Mọi ánh mắt trong trường giá hội đều chuyển sang người Lâm Động, vừa rồi ai cũng có thể thấy Vương triều Phong Vân cố ý làm vậy, mục đích chỉ là muốn Lâm Động phải trả giá nhiều hơn mà thôi.
Và rõ ràng là lần này Lâm Động đã phải chịu chút thua thiệt, đối với rất đa số mọi người, một trăm vạn Niết Bàn Đan không phải là con số nhỏ a!
Chỗ Vương triều Cổ Nguyệt, Mộc Lân nhìn thấy thế cũng khá ngạc nhiên về khả năng kềm chế của Lâm Động, trong lòng cũng đánh giá Lâm Động cao hơn một chút.
– Phong Thương chọc tức Lâm Động như vậy không phải hành động thông minh!
Mộc Lân cười nhạt, khẽ nói.
– Đại ca cho rằng bọn người Lâm Động có khả năng uy hiếp Vương triều Phong Vân thật sao?
Mộc Hàn Nguyệt ở bên cạnh hơi nhướng mày. Tuy nàng ta chưa bao giờ đánh giá thấp Lâm Động nhưng dù sao đối thủ lần này là Vương triều Phong Vân, là đối thủ từng khiến Vương triều Cổ Nguyệt cũng phải chịu thua thiệt.
– Sự việc chưa kết thúc thì chẳng ai có thể chắc chắn được điều gì. Muội từng tiếp xúc với Lâm Động chắc cũng hiểu hắn không phải loại lỗ mãng. Hắn đã không phải loại ngựa non háu đá, lại dám đối đầu với Vương triều Phong Vân trước mặt tất cả mọi người. Nếu bảo hắn không có chút bản lĩnh gì thì muội có tin không?
Mộc Lân cười nói.
Mộc Hàn Nguyệt thoáng khựng người, không nén được lại nhìn Lâm Động một cái, sau khi cất Linh Quả đi, lúc này hắn lại nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như chưa hề bị thua thiệt gì.
– Cứ đợi đi, sự việc sẽ ngày càng thú vị đấy!
Mộc Lân nhìn Phong Thương cách đó không xa đang cười vẻ giễu cợt, khẽ cười nói.
Làn sóng rộ lên sau sự xuất hiện của Bình Hành Linh Quả dần rút xuống, Tống Tần thu lại ánh mắt nhìn Lâm Động, tiếp túc bán đấu giá.
Vật phẩm tiếp theo là một bộ Linh Vũ kỹ hạ cấp, với đa số các cường giả ở đây, thứ vũ kỹ này có sức hấp dẫn không nhỏ, vì thế mà giá khởi điểm cao đến một trăm năm chục Niết Bàn Đan.
Nhưng thứ Linh Vũ kỹ hạ cấp đó, Lâm Động lại không thèm quan tâm giành giật. Nhưng hắn không quan tâm không có nghĩa người khác cũng không quan tâm. Tuy bảo tàng, truyền thừa trong Chiến trường Viễn Cổ không ít nhưng dù sao cũng trong tình trạng mật ít ruồi nhiều, số người tìm được truyền thừa chỉ là thiểu số, vì thế mà đương nhiên bọn họ không thể bỏ qua bộ Linh Vũ kỹ kia.
– Một trăm sáu chục vạn!
– Một trăm tám chục vạn!
– …
Lâm Động nhìn cảnh tượng rất nhiều cường giả tranh giành đến đỏ mặt tía tai, từ đó có thể thấy sức hấp hẫn của bộ Linh Vũ kỹ đó. Chỉ vài phút sau mà giá của bộ Linh Vũ kỹ đã đạt đến hai trăm vạn Niết Bàn Đan.
Sau một cuộc tranh giành quyết liệt, cuối cùng nó đã được bán với giá hai trăm ba chục vạn Niết Bàn Đan cho một Vương triều Cao cấp tranh giành ác liệt nhất. Ai cũng hiểu, vật phẩm sẽ càng ngày càng hiếm, và không khí cũng sẽ ngày một sục sôi hơn.
Nhưng vật phẩm tiếp theo cũng lại là Linh Vũ kỹ, chỉ có điều tầng thứ ngày một cao, giá khởi điểm cũng theo đó tăng từ một trăm năm chục lên đến hai trăm năm chục vạn.
Lâm Động lần thứ hai ra tay vì một bộ Linh Vũ kỹ có tên Mãng Ngưu Man Hoang Kình. Bộ vũ kỹ này có giá khởi điểm lên đến hai trăm tám chục vạn Niết Bàn Đan, nó đủ để dọa nhiều người chết khiếp.
Đương nhiên cái giá này tuy không rẻ, nhưng số người muốn có nó cũng không ít. Nhưng cuối cùng, khi Lâm Động nâng giá lên đến ba trăm năm chục vạn thì tất cả đều rút lui.
Thấy không gian lặng như tờ, Lâm Động khẽ cười, dường như hắn chắc chắn có được nó vậy.
Thế nhưng khi Lâm Động vừa mỉm cười thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:
– Ba trăm tám chục vạn!
Tất cả dời ánh mắt, khi phát hiện người vừa hét giá thì trên gương mặt ai cũng hiện vẻ cổ quái, rồi nhìn về Lâm Động với ánh mắt thương hại. Vì người vừa ra giá vẫn là Phong Thương của Vương triều Phong Vân. Dường như hắn nhất quyết muốn chơi xỏ Lâm Động.
Sắc mặt Lâm Động tối lại, không chút do dự lạnh lùng nói:
– Bốn trăm vạn!
