Uỳnh!
Kim quang bùng phát từ bên dưới Niết Bàn Bi, ngay trong khoảnh khắc đó, không chỉ những người có mặt trong quảng trường, mà ngay trên những con đường ở bên ngoài gần quảng trường cũng đều có vô số ánh mắt nhất thời nhìn sang.
Luồng kim quang đi lên với thế như chẻ tre, xông thẳng lên hàng mười người đứng đầu Địa cấp.
Bởi vì có Mộc Hàn Nguyệt và Thường Lăng nên Ngân Sâm đã từ vị trí thứ chín rơi xuống vị trí thứ mười một. Vì thế khi ánh kim quang kia vào khoảng mười người đứng đầu, tên của Ngân Sâm lại trực tiếp bị rơi tiếp xuống thứ mười hai.
Vừa nhìn thấy vậy, sắc mặt Ngân Sâm hiển nhiên trở nên cực kỳ khó coi. Danh tiếng của Mộc Hàn Nguyệt và Thường Lăng, hắn đã từng nghe qua, cho nên bị bọn họ vượt qua, mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Nhưng còn cảnh tượng lúc này, một kẻ không biết từ đâu mọc ra lại cũng có thể vượt qua hắn?
Lúc này trong lòng Ngân Sâm thầm nghĩ có phải Niết Bàn Bi hỏng rồi hay không?
Nhưng mà bất luận sắc mặt của Ngân Sâm có khó coi đến thế nào thì ánh kim quang kia vẫn chưa có dấu hiệu chậm lại. Ngay sau khi luồng kim quang kia vượt qua tên hắn, nó vẫn tiếp tục đi lên. Trước những tiếng ồ đầy sửng sốt, ánh kim quang lại tiếp tục đẩy tên của Mộc Hàn Nguyệt xuống phía dưới.
Ánh mắt Mộc Hàn Nguyệt lúc này đã ngưng tụ lại, nhìn chằm chằm vào người thanh niên trẻ tuổi đang chắp một tay sau lưng đứng trước Niết Bàn Bi. Xem ra thành Vạn Tượng lại có một kẻ không dễ đối phó rồi!
Thường Lăng cách đó không xa, trên gương mặt bình thản lúc này cũng hiện lên sự ngạc nhiên. Vẻ mặt vốn dĩ đang muốn xem trò hay cũng đã có chút nặng nề… Bởi vì hắn có thể nhìn thấy, sau khi vượt qua tên của Mộc Hàn Nguyệt, ánh kim quang kia cũng còn không có tắt đi, ngược lại vẫn tiếp tục tiến lên với tốc độ không nhanh cũng không chậm.
– Thứ bảy rồi!
Ở quanh Niết Bàn Bi bỗng rộ lên một trận kinh hô, mọi người đều kinh ngạc nhìn ánh kim quang đã leo lên vị trí thứ bảy, huyết dịch trong người như đang chảy nhanh hơn. Lâu lắm không được thấy những kẻ vừa xuất hiện đã nổi trội thế này rồi.
– Lâm Động đại ca mạnh thật!
Nét mặt Tô Nhu đầy ngạc nhiên và vui mừng, trong đôi mắt tràn ngập sự sùng bái. Thành tích của Tô Khôi đã rất tuyệt rồi, nhưng so với Lâm Động thì vẫn còn kém xa quá.
Tô Khôi cũng gật đầu đầy xúc động. Hắn vốn dự đoán Lâm Động đạt tới vị trí thứ mười đã là không tệ rồi, nhưng không ngờ lại có thể đến được mức này.
– Giờ xúc động vẫn là hơi sớm đấy!
Tiểu điêu cười cười, hắn biết rất rõ bản lĩnh của Lâm Động, Thường Lăng mà còn đạt vị trí thứ năm thì Lâm Động chắc chắn không chỉ có vậy!
Nghe những lời như nói đùa của Tiểu điêu, Tô Nhu càng mừng rỡ hơn, còn Tô Khôi thì có phần kích động. Con người này thật sự đến từ Vương triều Hạ cấp sao? Thực lực này quả thực có thể so sánh được với Chiến tướng của Vương triều Siêu cấp cũng không sai biệt bao nhiêu.
– Thứ sáu kìa!
Tiểu điêu vừa dứt lời, xung quanh lại có người kêu lên, chỉ thấy đạo kim quang đã vượt qua vị trí thứ sáu.
– Lại lên rồi, sắp vượt Thường Lăng rồi!
Lại một loạt tiếng kêu nữa vang lên. Rồi tất cả mọi người nhìn thấy, ánh kim quang kia lại tiếp tục tiến lên, đẩy Thường Lăng chưa ngồi nóng ở vị trí thứ năm xuống dưới.
– Thường Lăng đại ca, tên này… không đơn giản đâu. Không biết hắn có lai lịch thế nào?
