Bọn hắn đều rõ, có thể đạt được loại khí tức này thì chắc chắn đã chính thức bước chân vào cảnh giới Niết Bàn Cảnh thực lực biến thái.
Phía trước đội ngũ của Dương Thành, sắc mặt Liễu Nguyên và Lăng Chí có chút âm trầm mà khó coi nhìn chằm chằm đạo thân ảnh tràn ngập hàn khí kia. Chuyện mà trong lòng bọn hắn không muốn gặp nhất rốt cuộc vẫn xuất hiện, lần tranh giành Viễn Cổ Bí Thược này quả nhiên đã hấp dẫn một vài nhân vật phiền toái đến.
– Không biết vị bằng hữu này đến từ Vương triều nào? Lôi Nham Cốc là vật vô chủ, đội ngũ tại Dương Thành chúng ta vất vả khổ cực mới đến được nơi này, hành vi của ngươi như vậy có phải là hơi quá phận không?
Mở miệng đầu tiên là Liễu Nguyên, Vương triều Đại Nguyên của hắn dù sao cũng đứng trong hàng ngũ Vương triều Cao cấp. Mặc dù hiện nay có chút xuống dốc, nhưng ngạo khí trong lòng vẫn tồn tại như trước, cho nên lúc nghe thấy lời nói muốn trục xuất bọn họ của đạo thân ảnh kia thì cũng không nhịn được lên tiếng.
– Vương triều Huyền Băng, Hoa Vân, các ngươi có lẽ đã nghe nói qua.
Đạo thân ảnh kia cười nhạt một tiếng đáp.
– Vương triều Huyền Băng?
Trong đội ngũ tại Dương Thành lập tức trở nên ồn ào, trong mắt không ít người đều tràn ngập vẻ sợ hãi nồng đậm, có lẽ đã từng nghe qua Vương triều Cao cấp cường đại này.
– Thật là xui xẻo, quả nhiên có Vương triều Cao cấp nhìn trúng nơi này!
Vẻ mặt Ma Thiết âm trầm nhìn một màn này, rất không cam lòng nói.
Tại xung quanh bọn hắn, vẻ mặt đám người Đường Tuyên cũng ảm đạm. Nếu như lần này chỉ có loại thế lực như Vương triều Đại Nguyên, với năng lực của bọn họ, mặc dù không thể nào đạt được bảo bối tốt nhất, nhưng có lẽ cũng có chút thu hoạch. Nhưng bây giờ gặp phải Vương triều Cao cấp, có lẽ có được một chút nước canh cũng là vấn đề rồi.
Dù sao thì những Vương triều Trung cấp bọn họ nếu như so sánh với Vương triều Cao cấp thì chênh lệch thật sự quá lớn, chỉ dựa vào nhóm cường giả của người ta có Niết Bàn Cảnh đã đủ khiến bọn họ chấn động đến mức không dám có chút mơ tưởng gì rồi.
Cặp mày của Lâm Động đồng dạng cũng hơi nhíu lại, bởi vì hắn biết đội ngũ mà hắn gặp đêm qua cũng không phải là Vương triều Huyền Băng. Như vậy, từ góc độ của hắn, Lôi Nham Cốc này đã có thêm hai Vương triều Cao cấp rồi!
Nhưng mà đây chẳng qua chỉ là bên ngoài, không ai biết tại bên trong Lôi Nham Cốc và những ngọn núi hiểm trở xung quanh còn cường giả của Vương triều thần bí nào chưa lộ diện hay không.
Xem ra, lực hấp dẫn của Viễn Cổ Bí Thược quả rất lớn!
Phía trước, Liễu Nguyên và Lăng Chí liếc nhìn nhau một cái, đều cảm thấy một loại mùi vị khó giải quyết. Vương triều Huyền Băng bọn hắn hiển nhiên đã từng nghe nói qua, chính là Vương triều Cao cấp hàng thật giá thật. Hơn nữa, bọn hắn còn có cường giả Niết Bàn Cảnh chân chính tọa trấn, mặc dù chỉ mạnh hơn bọn hắn một bậc, nhưng thật sự thì lại mạnh hơn rất nhiều.
