TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Động Càn Khôn
Chương 486: Tinh Nguyên Đại Thôn Chưởng.

Hai đạo kình phong vô cùng hung hãn, dưới sự quan sát của mọi người, giống như là thiên thạch va vào núi đá với sự xung đột mạnh mẽ, một lực xung kích khó có thể tưởng tượng nổi.

Vào khoảnh khắc va chạm, kình phong cuồng bạo mà mắt thường có thể nhìn thấy điên cuồng cuốn mạnh ra. Mặt đất trong vòng hơn mười trượng xung quanh hai người đều bị sụp xuống, rất nhiều cường giả đứng gần xung quanh cũng vội vàng hoảng sợ tránh lui ra, sợ rằng mình bị liên lụy.

Ầm!

Đại điện chấn động mạnh mẽ. Trong giây lát, một âm thanh lớn truyền ra, sau đó mọi người đều nhìn thấy Thạch Khôn, trong tay vẫn giữ đao mang kim sắc sắc bén, đột ngột lùi lại, thân hình trên không xoay mình một cái mới có thể đáp xuống. Nhưng mặt sàn hắn định đặt chân xuống, cũng đã bị đạp nát hết thành cám.

Răng rắc, răng rắc!

Trong lúc thân hình Thạch Khôn bật ngược trở lại, thân thể tráng kiện của Tiểu Viêm cũng phải lui lại mấy bước, mặt sàn cứng chắc dưới chân hắn đều bạo liệt biến thành vô số mảnh vụn nhỏ.

Lần giao thủ này của hai người không có ai chiếm được thế thượng phong tuyệt đối.

Tất cả mọi người trong đại điện nhìn thấy kết cục này, ánh mắt đều lộ vẻ chấn động. Ngay cả đại hán mình để trần của Vương triều Hồng Hoang cùng với nữ tử hắc y của Vương triều U Tuyền, trong mắt đều là sự ngưng trọng.

Thạch Khôn là nhân vật thế nào? Đó chính là cường giả đã từng thử trùng kích Niết Bàn Kiếp lần thứ hai. Tuy rằng đã thất bại, nhưng ai cũng hiểu rằng trải qua một lần thất bại, chờ đến lần sau, khả năng vượt qua của hắn sẽ có đến hơn bảy phần thành công. Đến lúc đó, hắn sẽ là cường giả Nhị Nguyên Niết Bàn chính thức. Thực lực đến mức này, dõi mắt tìm khắp cả vùng Tây Bắc này cũng có thể được xem là kẻ đứng đầu.

Thế nhưng, cho dù có như vậy, hắn đích thân xuất thủ vẫn không thể từ trong tay nam tử như thiết tháp lai lịch có chút thần bí này giành được nửa phần thắng lợi. Như vậy làm sao có thể không khiến cho bọn họ kinh ngạc được?

Thạch Hiên đứng một bên, rõ ràng là vì kết quả này mà trong ánh mắt xuất hiện sự kinh ngạc. Hắn chính là người biết rõ nhất thực lực của Đại ca mình, vốn cho rằng chỉ cần người này ra tay, chắc chắn có thể chấn nhiếp toàn bộ trận chiến. Nhưng không ngờ cuối cùng lại xuất hiện một cục diện cân bằng như vậy.

– Quả nhiên là có chút thực lực!

Nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt Thạch Khôn lúc này đã dần dần biến mất, đôi mắt sắc bén lạnh lẽo, nhìn chăm chú lên người của Tiểu Viêm. Sau đó, trên khuôn mặt hắn chợt vụt qua một nụ cười dữ tợn:

– Có điều, năng lực của các ngươi vẫn còn quá yếu, với hai ngươi mà cũng có gan khiêu khích Vương triều Ma Nham ta sao? Thạch Hiên, dẫn người bắt tiểu tử kia lại cho ta, ta muốn xem xem, bọn chúng hôm nay có thể gây ra sóng gió gì?

