Xoẹt!
Cuồng phong cuộn trào, sáu thân ảnh như quỷ mị lao tới đan xen vào nhau. Khoảnh khắc ấy, cả trời đất như tĩnh lặng trong giây lát, rồi tất cả nhìn thấy một cơn bão năng lượng đáng sợ bùng nổ, những tảng đá khổng lồ xung quanh đều nổ tung thành vụn.
Cuồng phong đem theo những mảh đá vụn bắn ra xung quanh khiến mặt đất thủng lỗ chỗ như tổ ong.
Gió cát bay mù trời, ánh mắt sắc lẹm của Lâm Động khóa chặt Lão đại Tống Chân của Tống Gia Tam Ma. Tuy Tống Gia Tam Ma đều là cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn, nhưng rõ ràng là Tống Chân là kẻ khó nhằn nhất.
Trong ba người Lâm Động, Tiểu điêu có lực chiến đấu chân chính mạnh nhất, nhưng phải với điều kiện là hắn thi triển ra nhục thể của Thiên Yêu Diêu. Mà tình hình hiện tại thì lại không cho phép điều đó, vì thế, để tránh việc để lộ sơ hở, Lâm Động không giao Tống Chân cho hắn mà tự mình đối phó.
– Với thực lực Tam Nguyên Niết Bàn mà dám khiêu chiến với ta, thật không biết ngươi lấy dũng khí ở đâu ra?
Tống Chân nhìn thân ảnh đang bay tới, khẽ cười nhưng trong mắt lại hiện lên hàn ý lạnh lẽo, kim quang chói lòa dần ngưng tụ trên chân phải, chớp mắt nó đã như được tạo ra từ vàng vậy.
Uỳnh!
Bàn chân phải màu vàng kim của Tống Chân giẫm mạnh khiến mặt đất rung chuyển, một khe nứt nhanh chóng lan ra dưới sức nặng của cú giẫm đó, tựa như một con Địa Long xuyên thủng mặt đất lao về phía Lâm Động.
Lâm Động nheo mắt nhìn, hắn cảm nhận được sức mạnh cuồng bạo tiềm tàng trong đó. Thực lực của Tống Chân quả thực vô cùng cường hãn! Thực lực Ngũ Nguyên Niết Bàn đủ để hắn ngạo thị quần hùng.
Đối mặt với đối thủ như vậy, Lâm Động cũng không dám chậm trễ, liền vung tay lên, thiết ấn xuất hiện trong lòng bàn tay, kình phong bùng phát cùng với hắc quang đầy trời oanh kích xuống.
Rầm!
Thiết ấn lao xuống, mặt đất đang rung chuyển lập tức yên tĩnh trở lại, thậm chí, con Địa Long kia cũng bị trấn áp dưới thiết ấn.
– Linh bảo Thiên cấp sao? Dù ngươi có Linh bảo Thiên cấp đi nữa, nhưng với thực lực Tam Nguyên Niết Bàn thì xem ngươi đấu với ta bằng cái gì?
Mắt Tống Chân lóe sáng, vừa nhìn là biết lai lịch của thứ bảo vật trong tay Lâm Động. Nhưng hắn không hề ngạc nhiên, chỉ cười dài và bước chân ra.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Mặt đất xung quanh thiết ấn bỗng nổ tung, bốn con Địa Long cùng với đất đá gào thét lao tới tấn công Lâm Động đang đứng trên thiết ấn.
Tốc độ của bốn con Địa Long nhanh tựa chớp xẹt, không ít cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn cũng chỉ nhìn thấy dòng đá vụn vụt qua mắt rồi thấy bốn con rồng đã phong tỏa hết đường lui của Lâm Động.
Địa Long cùng với sức mạnh cuồng bạo lao tới, nhưng khi sắp xung kích Lâm Động thì bên ngoài cơ thể hắn bùng phát thanh quang rồi biến thành bốn tấm lá chắn bằng lớp vảy xanh.
Rầm rầm rầm!
Địa Long ẩn chứa nguyên lực cực mạnh không chút nương tình oanh kích lên tấm lá chắn, sức mạnh lan tỏa ra khiến không ít người da đầu tê dại đi. Chỉ một đòn tấn công của Tống Chân cũng đủ để khiến một cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn trọng thương. Không biết Lâm Động với thực lực chỉ là Tam Nguyên Niết Bàn sẽ chống đỡ thế nào?
