Xoẹt!
Trước bao ánh mắt chăm chú, Lâm Động bay tới, bàn tay tóm lấy Sinh Tử Chuyển Luân Đan. Vì thanh thế của hắn khi đại chiến với Điền Chấn lúc trước, nhất thời không có ai dám ra tay ngăn cản, mà tất cả cùng nhìn về phía Điền Chấn.
Điền Chấn lúc này, nụ cười trên gương mặt đã mất hẳn, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt có phần méo mó, vô cùng đáng sợ.
– Ngu xuẩn, ngươi đánh giá mình quá cao rồi đấy!
Giọng nói lạnh lẽo đến tận xương tủy chầm chậm phát ra từ miệng Điền Chấn, trong đó chứa đầy sát khí không chút che giấu.
Nghe thấy giọng nói đó, tất cả mọi người cùng giật mình, dường như Điền Chấn có dấu hiệu muốn bùng phát rồi.
– Tưởng rằng Liễu Bạch đánh giá cao ngươi một chút là tự coi mình là nhân vật đáng nể rồi hả? Hôm nay ta muốn xem xem ngươi cứng đầu được đến mức nào?
Ầm!
Điền Chấn vừa dứt lời lập tức lao tới, nguyên lực hùng hồn bao phủ toàn thân, một luồng áp lực to lớn ập tới khiến tất cả dường như hít thở cũng khó khăn.
Uỳnh!
Giữa không trung, Điền Chấn tung ra một quyền, một đạo quyền phong đem theo sát khí cuồng bạo đánh về phía Lâm Động.
Cảm giác được kình phong một lần nữa tấn công, ánh mắt Lâm Động lạnh băng, nhưng khi hắn định quay lại ra tay thì một thân hình to lớn xuất hiện phía sau mình, chính là Tiểu Viêm!
– Đại ca, huynh cứ lấy Sinh Tử Chuyển Luân Đan là được rồi, tên này cứ giao cho ta!
Cây thiết côn trong tay Tiểu Viêm rung lên, những tấm vảy trên đó bật ra, ánh lên những tia hàn quang rồi hung mãnh lao về phía đạ kình phong nguyên lực kia.
Ầm!
Âm thanh trầm đục vang lên khi cả hai chạm vào nhay, kình phong cuồn cuộn ra khắp nơi, khi chạm đến Tiểu Viêm thì một luồng hắc quang tràn ra chế ngự hết kình phong.
Thấy Tiểu Viêm ra tay, Lâm Động hơi sững lại, rồi gật gật đầu. Thực lực Tiểu Viêm cũng chỉ là Nhất Nguyên Niết Bàn nhưng bản thể nó vốn là Thiên Ma Hổ Yêu, sức mạnh nhục thể của nó chỉ hơn chứ không kém Lâm Động. Hơn nữa nó cũng có không ít tuyệt chiêu, Điền Chấn muốn giải quyết nó cũng không phải chuyện dễ.
– Tên ngu ngốc không biết tốt xấu, dựa vào ngươi mà cũng dám đối kháng với ta?
Điền Chấn nhìn Tiểu Viêm, không kìm được cười lên một cách giận dữ. Danh tiếng của Lâm Động hắn đã nghe qua, nên cũng không quá ngạc nhiên khi Lâm Động tiếp được chiêu vừa rồi của hắn. Nhưng tên này lẽ nào lại cho rằng là một thủ hạ mà cũng có tư cách đối đầu với Điền Chấn hắn?
Vẻ mặt Tiểu Viêm không chút biểu cảm, mắt nhìn chằm chằm vào Điền Chấn, năng lượng màu đen trên cơ thể bao phủ quanh cơ thể, mơ hồ còn có những tiếng gào rú trầm đục phát ra từ từng thớ thịt.
Những người khác trong Đan Thất cũng sững người vì cảnh tượng này. Bọn họ đều biết danh tiếng của Lâm Động, nhưng không hề biết con người thân hình khổng lồ kia có lai lịch ra sao. Hơn nữa hắn cũng chỉ là Nhất Nguyên Niết Bàn, lẽ nào hắn cũng có bản lĩnh như Lâm Động sao?
– Cút ra cho ta!
Điền Chấn lúc này đã không còn phong độ như lúc mới xuất hiện, gương mặt hung dữ khiến người khác nhìn mà lạnh run người.
Nếu là người bình thường có lẽ đã bị áp chế, nhưng đáng tiếc người trước mắt hắn đây có cơ thể của con người nhưng lại có trái tim hung bạo hơn cả hắn. Vì thế khi Điền Chấn xông tới, Tiểu Viêm không hề thối lui, năng lượng màu đen cuồn cuộn bao bọc lấy cây thiết côn, rồi đem theo sức mạnh toàn thân tấn công về Điền Chấn.
Là Yêu thú, Tiểu Viêm vốn đã có ưu thế về sức mạnh, lúc này lại dốc hết sức, tiếng xé gió chói tai đó khiến cho ngay Điền Chấn cũng phải nheo mắt lại. Nguyên lực hùng hồn dâng lên, toàn thân rung chuyển, ánh kim quang lấp lánh tỏa ra từ trong cơ thể ngưng tụ lại thành một tầng bảo vệ.
Keng!
Thiết côn đập lên lớp kim quang, một tiếng kim loại va chạm giòn tan vang lên, hình thành vô số đường gợn sóng, nhưng cuối cùng không bị đánh vỡ.
– Sức mạnh không tệ, nhưng không thể phá vỡ kim thân của ta đâu!