Cục diện ngày hôm nay, nếu như cứ để hai người Lâm Động giương uy, không biết các Vương triều khác sẽ coi Vương triều Ma Nham ra sao. Cho nên Thạch Khôn đã quyết định, việc này tuyệt đối không thể bỏ qua!

– Rõ!

Nghe tiếng quát của Thạch Khôn, trên khuôn mặt Thạch Hiên cũng đột nhiên hiện lên sắc mặt dữ tợn, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Động. Tuy sự xuất hiện của Tiểu Viêm vượt xa sự dự liệu của bọn chúng, nhưng hôm nay chỉ cần Thạch Khôn ra tay khống chế Tiểu Viêm, thì Lâm Động này căn bản là không chịu nổi một kích!

Vù vù!

Lúc tiếng quát của Thạch Khôn vang lên, bên trong đại điện đột nhiên phóng ra từng đạo thân ảnh. Trong đó có không ít gương mặt quen thuộc, không ngờ chính là đám người Lôi Xà trước kia bị Lâm Động bắt, chỉ có điều bọn chúng bây giờ đều mang một ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào hắn.

Đông đảo các Vương triều trong đại điện nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đều có chút thay đổi. Xem ra Vương triều Ma Nham hôm nay cho dù phải huy động bao nhiêu nhân lực, cũng phải giải quyết cho được cái tên Lâm Động phiền phức này.

– Ai dám tiến lên, chết!

Hắc thiết côn trong tay Tiểu Viêm vung lên, lực kình phong đáng sợ, trực tiếp chấn động mặt đất vỡ tan. Lân phiến phía trên thân côn tỏa ra hàn mang tua tủa. Cùng lúc đó, một cỗ khí tức hung bạo từ trong cơ thể cuốn mạnh ra, trong những âm thanh trầm thấp, tràn ngập là khí tức hung bạo.

– Ở đây ngươi còn không có tư cách nói những lời này!

Thạch Khôn cười lạnh lùng, thân hình khẽ động, lại lần nữa vọt mạnh ra. Kim quang tuôn tràn ra, một công kích cực kỳ cuồng bạo bao phủ hướng thẳng về phía Tiểu Viêm mà đi.

Nhìn Thạch Khôn lại một lần nữa tấn công tới, trong đôi mắt Tiểu Viêm cũng vọt ra những tia hung quang, hắc thiết côn trong tay vũ động nhấc lên, mang theo những đạo tàn ảnh mạnh mẽ bổ xuống, giao kích mãnh liệt cùng với Thạch Khôn.

Keng keng!

Lần giao thủ này của hai người so với lần trước lại càng hung hãn cuồng bạo, mỗi chiêu đều là trí mạng, rõ ràng là muốn dồn đối phương vào chỗ chết.

– Hừ, Lâm Động, để ta xem bây giờ còn ai có thể bảo vệ ngươi?

Trong lúc Tiểu Viêm và Thạch Khôn giao đấu, sát khí trong ánh mắt Thạch Hiên hiện lên rõ rệt. Hắn hướng về phía Lâm Động nhe răng cười, kim quang sáng chói từ trong cơ thể bạo liệt dâng trào, tựa như kim sắc thần tướng, phóng vọt tới.

– Sát!

Trong lúc Thạch Hiên xuất thủ, trong ánh mắt đám người Lôi Xà cũng chứa đầy sát ý. Bọn chúng phát ra một tiếng gầm trầm thấp, từng đạo công kích vô cùng sắc bén bao phủ hướng thẳng về Lâm Động mà đi, dựa theo khí thế này, bọn chúng hiển nhiên là có ý muốn giết người.

Những Vương triều xung quanh thấy vậy, vội vàng lùi lại. Lần chạm trán này hôm nay rõ ràng là đã trở thành trận quyết chiến giữa hai bên. Cả hai bên đều không phải là những kẻ đơn giản, giao chiến lần này, bọn họ cũng không muốn nhúng tay vào.

– Tuy bên cạnh kẻ này có một cường giả như vậy, nhưng rốt cục thực lực bản thân vẫn non kém. Hôm nay Thạch Hiên còn có thêm nhiều người như vậy xuất thủ, bằng thực lực vốn có của hắn, e rằng khó mà chống đỡ nổi.

