TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Động Càn Khôn
Chương 437: Trảm Sát Tấn Mục.

Mà lúc Cự Tượng sụp đổ, Tấn Mục ẩn nấp ở bên trong, đối mặt với thương phong sắc bén đến cực điểm thì vẻ mặt cũng dâng lên một tia kinh hãi.

Mặc dù lần trước đã giao thủ, Tấn Mục cũng rất rõ lực chiến đấu của Lâm Động rất mạnh mẽ, cho nên lần giao thủ này hắn hầu như không chút lưu thủ, vừa ra tay đã xuất toàn lực. Trong mắt hắn, Lâm Động sở dĩ mạnh mẽ là bởi vì vũ kỹ cường đại mà thôi, chỉ cần hắn không thi triển loại vũ kỹ cường đại này ra thì Lâm Động căn bản không thể nào chống lại hắn. Đương nhiên, sự thật cuối cùng khiến Tấn Mục hiểu rõ, suy nghĩ này của hắn quả thật là quá ngây thơ!

Lâm Động gần như chỉ dựa vào Cốt Thương trong tay, không cần thi triển vũ kỹ Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ cường đại thì kết quả cuối cùng vẫn có thể đánh nát Thánh Tượng Băng Thiên Chàng của Tấn Mục hết sức dễ dàng.

Vũ kỹ luyện thể Tiểu Niết Bàn Kim Thân rốt cuộc cũng dần dần hiển lộ uy lực của nó.

Xuy!

Dưới vô số ánh mắt khiếp sợ, ánh mắt Lâm Động trở nên lạnh lẽo, kình đạo của kim thương trong tay không giảm, hung hăng đâm về phía Tấn Mục, kình phong vũ động, sát khí đằng đằng.

– Quang Minh Huyền Tráo!

Tấn Mục lúc này cũng cảm nhận được mùi vị tử vong nồng đậm, hắn biết rõ nếu như để công kích này của Lâm Động đánh lên người thì hôm nay cho dù không chết cũng bị lột da. Trong mắt lập tức xẹt qua một tia hung ác, thân hình chấn động, nguyên lực trong cơ thể gần như không hề giữ lại mà tuôn tràn ra dữ dội, sau đó tại trước mặt hình thành một màn hào quang cực kỳ dày đặc.

Tại trên màn hào quang, ánh sáng dập dờn, có một loại cảm giác chắc chắn khiến người khác an tâm.

Mà lúc màn hào quang ngưng tụ thành thì kim thương giống như một con Kim Long lao thẳng đến, sau đó dưới rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú hung hăng nện lên trên màn hào quang.

Phịch!

Màn hào quang run rẩy kịch liệt, từng đạo vết nứt lan ra với tốc độ kinh người, mà Tấn Mục ở bên trong thì sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, hắn thật sự không thể nào tưởng tượng được chỉ ngắn ngủi vài ngày mà sức chiến đấu của Lâm Động lại bỗng nhiên tăng mạnh như vậy.

– Bạo!

Một tiếng lạnh như băng từ trong miệng Lâm Động phát ra, màn ánh sáng trong nháy mắt nổ tung, kình phong mạnh mẽ nện lên người Tấn Mục, một ngụm máu tươi điên cuồng phun ra, còn thân hình cũng giống như diều đứt dây bắn ngược ra ngoài.

– Ồ!

Nhìn Tấn Mục thổ huyết chật vật bắn ra, khu vực này lập tức bạo phát ra từng trận tiếng xôn xao, từng đạo ánh mắt kinh dị nhìn về phía thân ảnh của Lâm Động. Mặc dù mọi người ở đây cũng từng nghe qua chuyện ngày đó Lâm Động và Tấn Mục giao thủ tại Dương Thành, nhưng lúc ấy dù sao cũng chưa phân ra thắng bại, nhưng một màn bây giờ đã khiến bọn hắn hiểu rõ giữa hai người, đến tột cùng là ai mạnh ai yếu.

Đám người Ma Thiết đang cùng dây dưa với bốn người Hải Sa đồng dạng cũng bởi vì một màn này mà trong lòng chấn động mãnh liệt, sắc mặt chợt biến ảo. Vốn trong mắt bọn hắn, cho dù Lâm Động có thể sánh ngang với cường giả Bán Bộ Niết Bàn thì cùng lắm cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Tấn Mục. Nhưng tình huống bây giờ thì lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn hắn.

Giữa không trung, ánh mắt Lâm Động lạnh lẽo nhìn Tấn Mục thổ huyết, sát ý trong mắt không hề yếu bớt, chuyện tốt tối hôm nay khiến hắn cũng không chỉ muốn đả thương Tấn Mục như vậy, mà là muốn chính thức đem mối tai họa này giải quyết!

