Lâm Động từ từ bay chậm lại, cuối cùng hạ xuống một cây cổ thụ, mắt nhìn chăm chú về thân ảnh vô cùng quen thuộc kia.
Hai người đến từ cùng một Vương triều, cùng một Gia tộc, cùng một họ, cũng có cùng thiên phú nữa, nhưng quan hệ lại như nước với lửa, không thể hòa hợp.
Mối quan hệ như vậy có lẽ được hình thành từ sau khi Lâm Lang Thiên đánh trọng thương phụ thân Lâm Động, rồi sau đó trải qua biết bao nhiêu sự việc, quan hệ này lại càng trở nên không thể hòa giải.
Lâm Động biết rất rõ Lâm Lang Thiên sẽ trở thành mối lo lớn của mình, mối hận của hắn với mình cũng không thể có khả năng tiêu giảm. Nếu để hắn có cơ hội, Lâm Động biết chắc rằng hắn sẽ không chút do dự mà ra tay.
Nhưng cũng như vậy, nếu Lâm Động có cơ hội, hắn cũng nhất quyết không nương tay. Nhìn từ góc độ nào đó thì tính cách của hai người này quả nhiên rất giống nhau.
Bầu trời trong xanh, mây trắng bay lững lờ, hai thân ảnh đứng trên ngọn cây cổ thụ nhìn nhau từ xa, chỉ là trong ánh mắt đều đầy hàn ý, thậm chí lạnh đến mức không khí như bị đóng băng lại.
Tiểu Viêm đứng ngay sau Lâm Động, bàn tay to lớn chầm chậm nắm chặt lấy cây thiết côn, thân thể hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt lóe lên ánh sáng đầy hung bạo.
Theo Lâm Động nhiều năm nay, Tiểu Viêm cũng rất rõ ân oán giữ Lâm Động và Lâm Lang Thiên. Hắn biết những loại kẻ thù có thể gây uy hiếp cho Lâm Động như Lâm Lang Thiên, nhất thiết phải trừ bỏ.
– Lâm Động, bọn chúng ta lại gặp nhau rồi!
Gió nhẹ thôi qua, gương mặt tuấn dật của Lâm Lang Thiên nhếch lên nụ cười lạnh lùng, nói.
– Trốn lâu như vậy cuối cùng cũng chịu ra rồi sao?
Lâm Động khẽ cười.
– Ngươi cũng biết rồi, nếu không chắc chắn thì ta sẽ không dễ dàng hiện thân… Có điều, nếu giờ ta đã hiện thân thì có lẽ kẻ gặp nguy hiểm sẽ là ngươi đấy…
Lâm Lang Thiên cười, dường như đã lấy lại sự tự tin và cao ngạo khi lần đầu tiên gặp Lâm Động. Xem ra trong thời gian biến mất, hắn đã có được cơ ngộ không tệ nào đó.
– Ta sẽ không cho ngươi cơ hội thoát thân lần thứ hai đâu.
Lâm Động hơi nhìn xuống, bình thản nói.
– Sai lầm năm đó ta cũng sẽ không phạm phải lần thứ hai. Thiên tài từ cổ chí kim chưa từng có trong Gia tộc Lâm Thị vẫn sẽ là ta. Khi ta giải quyết ngươi rồi, sau này trở về Gia tộc, địa vị tuyệt đối là siêu cấp, chỉ cần một câu của ta là Lâm gia Viêm Thành của ngươi sẽ không còn một mống!
Lâm Lang Thiên cười nham hiểm, nói.
– Ngươi không có cơ hội đó đâu!
Lâm Động vươn vai, nói:
– Nói linh tinh đến đây thôi, ta cũng muốn biết mất tích lâu như vậy ngươi có gì tiến bộ?
– Ta cũng muốn biết!
Lâm Lang Thiên bước chân ra… nguyên lực hùng hồn bài sơn đảo hải cuộn trào, hắn cũng đã đạt tới Nhất Nguyên Niết Bàn.
– Ta biết ngươi đã đánh bại Thạch Khôn của Vương triều Ma Nham, nhưng vừa hay, trước đây không lâu cũng có một tên Nhị Nguyên Niết Bàn đã trọng thương trong tay ta.
Ánh kim quang chói lóa lan tỏa quanh cơ thể Lâm Lang Thiên, thân hình hắn lướt tới, nắm đấm tung ra, kình phong mạnh mẽ ập về phía Lâm Động.
Lâm Động giơ tay ra, tinh thần lực mạnh mẽ hình thành nên một bàn tay khổng lồ oanh kích về đạo kình phong kia.
– Như vậy vẫn chưa đủ đâu!
Đòn công kích bị chặn lại, nhưng Lâm Lang Thiên cũng không cảm thấy bất ngờ, hắn cũng đã nghe tin đồn về Lâm Động trong thời gian qua, đương nhiên biết Lâm Động đã mạnh hơn trước rất nhiều, nếu không có thủ đoạn đặc biệt thì khó lòng chế phục được hắn.
– Vậy thì ta sẽ cho ngươi hãy nếm thử vũ kỹ chân chính!
Lâm Lang Thiên cười lạnh, nguyên lực dâng trào, trời đất như sục sôi, trong luồng nguyên lực đang lan tỏa trong người Lâm Lang Thiên có một cái gì đó kỳ lạ.
– Linh Vũ kỹ?
Lâm Động ngẩng lên nhìn bầu trời đang tối sầm lại, ánh mắt cũng hiện lên sự kinh ngạc, không ngờ Lâm Lang Thiên cũng có được cơ ngộ như vậy.