Đại hán thân trên để trần của Vương triều Hồng Hoang nhìn thấy như vậy, lắc đầu, nói.

– Công năng thoát thân vào không gian riêng của Viễn Cổ Bí Thược ở một nơi như Viễn Cổ Điện này có thể không sử dụng được!

Nữ tử vận tử hắc y của Vương triều U Tuyền kia cũng thản nhiên nói. Bọn hắn đều nghe nói Lâm Động lần trước có thể thoát khỏi bọn người Thạch Hiên là nhờ Viễn Cổ Bí Thược. Nhưng ở một nơi đặc biệt thế này, do có sự tồn tại của Viễn Cổ Bí Tàng, công năng độn nhập vào trong hư vô đó của bí thược đã bị trấn áp.

– Lần này e rằng tiểu tử này đã tính toán sai rồi!

Trong đại điện, những người ánh mắt hướng về Lâm Động lúc này đang bị vây hãm, đều âm thầm lắc đầu.

Đối với những ánh mắt xung quanh đó, Lâm Động đương nhiên là đều nhận biết được, có điều trên mặt lại không hề xuất hiện cái gọi là sự sợ hãi như mọi người dự liệu. Ánh mắt hắn không hề biến sắc nhìn đám người Thạch Hiên đang cuồng bạo xông tới, bàn tay đột nhiên phất lên. Trong chớp mắt, một đạo hồng mang đột nhiên từ bên trong tay áo vọt ra.

– Linh khôi sao? Thứ này sao có thể cứu được ngươi chứ?

Nhìn đạo hồng mang vọt mạnh ra kia, Thạch Hiên không nhịn được cười lạnh lùng. Lôi Xà ở một bên đã nhanh hơn một bước, bạo liệt tiến tới. Một luồng nguyên lực nhỏ ngưng tụ lại trong lòng bàn tay, sau đó một chưởng hướng thẳng về đạo hồng mang đang tới cường bạo đánh xuống.

Keng!

Lôi Xà cùng hồng mang va chạm mạnh vào nhau, một âm thanh như kim thiết trong trẻo truyền đến. Một thoáng sau, mọi người đều thấy thân thể Lôi Xà đột nhiên ngưng đọng lại, sau đó với tư thế bị hất ngửa ra sau bật ngược trở ra, cuối cùng đâm mạnh vào một thạch trụ to lớn, cùng lúc thổ ra một ngụm máu tươi.

Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho Thạch Hiên đang cười lạnh lùng cũng phải cả kinh, ánh mắt vội nhìn về đạo hồng mang kia, chợt đồng tử đột nhiên co rụt lại.

– Linh khôi Nhất cấp?

Từng tiếng kêu kinh ngạc vọng lên trong đại điện. Da đầu của tuyệt đại đa số mọi người ở đây đều rung lên. Bọn họ thật sự là không thể tưởng tượng nổi, đây chẳng qua chỉ là tiểu tử đến từ một Vương triều Hạ cấp không hề có tiếng tăm, làm sao lại có được con át chủ bài mạnh đến mức độ này.

– Khốn kiếp, Linh khôi của hắn tiến hóa rồi sao?

Trong ánh mắt Thạch Hiên cũng lộ rõ sự khiếp sợ, từ bên trên đầu Linh khôi trước mặt, hắn có thể cảm nhận được một cỗ ba động cường đại không hề thua kém gì hắn.

– Ta ngăn Linh khôi lại, còn các ngươi trảm sát Lâm Động!

Hàm răng Thạch Hiên cắn mạnh vào nhau, lúc này thật không dễ dàng mới khiến cho Thạch Khôn ra tay kiềm chế kẻ khó đối phó nhất là Tiểu Viêm, nếu như không nắm lấy cơ hội này giải quyết Lâm Động, ngày sau không biết sẽ còn phiền phức gì nữa.

Bang bang!

