Cuộc chiến trên không trung không hề xuất hiện thế cục giằng co mà rất nhanh chóng đã hạ màn.
Nhìn Chúc Thiên Hỏa và Mục Hoang với bộ dạng thảm hại, rồi lại nhìn Lâm Động ánh mắt hòa nhã nhưng khí tức mạnh mẽ, ai cũng biết lần giao đấu này kẻ nào đã chiếm thế thượng phong.
Kết quả cũng vượt ngoài sự dự liệu của mọi người, ban đầu có lẽ chẳng ai ngờ được sẽ có kết quả như thế này. Tuy mọi người ở đây đều có nghe nói về biểu hiện đáng kinh ngạc của Lâm Động, nhưng lần này kẻ hắn đối đầu không phải nhân vật bình thường như Thạch Khôn, mà là cường giả thật sự từ Vương triều Siêu cấp!
Nhưng bất luận bọn họ kinh ngạc đến thế nào thì kết quả cũng không thể thay đổi. Bọn họ ngẩng đầu lên chăm chú nhìn hai đạo thân ảnh lấp lánh dưới ánh mắt trời kia, trong lòng bỗng dậy lên một cảm giác kỳ lạ. Có lẽ, trong Bách Triều Đại Chiến lần này, hai người đến từ Vương triều Hạ cấp sẽ trở thành hai nhân vật nổi bật thu hút mọi ánh nhìn.
Còn về việc bọn họ có thể đi được bao xa trong Bách Triều Đại Chiến thì dường như ai cũng có phần mong đợi, bởi vì bọn họ rất muốn biết ở trong cái địa phương cường giả nhiều như lá mùa thua này rốt cuộc liệu có người thách thức được địa vị của Vương triều Siêu cấp hay không…
Một làn gió nhẹ thổi qua khiến áo Lâm Động bay lên phất phới, ánh mắt nhìn Chúc Thiên Hỏa sắc mặt âm trầm bất định, Lâm Động không hề lo lắng hắn sẽ bỏ chạy. Đánh bại Chúc Thiên Hỏa, Lâm Động cũng không có được đằng chân lân đằng đầu, nhưng nếu Chúc Thiên Hỏa không biết điều thì hắn cũng không nhượng bộ.
Đúng là hắn có phần e dè Vương triều Siêu cấp, nhưng không hề e sợ bọn chúng. Với thực lực của hắn và Tiểu Viêm hiện giờ, nếu dùng mọi thủ đoạn cũng đủ sức đấu với Tứ Nguyên Niết Bàn. Huống hồ còn có Tiểu điêu vẫn chưa ra tay. Bình thường Lâm Động không muốn nó phải ra tay nhưng nếu cần thiết thì Tiểu điêu chắc chắn cũng không ngồi nhìn.
Có trận hình như vậy, ở Chiến trường Viễn Cổ này Lâm Động cũng coi như hổ thêm cánh, vì thế cảnh phải chạy trốn khắp nơi trước đây sẽ không dễ gì xuất hiện nữa.
Thân hình to lớn của Tiểu Viêm lúc này xuất hiện phía sau Lâm Động. Vết thương ngang dọc trên người cũng khiến hắn càng trở nên hung hãn hơn. Sau khi chứng kiến thực lực mà Tiểu Viêm vừa thể hiện, những người có mặt ở đây chẳng ai coi hắn là loại thất phu lỗ mãng chỉ được cái mẽ cả.
Tiểu điêu cũng uể oải xuất hiện phía bên kia Lâm Động… ánh mắt thích thú nhìn Chúc Thiên Hỏa. Tuy nhìn bề ngoài khí tức của nó không hung hăng như Tiểu Viêm, nhưng những người nhạy bén có thể cảm nhận được những tia hàn quang lạnh thấu xương phát ra từ đôi mắt tím đen của hắn.
Cả hai lặng lẽ đứng sau lưng Lâm Động, vô hình trung tạo ra một thứ áp lực mạnh mẽ khiến tất cả không ai dám coi thường.
Đương nhiên Chúc Thiên Hỏa cũng cảm nhận được áp lực đó, sắc mặt hắn thay đổi, đồng thời, từ phía sau lưng hắn có âm thanh xé gió vang lên. Mục Hoang có phần thảm hại bay tới, ánh mắt nặng nề đầy dè chừng nhìn ba người Lâm Động. Môi hắn khẽ động, âm thanh rất nhỏ truyền tới tai Chúc Thiên Hỏa:
– Thực lực ba bọn chúng rất mạnh, chỉ hai người chúng ta có lẽ không đánh lại được đâu.