– Lâm Động, chỉ có Lâm Lang Thiên ta mới là niềm tự hào của trời đất, kỳ ngộ của ta, ngươi không thể sánh được đâu!
Lâm Lang Thiên đứng lơ lửng trên không, bầu trời phía sau ảm đảm như hiện lên một hư ảnh khổng lồ.
Hư ảnh sừng sững đứng đó, một luồng sức mạnh kỳ lạ lan tỏa ra, dường như một thứ vũ kỹ có thể làm rung chuyển cả đất trời.
– Võ Tông Chuyển Thiên Quyết!
Lâm Lang Thiên hét lên một tiếng trầm đục, rồi hư ảnh phía sau hắn thò ra một cánh tay khổng lồ, nguyên lực thiên địa lập tức bùng nổ.
– Chết đi!
Bầu trời rộng lớn dường như bị thu hẹp lại dưới hai cánh tay khổng lồ của hư ảnh, cuối cùng biến thành một quang tráo bất định, một thứ sức mạnh cuồng bạo trào dâng.
Màn sáng đó bị hư ảnh tóm gọn, cuối cùng hung hăng oanh kích về phía Lâm Động.
Ầm rầm!
Áp lực này khiến cả một vùng rừng cây nổ tan tành, mặt đất cũng bị chấn động đến nứt thành vực sâu. Lúc này cũng có không ít người đang tiến về phía này, bởi vì phía này có di tích của Tứ Đại Huyền Tông. Động tĩnh ở đây lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý.
– Là Linh Vũ kỹ? Lại là thần thánh phương nào vậy?
– Hình như hắn tấn công Lâm Động!
– Tên này đúng là đi đến đâu cũng không yên phận.
Khi nhìn thấy hư ảnh khổng lồ về phía sau lưng Lâm Lang Thiên, tất cả lập tức kêu lên những tiếng kinh ngạc. Bởi vì Lâm Lang Thiên đã mất tích trong thời gian dài nên không ai biết hắn, nhưng không ít người biết về Lâm Động, tên tuổi mới vang danh khắp địa vực Tây Bắc.
– Hình như đây là vũ kỹ của Địa Võ Tông!
Nhìn hư ảnh khổng lồ kia ánh mắt Lâm Động có phần trầm trọng, dường như truyền thừa của Địa Võ Tông, đứng cầu của các Tông phái hộ pháp Liên minh Thiên Cương đã bị Lâm Lang Thiên giành được rồi.
– Hừ!
Lâm Động thở hắt ra một hơi. Linh Vũ kỹ mà Lâm Lang Thiên thi triển ra quá lớn mạnh, cho dù là hắn cũng phải vô cùng thận trọng.
Uỳnh uỳnh!
Nguyên lực hùng hồn bùng phát từ trong cơ thể Lâm Động, rồi biến thành năm đạo quang trụ khổng lồ. Quang trụ ngưng tụ, hóa thành năm ngón tay cổ lão khổng lồ.
– Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ, dung hợp!
Lâm Động nắm tay lại, năm ngón tay khổng lồ nhanh như chớp đã tụ lại, hư không như bùng nổ, trong bóng tối khôn cùng, một đạo thân ảnh mơ hồ xuất hiện.
– Lâm Động cũng có một bộ Linh Vũ kỹ!
Khi hư ảnh đó xuất hiện trong hư không, sắc mặt của những cường giả kia lập tức thay đổi, không một ai là không kinh hãi.
– Đại Hoang Nhân Thiên Thủ!
Nguyên lực hùng hồn gào thét tràn ra từ trong cơ thể Lâm Động, bàn tay hắn tóm về phía trước. Cùng lúc đó, hư ảnh kia cũng chầm chậm giơ bàn tay như được ngưng đọng thành thực chất kia ra.
Rắc!
Khi bàn tay đó giơ ra, không gian như nứt ra một khe hở, bàn tay khổng lồ được dung hợp từ Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ xuyên qua không gian, nhanh như chớp lao về phía hư ảnh phía sau Lâm Lang Thiên.
Xoẹt!
Công kích của hai bên cũng đều nhanh hơn chớp. Chính Lâm Lang Thiên cũng chỉ thấy trước mắt có luồng sáng lóe lên, rồi ngay sau đó, hai công kích vũ kỹ kinh hồn kia đâm vào nhau như hai ngôi sao băng.
Rầm!
Vào khoảnh khắc hai bên đâm vào nhau, trời đất rung chuyển dữ dội, năng lượng đáng sợ lan tỏa khắp nơi, ngọn núi phía dưới bị áp lực chèn ép đến nổ tung, đất đá bay tứ tán.
– Hừ!
Lâm Lang Thiên gầm lên, sắc mặt hắn đỏ au, nguyên lực lan tỏa một cách điên cuồng, thậm chí hư ảnh phía sau hắn dường như cũng phát ra tiếng gào thét trầm đục.
Lúc ấy, Lâm Động cũng cảm nhận được một cỗ áp lực to lớn đánh tới, hắn hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt.
– Phá!
Tiếng hét ấy không phải phát ra từ Lâm Động mà là từ thân ảnh hư ảo kia. Nó được phát ra từ linh hồn của Đại Hoang Nhân Thiên Thủ!
Uỳnh!
Tiếng hét ấy ẩn chứa một uy lực vô cùng đáng sợ, thậm chí hư ảnh của Lâm Lang Thiên dường như cũng rung lên, đồng tử hắn co rút lại, bởi vì hắn nhìn thấy hư ảnh phía sau lưng mình dần trở nên mơ hồ, cuối cùng biến mất hoàn toàn!