TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Động Càn Khôn
Chương 1171: Hai Luồng Thôn Phệ Lực

– Sao có thể như vậy?

Trong bóng rối, sắc mặt Lâm Động sáng tối bất định, thôn phệ lực là thứ chỉ Thôn Phệ Tổ Phù mới có, mà Thôn Phệ Tổ Phù đang ở trong người hắn, vậy luồng thôn phệ lực mới xuất hiện kia là thế nào?

Hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được, luồng thôn phệ lực kia cũng vô cùng linh động, rõ ràng nó không phải vật chết mà được con người điều khiển.

– Ở đây chỉ có ba người, chỗ Cửu Phong không hề có dao động gì, luồng thôn phệ lực này không phải của lão…

Rồi ánh mắt Lâm Động chuyển sang một nơi khác trong bóng tối, là hướng của Côn Linh. Nếu thôn phệ lực kia không phải của Cửu Phong thì chỉ còn một khả năng mà thôi.

Thôn phệ lực đó đến từ Côn Linh!

Lâm Động suy nghĩ nhanh chóng, một lúc sau hắn mới dần đè nén sự chấn động xuống. Giờ không phải lúc suy nghĩ những điều này, năng lượng ở đây không nhiều, muốn giữ năng lượng cho mình phải nhanh chóng giành giật lấy.

Nghĩ vậy, Lâm Động vội vàng thu tâm thân về, thôn phệ lực tỏa ra, thân thể hắn lúc này giống như một cái hắc động, năng lượng bá đạo ngang ngược hấp thụ năng lượng trong trời đất.

– Á?

Khi Lâm Động hấp thụ năng lượng thì trong bóng tối bỗng vang lên một tiếng kêu kinh ngạc đầy chấn kinh. Hiển nhiên nàng ta cũng đã phát hiện một luồng thôn phệ lực đang tranh giành năng lượng với mình.

Sau tiếng kêu là sự trầm mặc rất lâu, cũng không biết Côn Linh đang nghĩ gì, nhưng rất nhanh nàng đã tăng sức mạnh thôn phệ lực, tranh giành năng lượng không chút nhân nhượng.

Nhận ra điều đó, Lâm Động khẽ nhếch môi, tuy vừa rồi hai ngừoi tạm thời luên thủ, nhưng lúc này họ lại trở thành đối thủ cạnh tranh. Vì hoàn cảnh đặc biệt ở đây, Cửu Phong trước đó vô cùng nguy hiểm giờ lại thành chẳng có gì quan trọng, ngược lại hai người họ mới có tính cạnh tranh nhất.

– Tuy không biết làm thế nào ngươi có thôn phệ lực, nhưng trước bặt Thôn Phệ Tổ Phù chính bản ta đây mà ngươi dám chơi trò thôn phệ với ta?

Lâm Động nghĩ thầm, rồi tâm thần khẽ động, chỉ thấy một cái hắc động hiện ra phía sau, nó xoay chuyển, năng lượng trong trời đất ồ ạt chảy tới, sức mạnh thôn phệ thậm chí Côn Linh cũng không chống lại được.

Ầm ầm!

Năng lượng trong trời đất nhanh chóng tràn về phía Lâm Động, khi thôn phệ lực vận chuyển, số năng lượng này cũng biến thành dòng chảy nguyên lực chảy vào người Lâm Động.

Thôn phệ lực của Côn Linh muốn ngăn cản sự tranh đoạt mạnh mẽ của Lâm Động, nhưng phần lớn năng lượng vẫn tràn về phía Lâm Động, điều này khiến nàng không kìm được mà nghiến răng.

Trong bóng tối, hai người tranh giành nhau trong im lặng.

Nói ra cũng buồn cười, nếu bình thường số năng lượng này chẳng khiến ai động lòng, nhưng giờ lại giống như nước trong sa mạc, không thể thiếu được. Vì thế hai người mới vì chút năng lượng này mà tranh giành đến đỏ mặt tía tai.

Dù sao năng lượng trong không gian này cũng có hạn, dần dần năng lượng cũng hết, mà phần lớn trong số đó lại bị Lâm Động giành mất.

– Ngươi!