Đất đá bay mù trời, mọi người cũng thấy Lâm Động nhanh chóng bay ngược ra sau, tấm lá chắn màu xanh cũng nhanh chóng tối đi, rõ ràng là đã bị Địa Long đánh bật đi!
Dường như Lâm Động khó lòng có được ưu thế trước Tống Chân.
– Ngươi chỉ có vậy thôi sao? Xem ra đánh bại Vương triều Đại La cũng chỉ là may mắn mà thôi!
Tống Chân cười lạnh, nụ cười có phần châm chọc. Trong khi nói tay hắn vẫn không dừng lại, nguyên lực hùng hồn cuộn trào, công kích cuồng bạo tấn công tới tấp về phía Lâm Động, không cho hắn bất cứ cơ hội nào để thở.
Điều kỳ lạ là, đối diện với công kích điên cuồng đó của Tống Chân, nhưng Lâm Động dường như cũng chỉ biết né tránh, giống như rất sợ giao đấu chính diện với Tống Chân vậy!
Thấy thế, xung quanh bắt đầu phát ra tiếng bàn tán. Hiển nhiên bọn họ không ngờ vừa mới giao đấu mà Lâm Động đã bị rơi xuống hạ phong như vậy. Xem ra sự khác biệt đẳng cấp quả nhiên khó lòng lấp đầy!
– Ủa?
Lam Anh đang quan sát cuộc chiến bỗng khẽ kêu lên, nói:
– Sao thân thủ của Lâm Động lại yếu thế này?
– Nói thế nào thì Tống Chân cũng là Ngũ Nguyên Niết Bàn, còn Lâm Động chỉ là Tam Nguyên Niết Bàn. Dù năng lực của hắn không tệ thì cũng không thể nào khiêu chiến vượt tận hai cấp. Hắn bị yếu thế cũng không có gì lạ cả!
Thanh Phong cười nhạt, nói.
Lam Anh hơi nhíu mày nhìn Lâm Động đang tránh né, cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Nàng có thể thấy đối diện với công kích ác liệt của Tống Chân, Lâm Động không hề thấy hoảng loạn, ngược lại, dường như trong mắt hắn lóe lên tinh quang nhàn nhạt.
– Hắn đang chuẩn bị cái gì sao?
Mắt Lam Anh lóe sáng, một suy nghĩ vụt qua đầu nàng.
– Lâm Động…
Sắc mặt bọn Liễu Bạch hơi thay đổi, rõ ràng bọn họ cũng không thể hiểu tại sao Lâm Động lại cứ né tránh như thế, lẽ nào hắn không phải đối thủ của Tống Chân thật sao?
Tô Khôi, Tô Nhu ở bên cạnh, ánh mắt cùng đầy vẻ nghi hoặc. Bọn họ tiếp xúc với Lâm Động lâu như vậy, cũng có chút hiểu biết về thủ đoạn của hắn. Tống Chân đúng là rất mạnh nhưng cũng không đến mức ép được Lâm Động đến mức này…
– Ha ha, đây chính là nhân vật kiệt xuất có thể khiêu chiến Thập đại Vương triều Siêu cấp trong tin đồn vẫn nói sao? Đúng là khiến ta thất vọng!
Tống Khuyết nhìn cảnh đó cười lạnh, nói.
– Ngươi cũng lắm điều nhỉ? Giờ vui mừng không thấy là hơi sớm sao?
Tiểu điêu bỗng như quỷ mị xuất hiện phía trước mặt Tống Khuyết, gương mặt tuấn mỹ lúc này đã hiện lên hàn ý. Nơi bàn tay là một vùng sáng tử hắc sắc, năng lượng xâm thực u ám đó khiến không khí cũng phát ra tiếng xẹt xẹt.
– Ngươi còn dám chủ động đến tìm cái chết? Hôm nay các ngươi đừng hòng có ai sống mà rời khỏi đây!
Tống Khuyết thấy thế, cười hung hăng, bàn tay to lớn nắm lại, kim quang chói sáng tụ lại trong tay hắn biến thành một thanh đại đao kim sắc.
Niết Bàn Kim Thân khi được tôi luyện qua năm lần Niết Bàn Kiếp thì vô cùng mạnh mẽ, thậm chí năng lượng cường hãn đến mức có thể ngưng tụ lại năng lượng của Niết Bàn Kim Thân ra ngoài, biến hóa thành nhiều loại vật thể. Bất luận là công kích hay phòng ngự đều có uy năng cực lớn. Và hiển nhiên là Tống Khuyết đã đạt được đến mức này!
Vụt!