– Ngươi là Liễu Nguyên của Vương triều Đại Nguyên à? Nếu như bây giờ ngươi thành công tiến vào Niết Bàn Cảnh thì có lẽ còn có tư cách nói với ta như vậy. Ngoài ra, Vương triều Đại Nguyên các ngươi cũng không phải là lần đầu tham gia Bách Triều Đại Chiến, như vậy các ngươi có lẽ rất rõ quy tắc tại nơi này. Bảo vật không phải là do người có duyên sở hữu, mà là người có thực lực sở hữu.
Hoa Vân giữa không trung nhìn xuống đám đông ồn ào. Đội ngũ tại Dương Thành ở bên dưới mặc dù không ít, nhưng lại bị khí thế của một mình hắn áp bách đến nỗi ngay cả thở dốc cũng có chút khó khăn. Hai tay của hắn thả lỏng phía sau, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập hàn khí vô tận, cứ như vậy nhìn chằm chằm Liễu Nguyên, thản nhiên nói.
Nghe vậy, nắm tay trong tay áo Liễu Nguyên cũng không nhịn được mà siết chặt.
– Vị bằng hữu kia, mặc dù phía sau ngươi có một Vương triều Cao cấp, nhưng nếu đội ngũ của Dương Thành chúng ta liên kết lại thì có lẽ các ngươi cũng không chống đỡ được.
Lăng Chí trầm giọng nói. Mặc dù hắn cũng biết rằng đội ngũ tại Dương Thành đều là từng người tự chiến, nhưng lúc này cũng chỉ có thể miễn cưỡng lôi tấm da hổ này ra hù dọa mà thôi.
Giữa không trung, Hoa Vân giống như nghe thấy một chuyện cực kỳ buồn cười. Bàn tay vung lên, rất nhiều thanh âm xé gió tại phía sau truyền đến, một lượng lớn người mặc áo trắng xông đến, sau đó xuất hiện ở sau lưng Hoa Vân. Từng đạo nguyên lực ba động hùng hậu mà lạnh lẽo khuếch tán ra. Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua Lôi Nham Cốc, khiến cho rất nhiều đội ngũ tại Dương Thành đều như cảm thấy ở trong hầm băng.
Nhìn khí thế kinh người của đội ngũ Vương triều Huyền Băng, đồng tử của Liễu Nguyên và Lăng Chí cũng hơi co lại. Từ trong khí tức của bọn chúng, bọn hắn nhận ra ít nhất có không dưới mười cỗ khí tức đạt đến Bán Bộ Niết Bàn. Hơn nữa, những khí tức này vô cùng ngưng luyện và hùng hậu, hiển nhiên mỗi người đều có nội tình hùng hậu!
Chỉ vừa ra mặt, sự cường hoành của Vương triều Cao cấp liền triển lộ không thể nghi ngờ, phóng mắt khắp toàn bộ đội ngũ tại Dương Thành đều không có ai có thể so sánh cùng.
Mà khi nhìn thấy trận hình của Vương triều Huyền Băng, sắc mặt một số người trong đám đội ngũ của Dương Thành đều có chút kinh hoàng. Thấy vậy, Lâm Động âm thầm thở dài. Quả nhiên là chia rẽ, mặc dù thực lực bọn hắn kém hơn so với Vương triều Huyền Băng, nhưng nếu như có thể liên thủ lại thì Vương triều Huyền Băng cũng sẽ cực kỳ đau đầu, cuối cùng không thể không thỏa hiệp được.
– Các vị, Vương triều Cao cấp tuy cường đại, nhưng đội ngũ của chúng ta tại Dương Thành vì Lôi Nham Cốc này mà phải vất vả như thế nào? Chúng ta một đường đến đây, trải qua Yêu Triều, tổn thất bao nhiêu huynh đệ đồng bạn? Hôm nay thấy Lôi Nham Cốc trước mắt liền có thể tiến vào, chẳng lẽ các ngươi lại cam tâm làm kẻ nhu nhược buông tha nó?