Năng lượng ngày một ít, đôi mắt phượng sáng trong mở ra, nàng có phần oán nộ nhìn về hướng của Lâm Động, tâm thần khẽ động, tinh thần lực ngưng tụ biến thành vô số cánh hóa màu bạc bắn ồ ạt về Lâm Động.

Xem ra nàng vì không tranh giành được với Lâm Động mà thẹn quá hóa giận rồi.

Lâm Động thấy vậy, ánh mắt lóe sáng, cũng không có bất cứ động tác gì, lôi quang lấp lánh trước mặt, tinh thần lực hùng hồn biến thành một tấm màn lôi quang ngăn những cánh hoa kia lại.

– Ngươi cứ tấn công bừa như vậy, e là năng lượng vừa rồi khó khăn lắm mới có được sẽ tiêu hao hết đấy,

Lâm Động cười, nói.

– Tại sao ngươi có thể…

Côn Linh nhìn về hướng của Lâm Động, không kìm được hỏi, nhưng rồi ngay lập tức dừng lại, cắn môi, nhớ là ở đây còn có Cửu Phong, hỏi như vậy dễ bại lộ bí mật.

– Năng lượng ở đây hết rồi, e là tiếp theo phải xem ai kiên trì được lâu thôi.

Lâm Động mỉm cười.

Côn Linh khẽ hừ một tiếng:

– Hết rồi? Ta thấy chưa chắc.

– Hửm?

Lâm Động khựng người, định hỏi thì bỗng thấy có một luồng thôn phệ lực ập về phía Cửu Phong. Không ngờ Côn Linh lại nhằm vào Cửu Phong.

– Hê, nha đầu thông minh thật.

Lâm Động thầm cười, Côn Linh cũng thật nhanh nhạy, năng lượng quanh đây đã hết vậy thì cướp của Cửu Phong là được. Cửu Phong vì không có thôn phệ lực nên không thể dùng đến sức mạnh, tính ra lão đã là con cá nằm trên thớt rồi.

Thôn phệ lực của Côn Linh nhanh chóng quấn lấy Cửu Phong, sắc mặt lão vô cùng khó coi, hẳn là đã nhận ra sức mạnh đang mất đi nhanh chóng.

– Lão cẩu thật xui xẻo.

Lâm Động cười, nói:

– Nếu vậy thì ta cũng góp một chân.

Vừa dứt lời, chỉ thấy hắn vung tay, thôn phệ lực bùng phát biến thành một cái hắc động phía trên đỉnh đầu Cửu Phong. Hắc động xoay chuyển, nguyên lực hùng hồn có thể nhìn bằng mắt thường không ngừng từ cơ thể Cửu Phong chảy vào hắc động.

Cảnh utơngj này đương nhiên Côn Linh nhìn thấy, nàng cảm giác thôn phệ lực của mình khi gặp thôn phệ lực của Lâm Động là bị phụ thuộc.

– Hai tiểu bối các ngươi muốn chết hả!

Cửu Phong quát lên giận dữ, gương mặt lão tím tái lại, với thân phận của lão, dù là Côn Uyên, Chúc Lê đại trưởng lão cũng không dám bất kính, nhưng lúc này hai tiểu bối lại dám ra tay thẳng với lão. Hơn nữa còn dùng cách gần như là sỉ nhục, cướp đoạt nguyên lực của lão!

– Hừ!

Côn Linh khẽ hừ một tiếng, nàng không hề sợ Cửu Phong.

Lâm Động nghe thế cũng chỉ cười, hạ thủ không chỉ không nương tình mà tốc độ thôn phệ ngày một nhanh.

Cửu Phong giận dữ điên cuồng, nhưng khổ nỗi môi trường cổ quái, lão không thể phản kháng, chỉ có thể giương mắt nhìn năng lượng trong cơ thể mất đi, gương mặt ngày một trắng bệch.

– Ta sẽ không tha cho các ngươi!

Tiếng gầm thét phẫn nộ vang lên trong bóng tối rồi lại biến mất.

Hai người Lâm Động cũng không quan tâm, hai mắt nhắm lại ngưng tụ tâm thần toàn lực thôn phệ nguyên lực trong cơ thể Cửu Phong để bổ sung cho mình.

