Lần trước ra trận cùng Thời gia, trong lòng cô đều đang lên kế hoạch làm thế nào để chạy trốn, đâu có thời gian để thể nghiệm xem ra chiến trường có cảm giác thế nào.
Lúc mới đầu cô chỉ là đi cùng Hạ Sơ, sau đó cô đã thích chiến trường. Con người ở đó chiến đấu với nhau, nhưng đa số mọi người đều chỉ có một ý niệm, bảo vệ tổ quốc, bảo vệ người thân.
Cho dù có phải hy sinh họ cũng không từ.
Trong cơ thể Thời Sênh chảy dòng máu của Thời Mộ, trên chiến trường, cô càng dễ máu nóng dâng trào hơn.
Trong chiến trường, Hạ Sơ đang trưởng thành, Thời Sênh cũng đang trưởng thành, Trảm Long Vệ bên cạnh cô cũng đang trưởng thành.
Danh tiếng của Trảm Long Vệ ngày càng lớn hơn, đương nhiên danh tiếng của Thời Sênh cũng được lan truyền.
“A Sênh, thắng rồi!!!” Hạ Sơ mặc quân trang chạy đến trước mặt Thời Sênh, ôm chặt lấy cô, “A a a a a, chúng ta thắng rồi.”
Thời Sênh nhìn đội ngũ tan tác ở phía xa, ánh sáng khi tắt khi sáng lướt qua đôi mắt cô. Cô khẽ mỉm cười, “Ừ. Thắng rồi.”
“A Sênh, cậu thông minh quá.” Vẻ mặt Hạ Sơ tràn ngập sự sùng bái, “Nếu không phải có cậu lên kế hoạch thì chúng ta cũng không thắng nhẹ nhàng như vậy được. A Sênh nhà tớ lợi hại nhất, thích cậu quá đi mất!!!”
Thời Sênh vỗ vai Hạ Sơ, ánh mắt cô không nhịn được nhìn lên Kỷ Điệp đang đứng gần đó.
Không sai, Kỷ Điệp đã đi theo đến đây.
Tuy không biết Hạ Sơ nghĩ thế nào, nhưng nếu cô ấy thích, thì cô cũng sẽ cố gắng không chạm mặt với Kỷ Điệp.
“Tớ qua đó nói qua về kế hoạch tiếp theo.” Thời Sênh chỉ sang bên cạnh, “Lát nữa đến phòng tớ, tớ xem thử vết thương của cậu thế nào.”
“Không sao đâu, vết thương nhỏ ấy mà.” Hạ Sơ không để ý lắm, nhưng ngoài miệng đã rất vui vẻ đồng ý, “Vậy cậu nhớ để cửa cho tớ đấy.”
Thời Sênh rời đi. Cô quay đầu liếc nhìn Hạ Sơ một cái, Kỷ Điệp đã cúi xuống tránh ánh mắt của cô. Cô hơi đỡ trán, trong lòng có chút bất an.
Nhưng cuối cùng cô cố đè nén sự bất an đó lại, cùng người bên cạnh đi bàn giao kế hoạch tiếp theo.
Khi cô xong việc, Hạ Sơ đã đợi ngoài cửa, “A Sênh.”
Thời Sênh mở cửa, nguồn điện bên trong tự động điều chỉnh đến độ sáng thích hợp.
Hạ Sơ đi thẳng đến tủ trữ lạnh của Thời Sênh, lấy trong đó ra mấy bình rượu.
Còn chưa mở ra đã bị Thời Sênh rút đi, Hạ Sơ xoay người, đúng lúc đối diện với ánh mắt Thời Sênh, cô cong môi, “Làm gì vậy hả?”
“Cậu bị thương rồi, đừng uống rượu.” Thời Sênh cất rượu vào tủ, lấy mấy chai đồ uống ra đưa cho cô, “Uống cái này.”
Hạ Sơ không vui nhận lấy, khom lưng xuống đi qua dưới cánh tay cô, “A Sênh, tớ thấy cậu càng ngày càng lắm chuyện rồi đấy, giống như anh tớ vậy.”
Thời Sênh lấy hộp thuốc ra, kéo Hạ Sơ ngồi lên ghế sofa, “Cậu tưởng sự sống chết của người khác tớ sẽ quản chắc?”
Hạ Sơ cười khanh khách, “A Sênh tốt nhất rồi.”
“Đừng động đậy.”
“A Sênh, sau này cậu muốn lấy người thế nào?” Hạ Sơ đôi mắt long lanh nhìn Thời Sênh. Cô rất tò mò, người như thế nào mới có được A Sênh.
Thực đáng tiếc cô không phải là đàn ông.
Nếu anh trai cô vẫn còn, cô nhất định sẽ khiến A Sênh trở thành chị dâu mình.
“Tớ sẽ không lập gia đình.” Ngữ khí Thời Sênh điềm nhiên.
“Ô… cậu là gia chủ Thời gia, chắc chắn là không thể lập gia đình được rồi.” Hạ Sơ nghĩ đến đây, nghiêng đầu nói, “Vậy tớ nói cách khác nhé, cậu sẽ thích người thế nào?”
“Chuyện sau này ai nói trước được chứ.” Thời Sênh lắc đầu.
“Cậu nói đi mà.” Hạ Sơ chọc chọc lên mặt Thời Sênh, “Nói đi, cậu thích người như thế nào? Tớ có hỏi cậu thích ai đâu, có gì mà không nói được chứ.”
“Vậy cậu thì sao?” Thời Sênh chỉnh lại quần áo bị Hạ Sơ kéo lệch đi, “Cậu thích người như thế nào?”