Lần trước hắn đã nhẫn nại, cho nên mới dẫn đến tai họa bất ngờ như tối nay, nếu còn giữ hắn lại thì nói không chừng sau này sẽ dẫn đến phiền toái khác, mà với tính cách của Lâm Động thì chắc chắn không thể nào chấp nhận.

Cho nên, đang lúc thân hình Tấn Mục nhanh chóng thối lui thì thân hình của hắn lại lần nữa phóng đi, vừa nhoáng lên thì đã xuất hiện trước mặt Tấn Mục khí tức đang nhộn nhạo, mũi thương sắc bén trong tay xé rách màn đêm, hung hăng đâm về phía ngực Tấn Mục.

– Lâm Động, ngươi dám?

Tấn Mục cũng bị hành động này của Lâm Động dọa giật nảy mình, chợt quát.

Vù!

Tiếng quát của hắn vừa mới thốt lên thì kình phong sắc bén đã đến trước mặt, để lại trên mặt hắn một đạo vết máu, lúc này hoàn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, Lâm Động không ngờ lại thật sự có ý định hạ sát thủ.

– Hỏa Linh Y!

Uy hiếp từ sự tử vong bao phủ trong lòng Tấn Mục, chỉ có điều hắn dù sao cũng là cường giả Bán Bộ Niết Bàn, tâm thần khẽ động đã xuất ra Linh bảo nội giáp của mình, lập tức một vòng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt tràn ra.

Chỉ có điều, lúc này đây hắn vẫn còn xem thường tốc độ công kích của Lâm Động, dựa vào thực lực Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, hơn nữa còn có Tiểu Niết Bàn Kim Thân, lực chiến đấu của Lâm Động đã tăng lên mấy thành, bởi vậy còn không đợi đoàn ánh sáng màu đỏ hoàn toàn ngưng thực thì một tia kim mang giống như thiểm điện liền xuyên thủng, cuối cùng hung hăng nện vào ngực Tấn Mục.

Xoẹt!

Thanh âm mũi thương đâm vào thịt lặng lẽ phát ra, khiến cho những ánh mắt tại khu vực này trong khoảnh khắc liền trở nên tĩnh lặng.

Kim mang bao bọc lấy Cốt Thương đâm vào lồng ngực Tấn Mục, sau đó xuyên ra phía sau, máu tươi như suối phun ra, mà thân hình Tấn Mục lúc này cũng trở nên cứng ngắc.

– Kiếp sau, có chủ ý xấu thì trước hết phải nghĩ đến hậu quả!

Ánh mắt Lâm Động hờ hững nhìn máu tươi từ trong miệng Tấn Mục không ngừng tuôn ra, Cốt Thương trong tay hung hăng vung lên, Tấn Mục lập tức đổ gục xuống đất, mơ hồ có thanh âm xương cốt đứt gãy phát ra.

Vốn khu vực này đang huyên náo chợt trở nên tĩnh lặng, từng tia ánh mắt nhìn thấy Tấn Mục sau vài cái giãy dụa thì hoàn toàn cứng ngắc, không tự chủ được đều đồng loạt nuốt một ngụm nước bọt, bọn hắn thật sự không thể nào tưởng tượng được Tấn Mục cứ như vậy chết đi.

– Người này… Sức chiến đấu thật mạnh mẽ, thủ đoạn thật ác độc!

Từng ánh mắt từ các hướng không hẹn mà cùng nhìn về phía một đạo thân ảnh giữa không trung, lúc này, vốn một vài ánh mắt có chút thương hại và khinh thường lại lặng lẽ biến mất hoàn toàn.

Tấn Mục đã chết, đồng dạng cũng khiến cho hai bên đang đánh nhau hơi dừng lại, đám người Ma Thiết nhìn thi thể của Tấn Mục, nuốt từng ngụm nước bọt, chấn động trong nội tâm khó có thể nói rõ.

Mà bốn người Hải Sa nhìn thấy một màn này thì sắc mặt lại biến ảo liên tục, một lát sau, ngoại trừ Hải Sa ra, ba người còn lại đột nhiên thối lui, ánh mắt kiêng kỵ nhìn về phía Lâm Động nói:

– Vị bằng hữu kia, chuyện lúc trước chúng ta cũng không động vào đến nửa ngón tay, việc này chúng ta không xen vào nữa.

Lời này của bọn hắn vừa thốt ra, lập tức tỏ rõ lập trường, Tấn Mục đã chết, nếu còn tiếp tục vì hắn mà dốc sức liều mạng thì hiển nhiên không có ý nghĩa, bọn hắn cũng không phải kẻ ngu dốt, không có khả năng vì một Tấn Mục đã chết mà lại đi đắc tội với một Lâm Động có sức chiến đấu kinh người.