Liễu Nguyên hiển nhiên cũng nhận ra điều này, chợt xoay người lại, tiếng quát chói tai giống như tiếng sấm vang rền bên tai mỗi người. Hắn biết rằng nếu như đội ngũ tại Dương Thành này tản đi thì bọn họ sẽ hoàn toàn mất đi tư cách chống lại Vương triều Cao cấp.
– Các ngươi đều đến từ tất cả các Vương triều, có cam lòng không? Tu luyện võ đạo cũng phải luyện tâm tính, người mềm yếu thì cả đời cũng không thể trở thành cường giả chân chính được.
Nghe thấy tiếng quát của Liễu Nguyên, ngay cả Lâm Động cũng nhịn không được nhíu mày, hiển nhiên không ngờ tên này thoạt nhìn giống như Tinh Tinh lại có thể nói ra những lời mang tính kích động như vậy.
Mà hiển nhiên, lời này của hắn có hiệu quả cũng không tệ, ít nhất những người kinh hoảng cũng dần dần đình chỉ hỗn loạn, ánh mắt lóe lên.
Hoa Vân giữa không trung nhìn thấy một màn này, ánh mắt có chút nheo lại.
– Bất kể như thế nào, đội ngũ của chúng ta tại Dương Thành đều nhiều hơn xa bọn hắn, các ngươi không cần sợ cường giả Niết Bàn Cảnh, đến lúc đó ta cùng với Lăng Chí sẽ đồng loạt xuất thủ ngăn hắn lại, chẳng lẽ các ngươi nhiều người như vậy còn không địch lại bọn chúng?
Liễu Nguyên liền nhân cơ hội rèn sắt khi còn đang nóng, lại quát lên. Hắn hiểu rằng những người này sợ Hoa Vân nhất, cho nên đành phải chủ động đứng ra, đem Hoa Vân giao cho bản thân mình và Lăng Chí. Hai người bọn hắn đều sắp bước vào cường giả Niết Bàn Cảnh, nếu như liên thủ thì trái lại có thể cùng dây dưa với Hoa Vân.
Lời này vừa phát ra, tảng đá lớn đè nặng trong lòng những đội ngũ đang rối loạn của Dương Thành cũng liền được đặt xuống, ánh mắt lóe lên, cuối cùng trở nên kiên định.
– Đúng, chúng ta nhiều người, cũng không nhất định phải sợ bọn chúng!
– Chúng ta đã chết hơn mười đồng bạn, lúc này mới đến đây, làm sao có thể dễ dàng trở về như vậy được?
– Bọn chúng muốn ngăn cản thì hãy liều mạng với bọn chúng!
– …
Nhìn những đội ngũ Dương Thành kích động phẫn nộ, Liễu Nguyên và Lăng Chí đều thở phào một hơi, sau đó ánh mắt nhìn về phía Hoa Vân, trầm giọng nói:
– Hoa Vân, Vương triều Huyền Băng các người quả thật rất mạnh, nhưng làm việc không thể bá đạo như vậy được!
– Liễu Nguyên, ngươi hẳn cho rằng đem đám ô hợp tại Dương Thành liên kết lại có thể chống lại ta sao?
Hoa Vân khẽ cười một tiếng, ánh mắt có chút trêu tức, chợt thản nhiên nói:
– Ô Mặc, ngươi còn đợi tới khi nào?
– Ha ha, Hoa Vân, ta đã nói rồi, chỉ dựa vào Vương triều Huyền Băng ngươi thì cũng không đủ để chấn nhiếp bọn chúng đâu.
Ngay lúc thanh âm của Hoa Vân vừa dứt, một tiếng cười lớn trên một đỉnh núi phía sau màn vân vụ truyền ra. Tiếp đó có rất nhiều thanh âm xé gió phát ra, lúc này, từng đạo thân ảnh mặc hắc y liền lần lượt xuất hiện trước Lôi Nham Cốc.