Đại đao kim sắc chặt xuống, vẫn chưa được thi triển toàn bộ mà mặt đất đã nứt toác ra thành một cái rãnh sâu đến chục trượng.
– Hừ!
Thế nhưng, đối mặt với công kích cường hãn đó, Tiểu điêu chỉ cười lạnh, quang mang tử hắc sắc kia ngưng tụ lại trong lòng bàn tay, biến thành hình dạng một bàn móng vuốt, rồi giơ ra nắm thẳng vào thanh đại đao kim đang chém xuống.
Tống Khuyết thấy Tiểu điêu dám dùng tay không đỡ đao, gương mặt hiện lên nụ cười tàn nhẫn. Nhưng nụ cười ấy vừa mới xuất hiện, chưa kịp mở rộng hơn thì bị một tiếng rắc làm cho đông cứng lại. Bởi vì hắn nhìn thấy thanh đại đao kim sắc đã vỡ ra trong tay Tiểu điêu!
– Thứ phế vật như ngươi cũng có mặt mũi mà nghênh ngang với ta sao?
Ánh mắt Tiểu điêu lạnh lẽo, một phát bóp nát thanh đại đao kim sắc, rồi bàn tay phải xuyên thủng lớp phòng ngự của Tống Khuyết, đấm thẳng lên ngực hắn. Năng lượng cuồng bạo bùng phát từ lòng bàn tay đánh bay Tống Khuyết đi.
– Ồ!
Cảnh tượng đó một lần nữa gây lên hàng loạt tiếng ồ kinh ngạc. Những người vốn thất vọng vì biểu hiện của Lâm Động đã lấy lại tinh thần, xem ra bọn người Lâm Động cũng không phải yếu ớt như tưởng tượng.
– Thì ra ngươi mới là kẻ mạnh nhất! Xem ra Lâm Động chỉ là bù nhìn rơm mà thôi.
Ánh mắt Tống Bá tối sầm lại, nói.
Tống Bá vừa dứt lời thì sắc mặt thay đổi, trong mắt hắn, một đạo côn ảnh đang xuyên qua hư không giáng thẳng về phía hắn. Bao quanh côn ảnh mơ hồ còn thấy hình ảnh một con hắc hổ đang gào rít.
Tống Bá hừ lạnh, không cần nhìn cũng biết kẻ ra tay chắc chắn là Tiểu Viêm. Vậy là kim quang bùng phát, biến thành một tấm lá chắn khổng lồ ở phía trước mặt.
Choeng!
Côn ảnh giáng thẳng xuống tấm lá chắn, làn sóng âm thanh kinh hồn vang ra, những tảng đá khổng lồ ở hai bên nổ tung thành đá vụn.
– Yên tâm đi, kẻ nằm lại trên đất chắc chắn không phải Đại ca ta đâu!
Thân hình to lớn như người khổng lồ của Tiểu điêu xuất hiện trước mặt Tống Bá, giọng nói trầm đục vang lên như sấm rền. Thiết côn trong tay biến thành vô vàn đạo côn ảnh đánh tới tấp về phía Tống Bá.
– Nằm mơ giữa ban ngày!
Tống Bá cười gằn, hung quang tràn ngập trong mắt, nguyên lực dâng trào lao thẳng vào Tiểu Viêm.
Rầm rầm!
Nhìn cuộc chiến đấy bỗng nổ ra, sắc mặt bọn Liễu Bạch và Diêm Sâm dần nặng nề. Lâm Động lúc này vẫn đang ở thế hạ phong, dường như không có chút khả năng phản kháng trước Tống Chân, có vẻ như không chống cự được lâu nữa.
– Rốt cuộc hắn đang muốn làm gì vậy?
Liễu Bạch nắm chặt tay, hắn thực sự không thể tin, một người kích bại được cả Tiêu Sơn lại rơi vào tình thế này trong tay Tống Chân.
Nhưng khi mọi người đều nghi hoặc không hiểu thì Lâm Động vẫn không ngừng tránh né, chỉ thỉnh thoảng mới dùng thiết ấn đón đỡ công kích của Tống Chân, nhưng mỗi lần như thế hắn đều nhanh chóng rút lui cứ như không thể chống đỡ nổi vậy.
Thế nhưng tất cả không ai nhìn thấy, thời gian dần trôi qua, dưới lớp da Lâm Động dần ánh lên màu đỏ rực, sâu trong đáy mắt hắn dường như cũng đang kìm nén điều gì đó.
Cái cảm giác đó giống như ngọn núi lửa trước khi phun trào vậy.