Trong năm ngày sau đó, Hỏa Viêm Thành lại càng sục sôi hơn. Cường giả các phương đều tụ lại về đây khiến Hỏa Viêm Thành trở thành nơi sôi động, náo nhiệt nhất Loạn Ma Hải.
Khi càng có nhiều cường giả đến thì Hỏa Viêm Thành cũng trở nên hỗn loạn hơn. Dù sao cường giả ở đây ai cũng là kiệt ngao bất thuận, tuy ban đầu có e dè uy thế của Viêm Thần Điện nhưng khi số lượng cường giả ngày một nhiều thì xung đột giữa các thế lực cũng ngày một nhiều.
Nhưng sự hỗn loạn đó không kéo dài được lâu. Khi Đường Tâm Liên dẫn theo đội chấp pháp khí tức hùng hồn, hành động dứt khoát tới thì không ít người giật mình sợ hãi vì sự lạnh lùng trên gương mặt nàng. Danh tiếng Viêm Thần Điện Hỏa Tiên Tử Đường Tâm Liên rất vang dội trong Loạn Ma Hải. Đương nhiên, thứ hạng trên Tân Tú Bảng của nàng cũng đủ khiến không ít người phải thu lại sự bất kính với tiểu cô nương lại.
Nhưng không thể không thùa nhận rằng Đường Tâm Liên đúng là có một vài thù đoạn, chỉ trong mấy ngày mà Hỏa Viêm Thành đã được nàng cùng đội chấp pháp chấn áp. Nhất thời danh tiếng Hỏa Tiên Tử càng thêm vang dội, trở thành tâm điểm chú ý của cả Hỏa Viêm Thành.
Mỗi khi Đường Tâm Liên cùng đội chấp pháp xuất hiện là có không ít người thích hóng chuyện đi theo. Cành tượng đó cũng là rất thú vị, cũng là chủ đề tán chuyện trong khi chờ Tranh Bá Chiến khai mạc.
Trong mấy ngày chờ đợi Lâm Động cũng khá nhàn hạ. Có lẽ vì Đường Tâm Liên mà bọn Hoàng Lăng không đến gây sự với hắn, thậm chí Thanh Đằng cũng chi thinh thoảng chạm mặt, ánh mắt khiêu khích nhưng không hề động thủ, rõ ràng là chúng đều rất e dè Đường Tâm Liên.
Với tình hình này Lâm Động cũng nghẹn lời, từ khi nào mà hắn phải dựa vào một nữ tử vậy? Có điều, cho dù không thoải mái nhưng hắn cũng không chủ động làm gì, Hỏa Viêm Thành đã khiến Đường Tâm Liên bận tối tăm mặt mũi, hắn cũng không muốn gây thêm rắc rối.
Trên một tòa lầu nguy nga trong thành, Lâm Động ngồi dựa vào cửa sổ quan sát tòa thành.
– Ha ha, Lâm Động huynh thật nhàn hạ.
Đột nhiên từ phía sau bỗng vang lên một tiếng cười vang. Hắn ngoảnh lại thì thấy lam y nam tử. vẻ mặt Lâm Động cũng không có gì bất ngờ, hiển nhiên hắn cũng đã phát giác ra.
– Tại hạ là Châu Trạch
Lam y nam tử mỉm cười. Châu Trạch không quá anh tuấn nhưng ngũ quan kết hợp lại khiến người ta có cảm giác dễ chịu, nụ cười cũng mang thiện ý.
– Tiểu Tượng Vương Châu Trạch?
Lâm Động nhướn mày rồi cười:
– Nghe danh đã lâu-
Lâm Động cũng có chút ngạc nhiên, Tiểu Tượng Vương Châu Trạch là đệ tử trẻ tuổi ưu tú của Loạn Ma Hải, từ thứ hạng của hắn ở Tân Tú Bảng là thứ ba cũng biết được sự lợi hại của hắn. Nhân vật như vậy lại chủ động tiếp cận hắn, Lâm Động hơi ngạc nhiên.
– Chỉ có chút danh tiếng mà thôi.
Châu Trạch xua tay rồi ngồi xuống trước mặt Lâm Động, nói:
– Hôm qua Ma La tiền bối có tìm ta, tiền bối bảo ta giúp ngăn chặn Từ Tu giành quán quân, nhưng tại sao làm vậy thì tiền bối không nói, ta cũng không hỏi.
Lâm Động hơi khựng lại rồi gật đầu, xem ra Ma La không muốn quá nhiều người i biết về dị ma, tin tức truyền ra thì khó tránh rút dây động rừng. (
– Ta nghĩ có lẽ Lâm Động huynh biết lý do. 1
Châu Trạch cười.
Lâm Động cũng cười, định nói thì Châu Trạch lắc đầu:
– Không phải ta muốn huynh cho ta biết, nhưng việc này Tâm Liên cũng nói với ta, yêu cầu của nàng ấy ta không thể cự tuyệt.
Lâm Động nheo mắt, lý do Châu Trạch đến tìm hắn chắc là vì Đường Tâm Liên? Mấy hôm nay đúng là hắn và Đường Tâm Liên qua lại khá nhiều, chắc hẳn Châu Trạch không thích lắm.
Nghĩ vậy Lâm Động dở khóc dở cười, Châu Trạch nhìn có vẻ phóng khoáng thoải mái, không ngờ lại thích Đường Tâm Liên như vậy.
– Ta và Đường cô nương chỉ là bằng hữu bình thường.
Lâm Động cười, cũng không giải thích gì nhiều.