Hạ Sơ không hề chần chừ nói: “Người giống như anh tớ, he he. Tớ nói cho cậu biết nhé, trước đây khi còn nhỏ tớ đã nghĩ rồi, một nửa của tớ phải hoàn hảo giống như anh tớ, phải yêu thương chiều chuộng tớ như vậy.”
Bây giờ Hạ Sơ nhắc đến Hạ Lân đã không còn quá khích như vậy nữa, thậm chí còn có chút tự hào.
Đại khái là vì trong quân đội đã được nghe nhiều sự tích về Hạ Lân.
“Cơ Dạ có phù hợp không?” Thời Sênh ngồi trên ghế sofa, cơ thể chìm vào trong sofa mềm mại.
“Cơ Dạ?” Hạ Sơ cuộn mình bên cạnh Thời Sênh, gối đầu lên đùi cô, đặt tay lên má, “Thực ra tớ cũng không hiểu lắm về Cơ Dạ, nhưng chẳng qua trước đây ở tiệc đính hôn Cơ Dạ biểu hiện khá lễ phép. Nhìn lại thì, tớ và anh ta đều theo sự sắp xếp của gia đình, sau này phải tiếp xúc nhiều hơn thì mới biết được.”
“Nếu như cậu không đồng ý …”
“A Sênh.” Hạ Sơ ngắt lời cô, “Tớ phải chịu trách nhiệm với gia tộc, nếu hy sinh tình yêu có thể hoàn thành tâm nguyện của anh tớ, thì tớ bằng lòng. Cũng có lẽ sau này tớ sẽ thích anh ta thì sao?”
Thời Sênh liếm bờ môi có chút khô rát của mình, “Ừm.”
Hạ Sơ nói luyên thuyên không ngớt. Thời Sênh nhắm mắt lại, cũng không biết có nghe hay không, nhưng Hạ Sơ hoàn toàn không để ý. Cô biết Thời Sênh vẫn đang nghe, những vấn đề cô hỏi, Thời Sênh đều có thể trả lời lại được.
Hạ Sơ nói mệt rồi, không biết đã ngủ từ lúc nào.
Thời Sênh mở mắt ra, bế cô lên giường, đắp chăn lại, thì có người gõ cửa.
Kỷ Điệp ở ngoài cửa, mặt trắng bệch, mắt ngấn lệ, “Đại tiểu thư… đại tiểu thư có ở đây không?”
“Có chuyện gì?”
Kỷ Điệp hơi sợ Thời Sênh, cô ta nắm vạt áo, “Gia chủ… gia chủ đi rồi… trong tộc bảo đại tiểu thư lập tức trở về.”
“Chuyện xảy ra khi nào?”
Kỷ Điệp vô thức trả lời, “Bốn giờ trước.”
“Bốn giờ trước, tại sao bây giờ mới truyền đến.” Thần sắc Thời Sênh hơi lạnh.
Hạ gia chủ không còn nữa, người đầu tiên nhận được thông báo phải là Hạ Sơ, người thừa kế mới đúng.
Tại sao bốn giờ đồng hồ sau mới có người truyền tin đến?
Bốn giờ đồng hồ đã đủ có bao nhiêu chuyện xảy ra rồi?
Kỷ Điệp không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nói: “Phiền Thời gia chủ gọi đại tiểu thư nhà chúng tôi một tiếng.”
Thời Sênh đóng cửa lại, cho Trảm Long Vệ đi chuẩn bị phi thuyền. Cô thu dọn đơn giản mấy thứ, ôm cả Hạ Sơ và cả chăn ga lên phi thuyền.
Kỷ Điệp không ngờ Thời Sênh còn chưa gọi Hạ Sơ dậy, mấy lần liền muốn gọi Hạ Sơ, nhưng đều bị Thời Sênh trừng mắt lườm.
Cho đến khi đi được nửa đường đi, Thời Sênh mới gọi Hạ Sơ dậy.
“… A Sênh, chúng ta đi đâu đây?” Hạ Sơ nhìn cảnh tượng lướt qua bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghi hoặc.
Ngữ khí Thời Sênh bình bình, “Hạ gia chủ qua đời rồi, về Đế Đô Tinh.”
Hạ Sơ ngẩn người.
Hạ gia chủ qua đời rồi…
Đó là ba cô…
Tuy từ sau khi Hạ Lân mất, ba cô chưa bao giờ vui vẻ với cô, cho rằng cô hại chết Hạ Lân, nhưng suy cho cùng ông vẫn là ba cô.
Sao lại chết như vậy được chứ?
Khi cô đi, rõ ràng ông vẫn còn rất mạnh khỏe.
Thời Sênh chuyển tin tức mới nhất cho cô, “Hạ gia cố ý che giấu tin tức, không muốn cậu về nhanh như vậy. Tớ đã cho người đến Hạ gia thăm dò rồi, có lẽ họ muốn diệt trừ cậu.”
“A Sênh…”
“Đừng lo, tớ đã cho Trảm Long Vệ đợi lệnh rồi, Hạ gia muốn diệt trừ cậu không dễ dàng như vậy đâu.”
Hạ Sơ nắm lấy tay Thời Sênh, không nói gì.
“Bây giờ cậu liên hệ với người của cậu. Tớ sẽ nói cho cậu biết phải làm thế nào, cậu chỉ cần tin tưởng tớ thôi.”
Hạ Sơ gật đầu, mở thiết bị cá nhân của mình.
Thời Sênh ấn lấy tay cô, “Đừng dùng cái này, lần trước tớ bảo cậu thiết lập kênh mã hóa, cậu đã lập chưa?”
“Ừm.” Hạ Sơ mở kênh mã hóa đã lập, liên hệ với người của mình ở Hạ gia.
Tin tức nói gần giống như của Thời Sênh.