TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Động Càn Khôn
Chương 1210: Giải Cứu

Ánh sáng chói lòa giống như vầng mặt trời nóng bỏng bùng phát trên không trung khiến vô số người không kìm được phải nheo mắt lại, nhưng dù vậy họ vẫn cố gắng nhìn lên trời.

Tất cả đều muốn biết rốt cuộc hai truyền kỳ của Đạo Tông ai sẽ là người thắng cuộc.

Ứng Huyền Tử nhìn chăm chăm lên bầu trời, với thực lực của ngài đương nhiên nhìn rõ cảnh tượng bên trong vùng năng lượng cuồng bạo kia. Ngài nhìn thấy rất rõ ràng cột quang trụ năng lượng cuồng bạo không thể hình dung nổi đang bắn thẳng lên người Châu Thông.

Năng lượng khủng bố đó dù là cường giả chạm tới Luân Hồi cũng không thể chống đỡ nổ.

Rắc!

Năng lượng cuồng bạo giống như thủy triều xung kích lên bộ xương đen của Châu Thông, không gian xung quanh hắn bị đánh vỡ tan tành. Ngay sau đó trên bộ xương xuất hiện những vết rạn nứt.

Rắc rắc.

Những vết rạn đó tuy rất bé nhưng đã gây nên phản ứng dây chuyền, ma thể kiên cố đến Lâm Động cũng không thể làm gì được nhanh chóng bị phủ đầy bởi những vết nứt.

Ma khí đặc quánh tỏa ra từ bộ xương đen, nhưng đã bị năng lượng khủng bố kia làm cho bốc hơi hoàn toàn.

Ma khí không ngừng biến mất, trên gương mặt Châu Thông dần nở nụ cười, rồi năng lượng cuồng bạo giáng xuống, cơ thể hắn tan thành tro bụi.

Quang trụ bắn qua, cuối cùng rơi xuống phía xa, mặt đất uỳnh uỳnh rung chuyển tạo nên một khe nứt khổng lổ sâu hun hút, cả vùng sơn mạch bị san bằng.

Vô số ánh mắt nhìn lên bầu trời, vừa hay nhìn thấy cảnh thân thể Châu Thông tan tành tro bụi, tim run lên, cuối cùng đã phân thắng bại rồi sao?

Hắc vụ nhàn nhạt tỏa quan nơi Châu Thông vừa nổ tung, trong đó không có bất cứ dấu hiệu nào của sự sống, dường như Châu Thông đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Đệ tử Đạo Tông thấy vậy đều than thầm, cảm xúc phức tạp. Tuy trận này Lâm Động thắng nhưng họ không thể thấy mừng được, thù hận và phẫn nộ đối với Nguyên Môn càng thêm sâu sắc. Nếu không phải vì chúng thì Lâm Động đâu có ra tay với Châu Thông khiến đồng môn tương tàn?

Ở phía xa, Thiên Nguyên Tử nhìn bầu trời với sắc mặt u ám, hắc quang lóe lên trong mắt.

Lâm Động cũng nhìn đám hắc vụ, bàn tay nắm chặt lại, trong lòng có phần căng thẳng. Theo như Nam nói, chỉ cần hủy được ma thể thì có lẽ nguyên thần của Châu Thông sẽ thoát ra được. Nhưng bây giờ…lẽ nào hắn hạ thủ quá nặng khiến nguyên thần Châu Thông cũng bị hủy?

– Đừng vội, đợi thêm lát nữa…Hắn có Không Gian Tổ Phù bảo vệ, chắc không yếu vậy đâu.

Giọng nói của Nham vang lên, nhưng Lâm Động nhận ra hắn có chút không chắc chắn, rõ ràng ngay Nham cũng không thể chắc Châu Thông sống được.

Tuy sốt ruột nhưng Lâm Động cũng biết chẳng giúp gì được cho sự việc, đành dần bình tâm lại, nhìn chăm chăm về đám hắc vụ kia.

Bên trong đó vẫn không hề có động tĩnh gì, nhưng khi Lâm Động không nhẫn nại được nữa thì hắn bỗng ngưng thần, từ trong hắc vụ bắn ra một đạo ngân quang.

Trong đạo ngân quang đó có thể mơ hồ nhìn thấy chút kim quang yếu ớt, ngân quang bao bọc quanh kim quang và chui ra khỏi hắc vụ.

– Hừ, muốn chạy hả?

