trước đó không lâu đã có một cường giả Bán Bộ Niết Bàn am hiểu ẩn nấp lẻn vào bên trong Lôi Nham Cốc. Nghe nói trong đó có một lượng lớn bảo bối quý hiếm, đủ loại vũ kỹ, linh dược, Linh bảo, thậm chí ở trong đó còn có Thiên Phù Linh Thụ trong truyền thuyết nữa. Nghe nói chỉ cần luyện hóa được Thiên Phù Linh Thụ thì liền có thể khiến cho những Linh Phù sư Cao cấp đột phá, tiến vào cảnh giới Thiên Phù sư. Đến lúc đó, đủ để sánh ngang với những cường giả Niết Bàn Cảnh rồi!

– Thiên Phù Linh Thụ?

Bốn chữ này lọt vào tai, trong đầu Lâm Động lập tức nổ ầm một tiếng, trong mắt lóe lên một tia cuồng hỉ và rung động nồng đậm.

Đọc truyện chữ Full