Trong bóng tối chỉ có tiếng gầm của Cửu Phong, nhưng rồi dần dần ngày một yếu, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Khi ấy, Lâm Động chầm chậm mở mắt, Cửu Phong lúc này thân thể dường như gầy đi nhiều, sắc mặt tái nhợt, khí tức yếu ớt đến cực điểm.

Thôn phệ lực quanh người Cửu Phong cũng dần tan biến. Lâm Động cảm nhận nguyên lực dồi dào trong cơ thể, cười mãn nguyện, rồi hắn chậm rãi đứng dậy, sắc mặt không thân thiện gì tiến lại chỗ Cửu Phong.

– Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?

Cửu Phong thấy Lâm Động tiến lại thì quát.

– Muốn làm gì? Đương nhiên là giết ngươi rồi.

Lâm Động cười, ánh mắt đầy sát ý. Lão Cửu Phong này nhìn là biết không phải loại tử tế. Hôm nay làm như vậy với lão chắc chắn lão sẽ hận đến tận xương tủy, giờ không giải quyết phiền phức này, đến khi lão ra khỏi đây, hồi phục thực lực thì rắc rối lớn.

Mà Lâm Động trước nay không phải người thích để lại hậu họa.

Cửu Phong nghe thế, hai tay siết chặt, nhìn Lâm Động với ánh mắt lạnh băng.

Lâm Động thấy lão nhưu vậy, lông mày hơi nhíu, nắm tay lại, Lôi Đế Quyền Trượng hiện ra, nhưng khi hắn định động thủ thì một thân ảnh chắn phía trước.

– Ngươi làm gì vậy?

Lâm Động nhìn mỹ nhân trước mặt, chau mày, lãnh đạm hỏi.

– Ngươi thật sự ngốc hay giả ngốc vậy? Tưởng một cường giả Luân Hồi Cảnh lại dễ dàng bó tay chịu trói vậy sao?

Côn Linh nhìn Lâm Động, ngữ khí bình thản, nói.

– Nếu không thì sao?

Lâm Động nhướn mày, lúc này mà không đánh chó rơi xuống nước sao?

– Vậy ngươi động thủ đi, xem khi lão liều chết phản kháng thì ngươi còn sống được không.

Côn Linh quay người đi, mái tóc lướt qua trước mặt Lâm Động, có một mùi hương bay tới.

Lâm Động chau mày, tay nắm chặt Lôi Đế Quyền Trượng hơi thả lỏng, còn Cửu Phong thì nhắm mắt lại, một đường gân xanh co giật trên gương mặt,

– Nha đầu này nói đúng, cường giả Luân Hồi Cảnh không dễ giết vậy đâu. Nếu bị ép đến cùng lão sẽ liều chết phản kháng, e là ngươi sẽ thập tử nhất sinh.

Nham bỗng nói.

– Dễ dàng cho lão cẩu này quá.

Nghe Nham nói thế, Lâm Động chỉ bặm môi, hừ lạnh trong lòng rồi quay người đi vào sâu bên trong. Cửu Phụng tộc lúc này đã mất hết sức mạnh, không còn khả năng tranh giành truyền thừa của Thôn Phệ Chủ nữa.

Lâm Động bước đi nhanh hơn, thế nhưng chỉ mấy bước là hắn động phải thân hình mềm mại kia. Hắn sững người, chưa kịp nói gì thì cảm giác thân thể kia vội vàng lùi lại.

– Ngươi làm gì vậy?

Tiếng quát giận dữ của Côn Linh vang lên.

Lâm Động bối rối gãi mũi, nghĩ bụng, chẳng nhìn thấy gì, đâm phải ngươi ta biết làm sao?

Côn Linh không thấy Lâm Động trả lời, dần áp chế sự giận dữ và ngượng ngùng xuống, lưỡng lự một chút rồi hỏi:

– Ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?

Lâm Động nhún vai, nhìn về phía trước, rồi nói:

– Có phải muốn hỏi ta về thôn phệ lực? Vừa hay ta cũng rất muốn hỏi ngươi.

Đọc truyện chữ Full