Bên cạnh Thường Lăng, một nam tử nhìn thấy vậy, sắc mặt nặng nề nói.
– Đúng là vậy!
Thường Lăng gật đầu, hạ giọng nói:
– Chiến trường Viễn Cổ này đúng là nơi ngọa hổ tàng long!
– Không biết rốt cuộc hắn đạt được vị trí thứ mấy? Lên tiếp nữa là Chiến tướng của Tứ đại Vương triều Siêu cấp rồi. Những kẻ đó nghe nói đã từng giao đấu ngang tay với cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn a!
Nam tử đó nói.
– Ta cũng rất hiếu kỳ…
Thường Lăng ngẩng lên nhìn dáng người thanh niên đang đứng trước Niết Bàn Bi. Hắn muốn biết kẻ vượt qua hắn rốt cuộc có thể thách thức được Chiến tướng của Vương triều Siêu cấp hay không?
Kim quang trên Niết Bàn Bi lấp lánh, càng ngày càng có nhiều người tập trung lại quanh Niết Bàn Bi và ngỡ ngàng nhìn ánh kim quang đang leo dần lên.
Nó đang dần tiếp cận cái tên thứ tư!
Sự huyên náo bỗng chốc biến mất một cách quỷ dị, tất cả ánh mắt đều nhìn đạo kim quang đang ngày một gần cái tên thứ tư hơn, dường như tim muốn nhảy cả ra ngoài, đến thở cũng không dám thở mạnh.
– Vượt qua rồi!
Bỗng có người thét lên, trái tim của tất cả mọi người dường như đều thắt cả lại, bởi vì bọn họ cũng nhìn thấy ánh kim quang đó đã vượt qua và thay thế vị trí thứ tư!
– Vẫn chưa dừng lại…
Nhưng sau đó tất cả sững sờ nhận ra rằng, ánh kim quang vẫn chưa dừng lại, một số người không kìm được mà rên lên.
Cảnh tượng sau đó cũng giống như ban nãy, kim quang không vượt lên nhanh chóng, mà nó có tốc độ chậm rãi nhưng chắc chắn, từng bước một tiến lên. Cuối cùng, trước biết bao vẻ mặt kinh hãi, nó vượt qua vị trí thứ ba, qua vị trí thứ hai… vượt qua vị trí thứ hai của Địa cấp!
Một làn gió nhẹ thổi qua, thần sắc của tất cả mọi người như đóng băng, nhìn cảnh đó với ánh mắt không thể tin nổi. Hiển nhiên bọn họ không thể ngờ một người lạ mặt mới xuất hiện lại có thể đạt được đến trình độ ấy!
Xếp ở bốn hạng đầu là các Chiến tướng của Vương triều Siêu cấp, đều là nhân vật uy danh hiển hách ở thành Vạn Tượng. Nhưng giờ lại có một thanh niên không danh tiếng gì đã dễ dàng vượt qua!
Bọn họ có thể tưởng tượng ra được, khi chuyện này được lan truyền ra sẽ gây nên một sự xáo động lớn đến mức nào cho thành Vạn Tượng.
Tất cả đều trở nên thở gấp, ánh mắt bỗng chốc trở nên rực cháy… Bọn họ nhìn chằm chằm vào ánh kim quang chói sáng kia… Chỉ cần tiến lên một nấc nữa là hắn sẽ đạt đỉnh phong của Địa cấp!
Điều đó sẽ khiến tất cả mọi người phát điên a!
Trước những tiếng thở gấp gáp xung quanh, Mộc Hàn Nguyệt tính cách lạnh lùng, Thường Lăng luôn bình tĩnh cũng phải khẽ nắm tay lại. Bọn họ biết nếu cảnh tượng đó mà xảy ra thì cả tòa thành sẽ bị chấn động đến mức nào.
Ánh kim quang lấp lánh trước bao ánh mắt chăm chú, nhưng không leo tiếp như mọi người nghĩ mà dừng lại một cách kỳ lạ, ánh sáng dần tối lại rồi biến thành hai chữ lớn: Lâm Động!
– Ài…
Khi cái tên đó xuất hiện, xung quanh Niết Bàn Bi gần như đồng loạt vang lên những tiếng thở dài. Chắc có phần thất vọng vì không thấy cảnh tượng gây chấn động kia. Nhưng tiếng thở dài chỉ kéo dài trong chốc lát, rồi ngay lập tức là tiềng ồ sửng sốt… Tất cả cùng nhìn về Lâm Động muốn xem xem nhân vật thần bí vượt qua cả ba đại Chiến tướng của Vương triều Siêu cấp rốt cuộc có ba đầu sáu tay như thế nào.