Chúc Thiên Hỏa nghe thấy vậy, nắm tay nắm chặt lại. Một kẻ luôn kiêu ngạo như hắn đương nhiên khó lòng chấp nhận việc này, nhưng dù sao hắn cũng không phải kẻ ngu, cũng biết đó là sự thật.
Ban nãy giao đấu, Linh Vũ kỹ mà hắn luôn tự hào đã bị Lâm Động phá giải, còn Mục Hoang trước nay nổi tiếng về sức mạnh nhục thể, cũng đã bị kẻ có thân hình to lớn phía sau Lâm Động kia đánh bại. Hơn nữa bên cạnh còn có một tên nhìn có vẻ thần bí nhất chưa từng ra tay. Chúc Thiên Hỏa không tin kẻ có gương mặt khá tuấn mỹ kia lại dễ đối phó.
Cục diện này nhìn thế nào thì bọn chúng không có ưu thế, xem ra kế hoạch cướp truyền thừa Tứ Đại Huyền Tông thất bại rồi…
– Thật sự không cam tâm!
Chúc Thiên Hỏa nghiến răng, trong lòng hậm hực. Biết sớm thế này thì gọi hai tên kia đi cùng, nếu bốn người liên thủ có lẽ sẽ ngang sức với bọn Lâm Động.
– Các ngươi thắng rồi!
Sau khi đánh giá rõ cục diện, Chúc Thiên Hỏa nhún vai, ánh mắt hơi cụp xuống, nói.
– Đa tạ đã nhường cho!
Lâm Động cười, không kiêu ngạo, cũng không tỏ ra đắc ý vì đã thắng cường giả của Vương triều Siêu cấp. Tuy hắn không có thiện cảm với hành động tranh đoạt của bọn Chúc Thiên Hỏa, nhưng hắn cũng không muốn kết oán với Vương triều Đại Càn đứng đằng sau bọn chúng.
– Lâm Động, ngươi đã khiến ta rất bất ngờ, nhưng chuyện hôm nay bọn ta sẽ ghi nhớ. Lần sau gặp lại đừng trách bọn ta sẽ đòi lại!
Chúc Thiên Hỏa cười nhạt, hắn cũng không lo lắng mình sẽ chọc giận Lâm Động, có Vương triều Đại Càn đứng đằng sau, thiết nghĩ Lâm Động cũng không dám hạ sát thủ với hắn.
– Luôn sẵn sàng chờ đợi!
Lâm Động liếc nhìn hắn, bình thản nói.
– Việc các ngươi có truyền thừa Tứ Đại Huyền Tông đã truyền ra ngoài rồi, vì thế sau này các ngươi sẽ gặp nhiều rắc rối đấy! Hy vọng các ngươi có thể đến được trung tâm Chiến trường Viễn Cổ, ta đợi các ngươi ở Bách Triều Đại Chiến…
Chúc Thiên Hỏa cười hắc hắc, rồi không đợi Lâm Động nói gì, đã quay người cùng Mục Hoang biến thành hai đạo hồng quang nhanh chóng biến mất.
Sau khi hai người bọn Chúc Thiên Hỏa rời đi, không khí căng như dây đàn bao trùm cả tòa thành Viễn Cổ Chi Địa dần biến mất. Rất nhiều ánh mắt với đủ mọi cảm xúc nhìn về ba đạo thân ảnh trên không trung. Những ánh mắt ấy khá phức tạp, chắc là dù tận mắt chứng kiến nhưng bọn họ cũng khó lòng tin được, ba người đến từ Vương triều Hạ cấp lại có thể đánh lui được cường giả từ Vương triều Siêu cấp. Bách Triều Đại Chiến càng ngày càng thú vị rồi!
Một vài người lẩm bẩm, thời gian gần đây không ngừng có những cường giả từ các nơi nổi dậy, cuối cùng vang danh khắp địa vực trở thành một ngôi sao sáng. Những người này không ai là không có thực lực và cơ duyên hơn người, rất khó tưởng tượng khi thiên tài từ khắp các nơi tụ họp lại thì quang cảnh sẽ hoành tráng đến mức nào.
Từ góc độ nào đó mà nói, có lẽ bọn họ sẽ là người kiệt xuất nhất trong thế hệ những người trẻ tuổi của các Vương triều ở Đông Huyền Vực.
Khi tất cả các thiên tài yêu nghiệt chạm mặt nhau chắc chắn sẽ gây nên một sự chấn động vô cùng ác liệt.
– Thật khó đối phó!
Lâm Động nhìn hai người bọn Chúc Thiên Hỏa đi xa, khẽ nói.
– Nếu giải quyết ngay chưa biết chừng hung danh của ngươi truyền đi, sẽ chẳng kẻ nào dám gây rắc rối cho ngươi nữa.
Tiểu điêu cười nói.