Mà nghe thấy lời này của bọn hắn, sắc mặt của Hải Sa vốn âm trầm lại càng trở nên khó coi hắn, chuyện lúc tối là do hắn và Tấn Mục chủ mưu, hơn nữa hắn còn chủ động ra tay dẫn dụ Yêu thú tới, ba tên này có thể dừng tay rút lui, nhưng còn bọn hắn thì chỉ e có chút khó khăn.

Sắc trời lúc này đã gần sáng, từng đạo ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống khiến cho toàn bộ sơn mạch đều trở nên mông lung, Lâm Động chân đạp giữa không trung, bàn tay siết chặt, một cỗ hấp lực liền đem túi Càn Khôn trong ngực Tấn Mục hút vào tay, sau đó đó mới chuyển đôi mắt hững hờ liếc nhìn ba kẻ đã thối lui, cuối cùng chậm rãi dừng lại trên thân thể Hải Sa.

– Lâm Động, ngươi còn muốn gì?

Nhìn thấy ánh mắt Lâm Động nhìn lại, da đầu Hải Sa thoáng có chút run lên, thực lực của hắn và Tấn Mục tương đương, Lâm Động có năng lực trảm sát Tấn Mục, như vậy đồng nghĩa là cũng có cơ hội giết chết hắn.

Tình huống này khiến trong lòng Hải Sa đột nhiên có chút hối hận, nếu sớm biết Lâm Động hung hãn như vậy thì hắn đã không cùng một nhóm với tên Tấn Mục này.

Chỉ có điều lúc này, hối hận dường như đã muộn, nhưng bất kể thế nào đi nữa, trước mặt nhiều người đứng nhìn như vậy, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục kiên cường.

– Xuống dưới cùng hắn đi!

Âm thanh của Lâm Động rất bình thản, tâm tình không có chút thay đổi, đối với tên Hải Sa này, hắn cũng vô cùng chán ghét, cho nên cũng không định lưu tình, thân hình khẽ động liền xuất hiện tại trên đầu Hải Sa, Cốt Thương chấn động, kình phong cực kỳ sắc bén xé rách không khí, sau đó hung hăng nện về phía đầu Hải Sa.

– Lâm Động, ngươi đừng quá phận!

Nhìn thấy Lâm Động lại lần nữa mang theo sát khí mà đến, Hải Sa phẫn nộ quát, lập tức vội vàng chống đỡ.

Bình bình!

Kim quang tuôn tràn ra, lúc này, Hải Sa rốt cuộc cũng đã hiểu tại sao Tấn Mục lại nhanh chóng thất bại như vậy, đó là bởi vì thực lực của Lâm Động so với mấy ngày trước đã tăng lên không ít.

Đinh!

Cốt Thương của Lâm Động nặng nề nện xuống trường kiếm trong tay Hải Sa, lực lượng cuồng bạo giống như núi lửa phát ra, trực tiếp đem Hải Sa mạnh mẽ đẩy lùi mấy chục bước. Cuối cùng hơi lảo đảo ổn định lại, thế nhưng sắc mặt thì lúc trắng lúc xanh, lộ vẻ xấu hổ và kinh hãi.

Các phương nhân mã xung quanh nhìn thấy Lâm Động hung hãn như vậy thì trong lòng hơi run rẩy, sau đó đem kẻ trước mặt xếp vào loại nhân vật không thể trêu chọc. Đẳng cấp tên này mặc dù không cao, nhưng sức chiến đấu cùng với thủ đoạn có thù tất báo lại khiến lòng người lạnh lẽo.

Vù!

Kim quang trong mắt Lâm Động lưu chuyển, kim mang phía dưới làn da cũng lóe lên, thân hình khẽ động, công kích sắc bén lại lần nữa bắt đầu bao phủ lấy Hải Sa đã có chút không chống đỡ nổi.

Mà dưới công kích như vậy của Lâm Động, Hải Sa rất nhanh liền rơi xuống hạ phong. Chỉ có điều, ngay lúc một thương sắc bén giống như thiểm điện của Lâm Động đánh trúng chỗ hiểm thì một đạo kình phong khổng lồ đột nhiên từ phía xa bắn tới, một tiếng nổ lớn vang lên, mạnh mẽ đem Lâm Động đẩy lui mấy bước.

Kình phong đột nhiên xuất hiện khiến ánh mắt Lâm Động hơi trầm xuống, chợt ngẩng đầu. Chỉ thấy cách đó không xa có một đạo thân ảnh nhẹ tựa như bông đang theo gió mà đến, âm thanh nhàn nhạt chậm rãi vang truyền khắp khu vực này.

– Vị bằng hữu kia, làm việc gì cũng nên lưu lại một đường, ngày sau còn dễ gặp nhau, mong rằng nể mặt Vương triều Lăng Vân mà bỏ qua việc này.

Đọc truyện chữ Full