Mà khiến cho sắc mặt những đội ngũ tại Dương Thành đều kịch biến đó là một đạo thân ảnh áo đen đạp gió mà đến, cuối cùng đứng song song với Hoa Vân, một cỗ khí tức ba động cường hãn tới cực điểm tràn ra, khiến cho sắc mặt của nhiều người lập tức trở nên tái nhợt.
Là một Vương triều Cao cấp, là một cường giả Niết Bàn Cảnh!
– Vương triều Đại Ô, Ô Mặc!
Nhìn thấy hai đại Vương triều và các cường giả vừa xuất hiện, ngay cả trên mặt Liễu Nguyên và Lăng Chí cũng dâng lên một cảm giác cay đắng. Bọn hắn có thể ngăn cản một cường giả Niết Bàn Cảnh, nhưng đối mặt với hai người thì bọn hắn hiển nhiên không có năng lực đó.
Lâm Động nhìn chằm chằm vào nam tử áo đen vừa xuất hiện, trong lòng thở dài, quả nhiên đã xuất hiện, nhóm người này chính là những kẻ đêm qua mà hắn nhìn thấy.
– Liễu Nguyên, bây giờ các ngươi còn muốn nói gì nữa? Có rời đi không? Hay muốn luận bàn một chút nữa?
Hoa Vân nhìn về phía hai người Liễu Nguyên, cười nhạt nói.
Áp lực từ hai đại Vương triều Cao cấp, cho dù đội ngũ Dương Thành có thật sự liên hợp thì chỉ e cũng có chút khó có thể chống đỡ. Dù sao đi nữa, hai cường giả Niết Bàn Cảnh cũng đã mang đến cho bọn họ sự chấn nhiếp quá lớn, quả thật là quá mạnh mẽ!
Đội ngũ Dương Thành liền rơi vào trầm mặc, dũng khí vừa mới bùng lên lại có xu hướng tan rã thành từng mảnh trước sự xuất hiện của Vương triều Đại Ô. Đây cũng không phải là do bọn hắn không có can đảm, mà thực lực của đối phương quả thật quá mạnh mẽ!
Tại phía trước, ánh mắt Lăng Chí biến đổi liên tục, sau đó nhìn về phía Liễu Nguyên, thấp giọng nói:
– Làm sao bây giờ?
Liễu Nguyên cũng á khẩu không biết nói gì, một lát sau mới nói:
– Nếu như có người có thể ngăn cản được một tên cường giả Niết Bàn Cảnh của đối phương, ngược lại có thể liều mạng.
Nghe vậy, Lăng Chí không nhịn được khóe miệng có chút run rẩy. Bọn hắn chính là những đội ngũ mạnh nhất trong Dương Thành, bọn hắn phải liên thủ lại mới có thể ngăn cản được một tên cường giả Niết Bàn Cảnh, ở đây còn có ai có bản lĩnh này?
Liễu Nguyên thoáng trầm mặc một chút, chẳng biết tại sao ánh mắt của hắn đột nhiên lại nhìn về phía sau, xuyên qua đám người dày đặc, cuối cùng rơi tại trên người một đạo thân ảnh trẻ tuổi.
Lăng Chí cũng bởi vì hành động này của hắn mà giật mình, sau đó ánh mắt nhìn về phía đạo thân ảnh đó, lúc này mới nhịn không được nói:
– Ngươi chẳng lẽ muốn dựa vào hắn?
Liễu Nguyên không nói gì, hắn bây giờ đồng dạng cũng không có biện pháp gì xử lý, giống như một người khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử vậy…
Với tư cách tạm thời là người dẫn đầu đội ngũ tại Dương Thành, ánh mắt của hai người bọn hắn lập tức khiến nhiều người nhìn theo. Thậm chí ngay cả Hoa Vân và Ô Mặc giữa không trung cũng có chút kinh ngạc nhìn theo, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên người đạo thân ảnh trẻ tuổi.
Trong nhất thời, không khí phảng phất như cũng ngưng đọng lại vậy.