Nhưng khi ngân quang vừa xuất hiện thì ánh mắt Thiên Nguyên Tử lạnh tanh, một tay kết ấn, quát lên:

– Ma Hoàng Tỏa!

Uỳnh~

Hắc vụ đột nhiên bạo phát ma khí kinh người, rồi biến thành vô số tia hắc quang đan xen nhau, dường như biến thành một đạo ma tỏa tà ác đến cực điểm, ma tỏa uốn lượng định phong tỏa đạo ngân quang kia lại.

– Lâm Động, mau ra tay đi. Nếu Không Gian Tổ Phù bị Ma Hoàng Tỏa khóa chặt thì nguyên thân của Châu Thông sẽ không giữ được đâu!

Giọng nói đầy lo lắng của Nham vang lên.

Hắn vừa dứt lời thì Lâm Động đã ra tay, tuy hắn không biết biến cố này rốt cuộc là sao nhưng hắn có thể cảm thấy nó không vô cùng bất lợi cho Châu Thông.

Phụt phụt!

Gần như vào khoảnh khắc Lâm Động ra tay thì hắc lôi quang đột nhiên thẩm thấu qua cánh tay hắn, chớp mắt cánh tay hắn đã biến thành dạng dịch thể. Hắn đưa tay xuyên qua ma tỏa nắm lấy ngân quang trong tay.

Thiên Nguyên Tử thấy Lâm Động động thủ, sắc mặt tối sầm lại, thủ ấn biến hóa, chỉ thấy Ma Hoàng Tỏa đổi mục tiêu, điên cuồng xâm thực cánh tay Lâm Động.

– Cút!

Ánh mắt Lâm Động lạnh tanh, sức mạnh của hai đạo tổ phủ bùng phát trên cánh tay, đánh tan Ma Hoàng Tỏa đi.

Năm đó Nguyên Môn gắn được Ma Hoàng Tỏa lên người Châu Thông là vì hắn đã bị bắt, nhưng giờ Lâm Động đang trong thời kỳ chiến lực bạo tăng, hơn nữa hắn không chỉ có hai tổ phù mà còn có thần vật cường đại chuyên khắc chế dị ma là Tổ Thạch. Thiên Nguyên Tử muốn đối phó với Lâm Động đúng là mơ giữa ban ngày.

Lâm Động thu cánh tay về rồi vung tay lên, chỉ thấy một đạo bạch quang bắn ra bao phủ lấy Ma Hoàng Tỏa.

Phụt phụt!

Dưới sự chiếu rọi của bạch quang, Ma Hoảng Tỏa phát ra những tiếng phụt phụt rồi nhanh chóng bị tịnh hóa, chỉ trong mấy phút đã hoàn toàn biến thành hư vô.

Thấy Ma Hoàng Tỏa bị hủy, Lâm Động mới thở phào rồi nhìn về phía Thiên Nguyên Tử sắc mặt lúc này tối sầm với ánh mắt đầy sát ý.

Ánh sáng trên tay Lâm Động dần tối lại rồi trở lại bình thường, lúc này hắn mở bàn tay ra, chỉ thấy một nhúm ngân quang đang lấp lánh tỏa ra thứ năng lượng cổ xưa, chính là Không Gian Tổ Phù.

Ngân quang khẽ nhu động rồi bỗng bùng lên, sâu trong nó là một đạo kim quang yếu ớt, chính là nguyên thần còn lại của Châu Thông.

Nguyên thần Châu Thông tuy có Không Gian Tổ Phù bảo hộ nhưng rõ ràng vẫn bị trọng thương, kim quang rất ảm đạm, thậm chí không phát ra năng lượng.

– Nguyên thần của hắn đã bị tổn thương quá nặng. Ngươi cho hắn vào Tổ Thạch nghỉ ngơi đi. Tu vi đến mức này, chri cần nguyên thàn còn thì hồi phục không phải là khó.

Nham nói.

– Ừm.

Lâm Động gật đầu, rồi bạch quang từ trong cơ thể bắn ra bọc lấy kiam quang. Nhưng khi Nham chuẩn bị đưa đi thì kim quang đột nhiên chấn động, thoát khỏi Không Gian Tổ Phù rồi chui thẳng vào bạch quang.

– Cái này?

Lâm Động khựng người.

