Theo thời gian càng gần đến ngày mở ra Viễn Cổ Bí Tàng, tại phụ cận trong vòng một trăm dặm tại Viễn Cổ Điện, nhân khí cũng tăng lên với tốc độ chóng mặt. Tùy tiện đứng một mơi trong thành, sau đó phóng mắt nhìn, trong ngoài thành hầu như đều là biển người đông nghịt. Vô số âm thanh hội tụ cùng nhau xông lên tận trời xanh, mây trắng trên không trung vạn trượng cũng bị chấn tan.
Cảnh tượng hoành tráng như vậy, cho dù là Lâm Động thì cũng cảm thấy có chút chấn động khó có thể kìm nén. Nếu như là người bình thường thì có lẽ hắn cũng không cảm thấy có gì đáng kinh ngạc, nhưng hôm nay, mỗi một người ở đây đề là thiên tài trong những Vương triều, thực lực những người này kém nhất cũng là Tạo Hóa Cảnh, nếu như đem những người này hội tụ lại một chỗ, đội hình như vậy quả thật chỉ dùng hai chữ khủng bố cũng khó mà hình dung được.
Mà bởi vì một màn này cho nên Lâm Động cũng đã lần nữa tự mình thể nghiệm tính hấp dẫn của Viễn Cổ Bí Tàng. Có thể tưởng tượng được bảo tàng nơi đó sẽ vượt xa rất nhiều bất cứ nơi nào mà trước kia hắn từng trải qua.
Cho dù là Đại Hoang Cổ Bi tại quận Đại Hoang trong Vương triều Đại Hoang cũng khó có thể so sánh với nơi này. Đương nhiên, theo năm tháng trôi qua, Lâm Động cũng không rõ đến tột cùng là tông phái Viễn Cổ trong Đại Hoang Cổ Bi mạnh mẽ hay là chủ nhân của Viễn Cổ Bí Tàng trước kia mạnh hơn. Dù sao thì hai tồn tại này trong mắt Lâm Động hiện giờ vẫn là những quái vật khổng lồ không thể nào chạm tới.
Kể từ ngày giao thủ với Vương triều Ma Nham trong Đại điện kia, sau một thời gian, đám người Lâm Động cũng không có động tác gì nổi bật, trái lại yên lặng dừng tại nơi nghỉ ngơi, đợi bầu không khí cuồng nhiệt ngày hôm nay.
Có lẽ bởi vì hiệu quả lập uy của ngày đó cực kỳ rõ rệt, cho nên trong thời gian những ngày này, mặc dù Lâm Động có thể nhận thấy có một vài ánh mắt nhìn về phía bọn hắn, nhưng lại không có chút phiền toái nào xuất hiện như trong tưởng tượng.
Ngày lại nối tiếp ngày, trong bầu không gian gian yên tĩnh như vậy mà trôi qua, mãi cho đến sáng ngày thứ sáu.
Lúc ánh bình minh của ngày thứ sáu xé rách đám mây bao phủ trên bầu trời, chiếu rọi cả Viễn Cổ Điện, tất cả mọi người đều có thể cảm giác rõ ràng có vô số đạo khí tức trong nháy mắt trở nên xao động.
Dưới loại xao động này, nguyên khí trong thiên địa cũng bị ảnh hưởng, trong mơ hồ phảng phất có dấu hiệu sôi trào.
– Phù!
Trong phòng, Lâm Động đang nhắm chặt hai mắt lúc này cũng đã mở ra. Hắn nhẹ nhàng thở ra một đoàn bạch khí, sau đó ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên bầu trời đã có thêm nghìn nghịt bóng người xẹt qua, kèm theo đó là từng trận âm thanh xé gió.
– Cuối cùng đã tới rồi!
Lâm Động thì thào lẩm bẩm, chợt trong đôi mắt bùng lên một trận hỏa nhiệt, mạnh mẽ đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài.
Ngoài cửa là một đại viện, lúc này, tại trong nội viện, Tiểu Viêm với thân hình tráng kiện, mồ hôi chảy như suối đang luyện tập vũ kỹ. Thiết côn trong tay kèm theo âm thanh trầm thấp xé rách không khí, mỗi lần vung lên đều để lại trên mặt đất từng đạo dấu vết thật sâu.
– Đại ca!
Lúc Lâm Động đi ra ngoài, thân hình của Tiểu Viêm cũng ngừng lại, thu hồi thiết côn trong tay, hướng về phía Lâm Động nở một nụ cười ngờ nghệch.
– Cái tên này, ngươi đúng là cuồng nhân tu luyện!