Châu Trạch nghe vậy thì có chút bối rối, gật đầu định nói thì thấy phía trước có tiếng gió rít, một thân ảnh đỏ rực bay tới, đằng sau là hàng trăm thân ảnh mặc giáp đỏ, khi còn cách tòa lầu mấy trăm trượng thì dừng lại.
– Ê, sao ngươi lại đến tìm Lâm Động? Không phải ngươi muốn gây chuyện với hắn đấy chứ?
Đường Tâm Liên đứng trên không trung, nhìn Lâm Động và Châu Trạch ở bên cạnh, hỏi không thiện ý.
Châu Trạch vội lắc đầu, khoác vai Lâm Động cười:
– Sao lại thế được, ta và Lâm Động huynh mới gặp mà như bằng hữu lâu năm, sao ta lại gây sự chứ?
Lâm Động không nói gì, chỉ nhún vai với Đường Tầm Liên, rồi đùa:
– Thế nào? Cứu hỏa xong rồi à?
Mấy hôm nay thấy Đường Tâm Liên bận rộn chạy đi chạy lại trong Hỏa Viêm Thành, Lâm Động cũng thấy thú vị. Đôi khi hắn nghĩ có phải những người gây chuyện có ý làm vậy để gặp nàng không.
– Mệt chết ta, bọn chúng chẳng ngồi yên một khắc nào.
Đường Tâm Liên lướt nhanh vào trong, giật lấy hũ rượu trên tay Lâm Động rồi nốc một ngụm.
Lâm Động bật cười, rồi hắn cảm nhận được Châu Trạch cũng nhìn hũ rượu trên tay Đường Tâm Liên, sau đó quay đi, ánh mắt không thân thiện.
– vẫn chẳng có tin tức gì về Từ Tu và Hoa Thần.
Đường Tâm Liên đột nhiên nói
– Không vội, ngày mai là Tranh Bá Chiến rồi, cuối cùng chúng cũng sẽ xuất hiện thôi…
Lâm Động nói.
– Trong Tranh Bá Chiến, để ta đối phó với Từ Tu, Hoa Thần để Châu Trạch, còn Lâm Động thì cứ theo dõi tình hình đã.
Đường Tâm Liên do dự một chút rồi nói.
– Ùm, ta cũng muốn lĩnh giáo hai vị bằng hữu đến từ Đông Huyền Vực xa xôi. Châu Trạch gật đầu cười.
Lâm Động cũng không thể hiện điều gì. Đường Tâm Liên và Châu Trạch là người đứng thứ hai và ba trong Tân Tú Bảng, đừng nói đệ tử trẻ tuổi, ngay một số trưởng lão của các thế lực cũng không bằng họ. Đường Tâm Liên không cho Lâm Động ra tay trước hiển nhiên là vì sợ hắn không đủ thực lực
– Cứ làm vậy đi.
Lâm Động đứng dậy, nhưng khi vừa dứt lời thì hắn bỗng cảm thấy hai tổ phù trong cơ thể rung lên.
Hắn vội quay sang nhìn về một hướng, thân hình biến thành tàn ảnh bay đi.
Đường Tâm Liên và Châu Trạch thấy vậy hơi khựng người một chút rồi cũng c theo sau.
Đội chấp pháp thấy Đường Tâm Liên đi cũng nhanh chóng đi theo.
Trên một ngọn hoang sơn phía tây bắc thành, Lâm Động hiện ra, ánh mắt sắc lạnh quét nhìn xung quanh.
– Sao vậy?
Đường Tâm Liên và Châu Trạch nhanh chóng hiện ra phía sau, nghi hoặc hỏi.
– Hai kẻ đó xuất hiện rồi…hơn nữa còn đi cùng nhau.
Lâm Động bình thản nói, quả nhiên Từ Tu có vấn đề, nếu không sẽ không câu kết với Hoa Thần.
– Lục soát!
Lông mày Đường Tâm Liên dụng đứng, hô lên một tiếng.
-Rõ!
Hàng trăm người trong đội chấp pháp lập tức đáp lời, nhanh chóng tản ra lục soát từng thước đất trên ngọn núi.
Nhưng cuộc tìm kiếm không có kết quả gì, sau hơn mười phút đội chấp pháp quay về đều không có thu hoạch.
– Đúng là bọn giảo hoạt!
Đường Tâm Liên nghiến răng.
– Không vội, dù thế nào thì mai chúng cũng phải xuất hiện…về thôi
Lâm Động cười rồi rời đi Đường Tâm Liên và Châu Trạch nhìn nhau, cũng đành dẫn đội chấp pháp về.
Sau khi họ bỏ đi, khoảng nửa tiếng sau, ở dưới mặt đất cách đó khá xa bốc lên hắc khí, hai thân ảnh quỷ dị hiện ra.
– Hà hà, đúng là nhạy bén, như vậy mà cũng phát giác được ra chúng ta…
Một nhân ảnh nhìn hướng Lâm Động rời đi, khẽ cười.
– Tên Lâm Động đó có chút cổ quái.
Nhân ảnh bọc trong hắc bào nói với giọng khàn
– ừm, giết được ba người bọn Hoắc Nguyên, không có thủ đoạn đặc biệt sao làm được…
Nhân ảnh kia cười, nói:
– Lần này liên thủ nhất định Lôi Đình Tổ Phù sẽ rơi vào tay chúng ta. Ngoài ra, bắt buộc phải giết Lâm Động…
– ừm.
– Đi thôi, trò hay ngày mai sẽ mở màn rồi…Thật là mong chờ quá, Lôi Đình Tổ Phù, hà hà…
Sau tiếng cười, hắc khí bùng phát, hai thân ảnh lại biến mất một cách quỷ dị, cả ngọn núi lại trở về tĩnh lặng hoang vu.