Có điều đúng vào lúc Thạch Hiên chuẩn bị ra tay ngăn cản Huyết Linh Khôi, thì thân thể nó đột nhiên lóe lên bay tránh sang một bên, bản thân lại xông vào giữa những cường giả khác của Vương triều Ma Nham. Nhất thời Huyết Linh Khôi giống như là sói lạc vào bầy cừu, đuổi giết các cường giả Vương triều Ma Nham đến mức chạy toán loạn.

– Ngươi tự tìm đến cái chết, vậy thì đừng trách ta!

Nhìn thấy Huyết Linh Khôi không những không ra tay với mình, ngược lại còn tránh ra tấn công những người giả, Thạch Hiên vốn hơi giật mình, chợt ánh mắt hiện lên vẻ cuồng hỉ. Mũi chân khẽ chạm mặt đất, thân hình nhanh như thiểm điểm tiến thẳng đến Lâm Động, tất cả mọi vấn đề chỉ cần giải quyết được Lâm Động, hiển nhiên đều sẽ được tháo gỡ!

Những người khác trong đại điện rõ ràng là bởi vì hành động này của Lâm Động làm cho chấn động. Cái tên này, không ngờ lại chủ động phóng thẳng về một kẻ khó đối phó như Thạch Hiên, không lẽ hắn muốn dựa vào năng lực của mình phản kháng lại Thạch Hiên là cường giả Nhất Nguyên Niết Bàn sao?

Tốc độ của Thạch Hiên vô cùng cường mãnh, căn bản là không hề khiến cho người khác có thời gian. Hít vào mấy hơi, liền đã xuất hiện bên trên Lâm Động, sau đó nguyên lực từ cơ thể tận lực bạo phát không hề bảo lưu, một quyền nện ra.

– Lần này ta xem ngươi làm sao có thể trốn thoát?

Cỗ ba động khổng lồ tràn đầy áp lực cùng với sự cuồng bạo cuồn cuộn áp xuống. Trên mặt đất nứt ra vô số khe hở lớn, Thạch Hiên vừa ra tay đã dốc toàn lực, hiển nhiên là không hề có ý định cho Lâm Động bất kỳ cơ hội nào để bỏ chạy.

– Chạy sao?

Trên mặt Lâm Động xuất hiện một nụ cười chế nhạo, chợt ánh mắt của hắn cũng đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Lòng bàn tay hắn xoắn lại, nguyên lực trong cơ thể, lực tinh thần cùng với lực thôn phệ của Thôn Phệ Tổ Phù đều cùng tuôn ra, cuối cùng cuộn vào bên trong Càn Khôn Cổ Trận bên trên đan điền.

Ào ào!

Một cơn lốc vòi rồng vô hình đột nhiên hình thành xung quanh Lâm Động, mơ hồ bên trong có cảm giác như không gian trở nên vặn vẹo.

– Tinh Nguyên Đại Thôn Chưởng!

Lâm Động sải bước mạnh ra, trong hai mắt tràn ngập sắc nâu đen. Sau đó, một cỗ năng lượng màu nâu đen quỷ dị do ba cỗ năng lượng hợp thành kia đột nhiên từ cơ thể hắn bạo phát ra, trực tiếp ngưng tụ thành một đạo chưởng ấn nâu đen không quá một trượng. Bên trên chưởng ấn phảng phất ẩn chứa vô số xoáy đen chuyển động, vô cùng đáng sợ!

Chưởng ấn thành hình, trong mắt Lâm Động cũng xuất ra những tia lửa nóng rực. Đây là cỗ năng lượng thần bí lần đầu tiên hắn thôi động sự dung hợp của Càn Khôn Cổ Trận này mà thành. Hắn rất muốn biết, uy lực của cỗ năng lượng này sẽ đạt đến mức độ như thế nào?

Ầm!

Tâm thần Lâm Động khẽ động, chưởng ấn nâu đen ngưng tụ mà thành kia không hề có sự đình trệ, dưới sự thôi động của hắn xẹt qua giữa không gian đại điện, sau đó cùng với Thạch Hiên đang bạo liệt sấn tới kia mạnh mẽ va chạm với nhau.

Đọc truyện chữ Full