Nhìn Tiểu Viêm toàn thân đầy mô hôi, sau đó vẫy tay một cái, Trọng Ngục Phong đang lơ lửng giữa không trung trên đầu Tiểu Viêm liền bay vụt trở về, cùng lúc đó thì quang trụ bao phủ Tiểu Viêm cũng dần tiêu tán.
Lúc quang trụ tiêu tán, thân thể Tiểu Viêm ở bên trong đã hoàn toàn đứng thẳng, nhục thể toàn thân căng cứng cũng dần thả lỏng xuống.
Tu luyện của Tiểu Viêm hiển nhiên không phải là phương thức bình thường, mà là mượn Trọng Lực Giới của Trọng Ngục Phong phóng thích để rèn luyện. Trọng lực này cao gấp mấy lần so với bên ngoài, vốn là phương thức Lâm Động dùng để đối địch, bây giờ lại trở thành nơi tu luyện của Tiểu Viêm. Chỉ có điều hiệu quả trái lại cũng không tệ, nhưng muốn thích ứng được thì e rằng cũng chỉ có thể chất Yêu thú biến dị của Tiểu Viêm mới có thể làm được mà thôi.
– Đi thôi!
Lâm Động vẫy vẫy tay với Tiểu Viêm, sau đó cũng không nhiều lời, thân hình vừa khẽ động đã bay vọt vào trong thành thị. Tại sau lưng, Tiểu Viêm cầm thiết côn cũng theo sát.
Lúc vừa ra khỏi sân, gương mặt ngờ nghệch của Tiểu Viêm cũng tiêu tán hoàn toàn, thay vào đó là sự sắc bén, trong mơ hồ còn lộ ra một cỗ khí tức hung bạo, bày ra bộ dáng giống như không muốn người tiếp cận.
o0o
Tòa thành thị khổng lồ lúc này hiển nhiên đã hoàn toàn náo loạn, thậm chí ngay cả vô số người bên ngoài thành lúc này cũng lao về phía trong nội thành. Ngắn ngủi chỉ trong mười phút thì khắp trong ngoài, trên trời dưới đất đều chằng chịt bóng người.
Ánh mắt mọi người đều ngưng tụ về vị trí trong thành, tại nơi đó là một tòa kiến trúc giống như Tế đàn cực kỳ hùng vĩ, xung quanh kiến trúc vẽ đầy các loại phù văn kỳ dị, trong mơ hồ có lực lượng ba động tản mát ra.
Nơi này, chính là nơi Viễn Cổ Bí Tàng mở ra.
Bộp bộp!
Mà dưới vô số đạo ánh mắt nhìn chăm chú này, một đạo thân ảnh đột nhiên phóng ra, cuối cùng đứng trên Tế đàn, chính là ba người Thạch Khôn có được Viễn Cổ Bí Thược.
Mà theo sự xuất hiện của ba người, không trung và mặt đất vốn vô cùng huyên náo cũng trở nên an tĩnh không ít, từng ánh mắt đều trở nên nóng rực đến mức đủ để thiêu rụi cả ba người Thạch Khôn. Có lẽ lúc này nếu như bởi vì ai đó đột nhiên hành động loạn dẫn đến việc mở ra Viễn Cổ Bí Tàng thất bại thì những người ở đây chỉ e sẽ lập tức xông lên, trong giây lát đem ba người Thạch Khôn xé thành mảnh vụn.
Ba người Thạch Khôn đứng trên Tế đàn nhìn vô số ánh mắt đang khóa chặt bọn họ, nhất thời da đầu cũng thoáng co giật một chút. Chỉ có điều bọn hắn cũng không có lập tức động thủ, bởi vì vẫn còn thiếu một người.
Khiến bọn hắn phải chờ đợi cũng không mất thời gian quá lâu, ước chừng mấy phút sau, một đạo nhân ảnh đã từ xa lướt đến, cuối cùng dưới vô số đạo ánh mắt nhìn chăm chú đã đáp xuống Tế đàn.
– Đó chính là Lâm Động? Người của Vương triều Hạ cấp đã khiến người của Vương triều Ma Nham cực kỳ chật vật?
Đạo thân ảnh này vừa xuất hiện đã lập tức khiến cho khắp thiên địa bộc phát những tiếng xì xào bàn tán. Hiển nhiên trong những ngày gần đây, thanh danh của Lâm Động đã lan truyền rất xa.
Thân hình của Lâm Động vừa đáp xuống Tế đàn thì ánh mắt liếc nhìn xung quanh, chân mày thoáng có chút nhíu lại. Tình cảnh này quả thật giống như người có được Viễn Cổ Bí Thược trái lại không có quyền chủ động, vì nếu như chưa đến lúc thì ngươi cũng không mở ra được.