– Lâm Động sư đệ, mấy năm nay tuy ta được Không Gian Tổ Phù bảo vệ nhưng đã bị ma khí xâm thực, tổ phù là thần vật, rất bài xích ma khí. Ta hiện tại không có tư cách để có nó, ta thấy ngươi rất có thiên phú, có hai đạo tổ phù, nếu Không Gian Tổ Phù cũng ở trong tay ngươi có lẽ sẽ phát huy được tác dụng lớn hơn…

Khi Lâm Động đang ngạc nhiên thì một giọng nói yếu ớt vọng ra từ bạch quang.

– Châu Thông sư huynh.

Lâm Động nghe vậy vội vàng lên tiếng, nhưng đạo kim quang đó đã tối hẳn lại rồi được Nham thu vào trong Tổ Thạch, còn hắn thì nhíu mày nhìn Không Gian Tổ Phù.

– Lâm Động, hắn nói đúng, giờ hắn có dấu hiệu bị ma khí xâm thực, tuy tổ phù vẫn bảo vệ hắn nhưng dù sao tổ phù cũng có quy tắc của nó, miễn cưỡng nắm giữ cũng không ích lợi gì cho cả hai bên.

Nham nói.

Lâm Động hơi lưỡng lự, tuy tổ phù không tầm thường nhưng dù sao hắn cũng đã có hai cái, sức dụ hoặc với hắn cũng bớt đi kha khá, cộng với đây là vật của Châu Thông, lấy như vậy dường như không được thỏa đáng.

Nhưng lúc này nếu từ chối dường như lại thành ra làm cao, vì thế hắn đành gật đầu:

– Ta tạm thời giữ Không Gian Tổ Phù, nhưng đến khi Châu Thông sư huynh được ngươi tịnh hóa xong ta sẽ trả vật lại cho chủ cũ.

– Tùy ngươi, ngoài ra phải cẩn thận những kẻ Nguyên Môn kia. Không biết tại sao ta cứ có cảm giác không bình thường.

Nham gật đầu nói.

Ánh mắt Lâm Động ngưng đọng rồi gật đầu, lật tay thu Không Gian Tổ Phù vào trong cơ thể, thân hình khẽ động, xuất hiện trước mặt mấy người Ứng Huyền Tử:

– Yên tâm, Châu Thông sư huynh vẫn cứu được.

Nghe vậy, mấy người Ứng Huyền Tử đều hiện vẻ mừng rỡ.

– Tiếp theo làm gì?

Tiểu Điêu tiến lại, ánh mắt lạnh băng nhìn ba kẻ đứng đầu Nguyên Môn, sát ý gần như hóa thành thực chất.

Lâm Động không đáp, cũng nhìn vào bên trong Nguyên Môn bị ma khí bao phủ, ánh mắt trào dâng hàn quang.

– Hà hà, dường như nhận ra ánh mắt của hắn, Thiên Nguyên Tử cười nhạt:

– Đúng là cuộc long tranh hổ đấu đặc sắc, giang sơn đời nào cũng có nhân tài. Lâm Động, xem ra ngươi vượt qua Châu Thông rồi.

– Lão cẩu, tiếp theo đến lượt ngươi!

Lâm Động nhìn Thiên Nguyên Tử, mặt không chút biểu cảm.

Thiên Nguyên Tử cười, sự quỷ dị trong mắt càng thêm rõ rệt, rồi hắn nhìn số lượng cường giả của liên minh Chu Nguyên, gật gù nói:

– Tuy để các ngươi cứu mất Châu Thông nhưng cũng không sao, tác dụng của hắn đã đạt được rồi, tiếp theo các ngươi hãy thưởng thức một bữa tiệc ma đạo đi.

Thiên Nguyên Tử dứt lời, cả ba bọn chúng mắt bắn ra hắc quang, chúng cùng kết ấn, ba đạo ma quang bắn ra từ cơ thể, phía trên chạm trời, phía dưới chạm đất.

Vút!

Ma quang nhanh chóng lan tỏa, bầu trời tối đen, từng trận hàn phong thổi ào ạt. Tiếp đó là vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong Nguyên Môn. Chỉ thấy thân thể đệ tử Nguyên Môn nổ tung, máu thịt hội tụ ma khí đậm đặc trào lên trong không trung.

Uỳnh uỳnh!

Trong khi đó, mặt đất cũng bắt đầu nứt vỡ, ma khí đặc quanh lan tràn, trong ma khí dường như có thứ gì đó khủng bố đang chui ra.

Cả trời đất lúc này đã chìm đắm và biển ma khí tà ác.

Đọc truyện chữ Full