Nghe vậy Lâm Động trợn mắt nói:
– Tam vương Tứ tướng của Vương triều Đại Càn, ai cũng chẳng phải loại dễ đối phó, chỉ mỗi Hỏa Tướng và Sơn Tướng xếp cuối cùng trong Tứ tướng cũng đã có thực lực như vậy. Thế thì Phong Tướng và Lâm Tướng sẽ thế nào chứ? Huống hồ, bên trên bọn họ còn có Tam vương còn khó nhằn hơn. Thực lực của ba kẻ đó có lẽ đạt đến Tứ Nguyên Niết Bàn.
Nói đến đây Lâm Động khẽ lắc đầu, Vương triều Siêu cấp có tài lực mà hắn không thể tưởng tượng nổi. Có lẽ bọn họ căn bản chẳng cần bảo tàng truyền thừa gì hết là đã có thể đạt đến mức độ người thường không thể với tới. Khi người khác vất vả để có Niết Bàn Đan thì bọn họ có thể dễ dàng có được hàng triệu viên.
Với tài lực như thế cộng với những thiên tài tư chất vạn người có một, thành tựu mà những Vương triều này có đương nhiên khiến người khác phải ngưỡng vọng.
Nhưng Lâm Động cũng không ghen tị vì người khác có khởi điểm cao hơn mình, mỗi người có cách sống và sự nỗ lực khác nhau. Nghĩ năm đó khi mình còn là một người tại Phân gia nho nhỏ ở tiểu trấn nhỏ bé Thanh Dương, dù hắn có sát ý với Lâm Lang Thiên nhưng cũng không dám lộ ra, bởi vì lúc ấy đứng trước Lâm Lang Thiên, hắn chẳng qua là một con kiến bé nhỏ, Lâm Lang Thiên chỉ cần dùng ngón tay là tiêu diệt được hắn và cả Lâm gia Viêm Thành.
Thế nhưng kết quả cuối cùng không phải vậy, người thiếu niên khổ tu trên ngọn tiểu sơn đó đã trở thành người nổi trội nhất trong Gia tộc Lâm Thị, còn Lâm Lang Thiên, kẻ hồi đó hắn phải ngưỡng vọng cuối cùng trở thành con chó không biết sống chết thế nào dưới tay hắn.
Vì thế, khởi điểm cao thấp không quan trọng, quan trọng là kết quả!
Vương triều Siêu cấp đương nhiên khiến người khác phải ngưỡng mộ, nhưng Lâm Động biết hắn có thể vượt qua!
– Đại ca, giờ làm thế nào?
Tiểu Viêm gãi đầu cười hiền hậu, hoàn toàn khác hẳn với bộ dáng khi giao đấu với Mục Hoang.
– Chưa đến một tháng nữa là đến Bách Triều Đại Chiến, cường giả các phương đều đang tập trung về chiến trường trung tâm, bọn chúng ta cũng đến đó thôi.
Lâm Động cười nói.
Tiểu Viêm gật đầu, từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ phản đối lời của Lâm Động.
– Xử lý hắn thế nào đây? Ta nghĩ bọn người Vương triều Đại Càn sẽ tìm đến thôi, không thể thoát được.
Tiểu điêu hất hàm về phía thân ảnh phía trước đại điện, nói.
Lâm Động liếc nhìn, chỉ thấy Điền Chấn đang mặt mày tái nhợt nhìn bọn họ, nhưng khi hắn thấy Lâm Động nhìn về phía mình thì da đầu tê dại, vội vàng cúi xuống không dám nhìn thẳng.
– Không đáng bận tâm, đi thôi!
Lâm Động thản nhiên nhìn Điền Chấn, kẻ đã không còn bá khí của bá chủ địa vực Tây Bắc nữa, cuối cùng lắc đầu không muốn gây chuyện. Không phải hắn độ lượng mà là vì Điền Chấn hiện nay không còn tư cách đối kháng với hắn nữa.
Loại người này cũng khó có uy hiếp gì đến hắn nữa!
Vừa dứt lời, Lâm Động không định tiếp tục ở lại đây nữa, thân hình khẽ động, biến thành một đạo hắc quang bay ra ngoài. Tiểu Viêm và Tiểu điêu cũng nhanh chóng theo sau.
Điền Chấn ở phía trước đại điện nhìn bóng ba người Lâm Động, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, rồi tự cười mình. Hắn biết khu vực nào của Chiến trường Viễn Cổ cũng có kẻ kiệt xuất, nhưng rõ ràng Điền Chấn hắn không còn tư cách đó ở địa vực Tây Bắc nữa rồi.
Thanh niên tên Lâm Động kia sẽ bước ra từ đây và bước vào nơi quần hùng tề tựu, ở đó hắn sẽ thể hiện đại bản lĩnh của mình.