– Khó trách đám người Vương triều Ma Nham mặc dù không phải Vương triều có thế lực mạnh nhất địa vực Tây Bắc lại vẫn có thể đoạt được Viễn Cổ Bí Thược, xem ra đạt được thứ này cũng không phải là có quá nhiều chỗ tốt.
Lâm Động thầm nghĩ.
Tại xung quanh đám đông nghìn nghịt, mặc dù Lâm Động không thể nhìn thấy, nhưng cũng đoán được có một vài tên cực kỳ thống hận hắn chắc hẳn cũng ẩn nấp ở trong đó.
– Ha ha, Lâm Động huynh, nếu như người đã đến đông đủ thì mở Viễn Cổ Bí Tàng ra thôi, có lẽ người ở đây đã không đợi nổi nữa rồi.
Nam tử thân trên để trần của Vương triều Hồng Hoang cười nói với Lâm Động.
Lâm Động gật đầu cười. Sau khi có được một vài tin tức, hắn đã biết rõ nam tử trân trên để trần trước mặt này là ai. Hắn tên là Hồng Tông, thủ lĩnh của Vương triều Hồng Hoang. Thực lực hắn không kém gì Thạch Khôn, đều có thực lực đã trùng kích Niết Bàn Kiếp lần hai.
Về phần nữ tử của Vương triều U Tuyền ở bên cạnh thì tên là U Tình, cũng cùng cấp bậc với bọn hắn. Đám người này tại địa vực Tây Bắc đều có thanh danh không nhỏ, cũng được xem là những cường giả thành danh từ sớm.
Bên cạnh hai người Hồng Tông, vẻ mặt Thạch Khôn có chút âm trầm. Từ lúc Lâm Động xuất hiện, ánh mắt âm lãnh của hắn đã nhìn chăm chú Lâm Động, trong mắt không hề che dấu sát ý.
Chỉ có điều lúc này hiển nhiên hắn cũng không dám làm gì. Hắn biết rõ lúc này nếu như ai dám quấy nhiễu việc mở ra Viễn Cổ Bí Tàng thì chỉ e sẽ bị lửa giận của những người xung quanh bao phủ. Đối mặt với đám người đông nghịt như châu chấu xung quanh, cho dù là hắn cũng không dám làm chuyện gì khiến người khác tức giận.
– Tiểu tử, ta sẽ không để ngươi còn sống mà ra khỏi Viễn Cổ Bí Tàng đâu!
Âm thanh trầm thấp của Thạch Khôn vang lên.
– Ta cũng vừa vặn muốn vậy!
Lâm Động mỉm cười đáp lời.
– Bắt đầu đi!
Nhìn thấy hai người chưa gì đã đối nghịch nhau, Hồng Tông vội vàng chuyển chủ đề, sau đó xòe bàn tay ra. Một chiếc Viễn Cổ Bí Thược liền xuất hiện, trong mơ hồ tản mát ra một loại ba động kỳ lạ.
Lúc Hồng Tông móc Viễn Cổ Bí Thược ra, ba người Lâm Động cũng không chậm trễ, nhanh chóng lấy Viễn Cổ Bí Thược.
Ào!
Lúc bốn chiếc Viễn Cổ Bí Thược đồng thời xuất hiện, chúng đột nhiên tràn ra một đạo hào quang, cuối cùng bao phủ cả Tế đàn.
Mà lúc Tế đàn bị bao phủ bởi hào quang này, phù văn vốn ảm đạm ở khắp bốn phía của Tế đàn lúc này cũng đột nhiên sáng lên. Một lát sau, phù văn đã thoát ly khỏi Tế đàn, lơ lửng giữa không trung, sau đó ngưng tụ cùng một chỗ.
Lúc những phù văn cổ xưa này ngưng tụ, một đạo quang trụ khổng lồ trong nháy mắt xuất hiện, sau đó lao thẳng lên bầu trời của Tế đàn.
Ầm!
Quang trụ hung hăng nện vào mảnh hư vô trên không trung, sau đó dưới ánh mắt cuồng hỉ của tất cả mọi người, không gian bắt đầu nổi lên từng trận chấn động kịch liệt.
Chấn động tràn ra, càng lúc càng nhanh. Sau đó, hào quang ngưng tụ lại, biến thành một cánh cổng ánh sáng khổng lồ tràn ngập khí tức cổ xưa.
Kẽo kẹt!
Phù văn lóe lên, cánh cửa cực lớn phát ra tiếng kêu cọt kẹt, sau đó chậm rãi từ bên trong mở ra. Sau khi cánh cửa mở ra, một cỗ mùi vị phảng phất như không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng cũng theo đó mà tràn ra.
Viễn Cổ Bí Tàng cuối cùng đã mở ra!
Lúc này, toàn thành trở nên náo động!