Kim quang bùng phát, Điền Chấn ở trong đó nở nụ cười hung tàn, nguyên lực bao quanh nắm đấm biến thành hình đầu sói xuyên qua lớp kim quang nhắm thẳng ngực Tiểu Viêm đánh tới.
– Hổ Ma Giáp!
Hắc quang trên cơ thể Tiểu Viêm chuyển động rồi hóa thành một tấm giáp ánh sáng hoa văn hình Yêu hổ vô cùng kiên cố.
Ầm!
Nắm đấm Điền Chấn nặng nề nện lên tấm giáp, trên tấm quang giáp như có tiếng gầm của Yêu hổ vang ra, một thứ sức mạnh kỳ lạ trào dâng chặn đứng luồng năng lượng của Điền Chấn.
Uỳnh uỳnh!
Đỡ được một quyền của Điền Chấn, hai mắt Tiểu Viêm lóe lên sự hung bạo, thiết côn múa ra vô số đạo côn ảnh, tấn công tới tấp về phía Điền Chấn.
Thấy công kích của Tiểu Viêm, nguyên lực hùng hồn trên người Điền Chấn ngưng tụ lại thành hình một con sói gào thét lao tới côn ảnh.
Những người đang chứng kiến trận chiến quyết liệt trên không trung, ánh mắt ai cũng đầy vẻ kinh hoàng. Hiển nhiên bọn họ không thể ngờ người khổng lồ luôn đi sau Lâm Động lại có thực lực lớn như vậy!
Khi Tiểu Viêm và Điền Chấn đang kịch chiến, bàn tay Lâm Động cũng đã thò vào phạm vi cách Sinh Tử Chuyển Luân Đan nửa thước. Nhưng bàn tay của hắn cũng không bị khô héo, vì bàn tay hắn đang được bao bọc bởi một thứ năng lượng tử hắc sắc. Tuy nhiên dù không bị khô héo đi nhưng bàn tay hắn cũng chỉ có thể tiếp cận Sinh Tử Chuyển Luân Đan với tốc độ rất chậm.
Lúc này hắn không thể phân tâm, mà Điền Chấn cũng chỉ đành giao cho Tiểu Viêm đối phó.
Keng keng!
Côn ảnh tấn công nhanh như chớp, đánh lên kim thân của Điền Chấn như vũ bão, phát ra những âm thanh giòn tan.
Hai người giao đấu đều rất hung hăng, ra tay không chút lưu tình, nhưng cả hai đều có hộ thể nên dù nhìn có vẻ quyết liệt nhưng thân thể cả hai đều không có thương thế gì lớn.
Mà việc đó hiển nhiên khiến hai đương sự đều rất không hài lòng.
Điền Chấn là một trong Tứ Đại Bá Chủ của địa vực Tây Bắc, danh tiếng vang dội, Lâm Động đỡ được một chiêu của hắn đã khiến hắn cực kỳ không vui. Giờ Tiểu Viêm lại xuất hiện càng khiến sự bực bội càng tăng thêm nhiều. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì rõ ràng là sự đả kích không nhỏ tới thanh danh của hắn.
Hắn không muốn giằng co mà là phải thắng lợi!
Và ý nghĩ này cũng xuất hiện trong đầu Tiểu Viêm, nhưng mà phía hắn lúc này dường như hơi yếu thế hơn một chút. Thân là Yêu thú có huyết mạch của Thiên Ma Hổ Tộc, sự hiếu thắng của nó là không gì có thể sánh được.
Thiết côn trong tay Tiểu Viêm bỗng bay ra khỏi tay hắn, một tiếng gầm của Yêu hổ thoát ra từ cổ họng phát ra một áp lực kỳ lạ.
Năng lượng màu đen như ngọn thủy triều trào dâng từ trong cơ thể Tiểu Viêm, nháy mắt phía sau Tiểu Viêm hình thành nên một con Yêu hổ khổng lồ màu đen.
– Thiên Ma Thần Biến, Hổ Tiếu Biến!
Hai tay Tiểu Viêm cong lại thành hình móng vuốt rồi nhanh như chớp biến ra vô số những đạo ấn ký kỳ lạ, cuối cùng hai tay hợp ấn, tựa như một con Yêu hổ dũng mãnh gầm rú.
– Grào!
Cự hổ phía sau Tiểu Viêm ngửa lên trời gầm một tiếng, biến thành một đạo hắc quang ngưng tụ trong móng hổ của Tiểu Viêm, cuối cùng đem theo luồng sức mạnh kinh hồn biến thành một con Yêu hổ màu đen gào thét lao tới.
Ầm ầm!
Không khí như bùng nổ trước sức mạnh của cự hổ, tốc độ của con hổ ánh sáng đen này cực nhanh. Gần như trong nháy mắt đã xé tan không khí và hung hăng lao vào kim thân kiên cố của Điền Chấn.
Ầm!
Năng lượng kinh người cuộn trào, rồi một tiếng rắc nhỏ vang lên trước biết bao ánh mắt kinh hoàng của mọi người.
Rắc rắc!
Những vết nứt nhanh chóng lan rộng, trong phút chốc kim thân kiên cố đầy những vết nứt vỡ, cuối cùng bùm một tiếng nổ tung.
Đồng thời lúc ấy, bàn tay Lâm Động đã xuyên qua Sinh Tử Hoàn, bắt lấy thứ đan dược thần kỳ đan xen hai màu trắng đen kia.