– Bốn trăm năm chục vạn!
Nụ cười châm chọc trên gương mặt Phong Thương càng thêm rõ ràng.
Cả không gian nhất thời tĩnh lặng, một số người thầm lắc đầu, bị Phong Thương chơi xỏ như vậy chắc Lâm Động phải tức giận lắm.
Rất nhiều ánh mắt tập trung vào gương mặt Lâm Động, thế nhưng vào lúc ấy, trên gương mặt tối sầm của hắn lại hiện lên nụ cười châm chọc.
– Nếu ngươi muốn thì cứ lấy đi, ta chỉ tiện miệng thì ra giá vậy thôi!
Nghe thấy thế tất cả đều ồ lên, miệng mồm nhất thời há hốc. Mãi lúc sau bọn họ mới sực tỉnh, thì ra lần này Lâm Động cố ý dụ Phong Thương ra tay!
Nụ cười chế giễu trên gương mặt Phong Thương nhất thời thu lại, vẻ mặt trắng nhợt lúc này tối sầm lại, một lúc sau mới cười lạnh nói:
– Tiểu tử giỏi lắm!
Chắc hắn không thể ngờ Lâm Động lại chủ động chơi lại hắn một vố như vậy!
– Trả tiền đi!
Lâm Động vươn vai tựa người vào ghế, nói.
Gương mặt Phong Thương nhất thời co giật, nhưng trước ánh nhìn của Tống Tần phía trên đài đấu giá hắn không thể không nhẫn nhịn, hắn không muốn bị đá ra khỏi đây, vì thế đành rất không cam tâm lấy ra túi Càn Khôn ném lên trên.
Mất từng đó tiền chỉ để mua một bộ Linh Vũ kỹ Trung cấp mà mình vốn chẳng dùng đến, lần này coi như bị hố to rồi. Quan trọng hơn là số Niết Bàn Đan đó không phải nhỏ, có lẽ sẽ chịu thua thiệt trong những lần đấu giá sau.
Tống Tần ở trên đài nhìn cảnh đó cũng có chút buồn cười, nhìn về phía Lâm Động. Hắn cũng thú vị thật, dám chơi cả Phong Thương!
– Thú vị!
Mộc Lâm cũng khẽ cười lắc đầu, hiển nhiên hắn cũng không ngờ Lâm Động nhanh như vậy đã khiến Phong Thương phải trả giá đắt.
Sự cố giữa chừng này đã trở thành đề tài đàm luận của nhiều người, không ít người nhìn Lâm Động với ánh mắt kỳ lạ. Vương triều Phong Vân trước nay vô cùng bá đạo ở thành Vạn Tượng, nay được thấy bọn chúng chịu thua thiệt rõ ràng như thế, tất cả mọi người đều rất thích thú.
Sau đó Đấu giá hội lại tiếp tục, có điều mặc dù đã có Linh Vũ kỹ Trung cấp xuất hiện nhưng Linh Vũ kỹ Cao cấp mà Lâm Động mong chờ lại không xuất hiện. Nghĩ lại thì bỗng sực nhớ, mức độ hiếm có của Linh Vũ kỹ Cao cấp khó lòng hình dung, dù ai đó có được thì cũng không thể lấy ra mà bán đấu giá được.
Sau từng vật phẩm bán thành công, số lượng quầng sáng phía trước Tống Tần cũng ít dần, cuối cùng chỉ còn lại hai món.
Tất cả ánh mắt thèm thuồng đều ngắm nhìn về phía đó. Bọn họ đều biết bây giờ mới là tiết mục chính của Đấu giá hội.
Tống Tần ngẩng lên nhìn hai quầng sáng còn lại cuối cùng, gương mặt lạnh lùng hiện lên chút độ nóng hiếm có. Rồi hắn khẽ vẫy tay, một quầng sáng huyết sắc từ từ hạ xuống, khi xuống đến nơi quầng sáng phình to rồi biến thành một thứ khổng lồ hiện ra trên đài.
Mọi ánh mắt nhìn về phía đó rồi hiện lên vẻ đầy kinh ngạc. Vì thứ xuất hiện là một bộ xương trắng hếu của một con thú khổng lồ.
Bộ xương này vô cùng cổ quái, dường như chỉ có một cái chân khổng lồ, khung xương trắng hếu tỏa ra khí tức cổ xưa mà hoang dã, dường như cái chân duy nhất đó chống đỡ cả thiên địa vậy.
– Đây là…
Lâm Động kinh ngạc.
– Thiên Hoang Thần Ngưu!
Gương mặt Tiểu điêu cũng hiện lên chút kinh ngạc, hắn khẽ nói.
– Thiên Hoang Thần Ngưu?
– Hắc hắc, đây là thứ tốt đấy. Trong bộ xương thú này có sức mạnh của tinh huyết Viễn Cổ. Nếu như ngươi có được nó, lần sau triệu hồi ra Viễn Cổ Thiên Ngạc thì uy lực đủ để quét sạch Vương triều Phong Vân đó!
Tiểu điêu cười nói.
– Ồ?
Nghe thấy thế cặp mắt Lâm Động lập tức sáng rực lên. Vì lần trước hắn đã dùng hết sạch tinh huyết Viễn Cổ mà mình có trong Viễn Cổ Bí Tàng nên Viễn Cổ Thiên Ngạc hắn không dùng được nữa. Nhưng giờ nếu có được Thiên Hoang Thần Ngưu này thì Viễn Cổ Thiên Ngạc sẽ trở nên ngang ngược hơn!