Tiểu điêu nhìn bóng lưng Lâm Động, khẽ nhíu mày. Hắn rất hiểu tiềm lực của Lâm Động, hắn biết tại khoảnh khắc cuối cùng chắc chắn Lâm Động đã kìm chế ánh kim quang, nếu không hắn hoàn toàn có khả năng vượt lên trên nữa.
– Sợ phải đứng mũi chịu sào hay sao?
Nhưng Tiểu điêu cũng rất giảo hoạt, vừa nghĩ là hiểu được sự lo lắng của Lâm Động. Tuy hiện giờ thực lực bọn họ cũng ngày một tăng, nhưng ở nơi này không cần thiết phải trở nên nổi bật làm gì cả.
Sắc mặt Ngân Sâm cứng ngắc nhìn hai chữ Lâm Động trên cao mà thở dốc một cách khó khăn. Nếu như Lâm Động chỉ đến vị trí thứ năm hay thứ sáu, thì dù có phải hơi dè chừng một chút nhưng hắn cũng không đến mức sợ hãi như bây giờ. Nhưng đáng tiếc thành tích cuối cùng của Lâm Động không phải thứ năm hay thứ sáu mà là thứ hai!
Ngân Sâm không phải kẻ ngốc, hắn hiểu thứ tự này có nghĩa là gì. Hơn nữa hắn cũng biết, người thanh niên vượt qua ba đại Chiến tướng của Vương triều Siêu cấp tuyệt đối không phải loại hổ giấy!
Mộc Hàn Nguyệt chăm chú nhìn thân ảnh đang đứng hiên ngang kia, cặp môi khẽ mím lại, ánh mắt hiện lên thần thái kỳ lạ. Không phải nàng ta bị thu hút, mà đó chỉ là biểu hiện thường có của nữ nhân khi nhìn thấy một nam nhân ưu tú mà thôi.
– Tiểu điêu, ngươi cũng thử đi!
Lâm Động quay lại, trên gương mặt là nụ cười thản nhiên, chẳng có khí thế của một người vừa vượt mặt ba đại Chiến tướng của Vương triều Siêu cấp chút nào. Nhưng lúc này chẳng có bất cứ ai dám coi thường hắn nữa.
Tiểu điêu nhìn Lâm Động, cũng không có từ chối, bởi vì hắn hiểu ở thành Vạn Tượng, nơi ngọa hổ tàng long, cường giả nhiều như lá mùa thu này, muốn đứng vững không thể chỉ lặng lẽ âm thầm là được.
Tiểu điêu bước ra, chầm chầm đặt tay lên Niết Bàn Bi. Khi ánh mắt tất cả mọi người nhìn sang, ánh kim quang bùng phát rồi xẹt một tiếng, kim quang xông thẳng lên mười vị trí đầu tiên cuối cùng dừng lại ở ngay phía sau tên của Lâm Động, đẩy người vốn ở vị trí thứ ba xuống dưới. Ánh kim quang ngưng tụ lại thành hai chữ: Lâm Điêu!
Vị trí thứ ba Địa cấp!
Cả quá trình không mất quá năm giây. Khi mà cả quảng trường nhìn Tiểu điêu uể oải phủi tay quay về, thì ánh kim quang trên kia vẫn còn chưa kịp tắt hết, tất cả lập tức tĩnh lặng như tờ.
Tiểu điêu trở về, đến lượt Tiểu Viêm toét miệng cười, bước ra đặt tay lên.
Uỳnh!
Trước bao ánh mắt đờ đẫn của mọi người xung quanh, ánh kim quang lại xông lên mười vị trí đầu với thế như chẻ tre, cuối cùng dừng lại ở ngay phía sau tên của Tiểu điêu, ánh kim quang bắt đầu ngưng tụ lại: Lâm Viêm!
Vị trí thứ tư Địa cấp!
Vẻ mặt của tất cả mọi người lúc này đều cứng đờ lại, bọn họ nhìn những cái tên trên kia mà đầu óc muốn choáng váng cả lên. Chỉ chưa đến mười phút mà vị trí từ thứ hai đến thứ tư của Địa cấp trên Niết Bàn Bi cũng đều đã đổi chủ!
Lúc này Mộc Hàn Nguyệt cũng thở hắt ra một hơi, đôi mắt lay động nhìn ba thân ảnh đứng trước Niết Bàn Bi. Một lúc chiếm gọn ba trong bốn vị trí đầu của Địa cấp. Ngay cả Tứ đại Vương triều Siêu cấp cũng chưa từng làm được điều này, nhưng ba người lạ mặt này đã làm được!
– Rốt cuộc bọn chúng là thần thánh phương nào vậy?
Mộc Hàn Nguyệt mím môi. Nàng ta biết có lẽ thành Vạn Tượng vì sự xuất hiện của ba người này mà càng trở nên ác liệt hơn rất nhiều.