Một vở náo kịch vậy là hạ màn, đệ tử Đạo Tông nhìn nhau, nhìn lên những người trên trời rồi dần tnr đi. Tuy không hiểu lắm đầu đuôi sự việc nhưng khiến Lâm Động sư huynh trước nay vẫn luôn bình tĩnh phát nộ như vậy, có lẽ Viêm Chủ đã làm một số việc quá đáng.
Tư tưởng của họ rất đơn giản, ở đây, dù thế nào họ vẫn kiên định ủng hộ Lâm Động.
– Hàn khí trên người muội vẫn chưa tan hết, thời gian này hãy tĩnh tu cho tốt, hạn chế giao đấu với người khác.
Lâm Động nhìn Ứng Hoan Hoan, nói.
Ứng Hoan Hoan gật đầu rồi khẽ nói:
– Nhưng huynh cũng phải hứa với muội, đừng phát nộ với Viêm Chủ, tuy hắn chỉ là phân thân nhưng sau này chân thân sẽ đến đây.
Nàng cũng lo cho Lâm Động, nàng hiểu rõ thực lực của Viêm Chủ, nếu thật sự đối đầu thi chắc chắn Lâm Động sẽ thiệt thòi, hơn ữa, Viêm Chủ còn đại diện cho một nhóm người khủng bố từ thời Viễn Cổ.
– Lần này ta cũng hơi lỗ mãng.
Lâm Động thở dài, lần này hắn biết mình hơi lỗ mãng, nhưng khi thấy sức mạnh trong Ứng Hoan Hoan bị Viêm Chủ cố ý dẫn động, nhưng lại chưa từng nhắc nhở họ, thủ đoạn ngấm ngầm đó mới là nguyên nhân chính khiến Lâm Động giận dữ. Hắn tín nhiệm Viêm Chủ mới cho hắn đi theo, nhưng Viêm Chủ lại hành động sau lưng hắn như vậy, điều đó đã phạm vào điều kỵ húy của hắn.
Hắn biết tâm nguyện của Viêm Chủ bọn họ rất vĩ đại, họ muốn bảo vệ trời đất này, Lâm Động cũng rất tôn kính họ. Sự hy sinh của những con người ấy với trời đất này không ai có thể sánh bằng. Từ góc độ nào đó mà nói, có lẽ những gì Viêm Chủ làm với Ứng Hoan Hoan không hề sai, trong mắt họ, chỉ có Băng Chủ mới có thể cứu vớt thế giới này.
Chỉ là Lâm Động không muốn Ứng Hoan Hoan vì thế mà trở thành một con người lạnh lùng xa lạ. Nhưng hắn cũng biết đó là trách nhiệm của Băng Chủ, nàng không thể lựa chọn cũng không thể tránh né.
Lâm Động cũng không phải ích kỷ muón Ứng Hoan Hoan giũ bỏ trách nhiệm, hắn chỉ muốn dùng cách hoàn hảo nhất. Nếu hắn có khả năng gánh vác trách nhiệm ấy thì Ứng Hoan Hoan không cần thay đổi nữa, mà thế gian này vẫn được cứu.
Hắn biết cách này có lẽ hơi ngây thơ, nhưng hắn cam tâm tình nguyện hy sinh, hắn đã trải qua vô số trận chiến sinh tử, từng bước tiến gần về hướng đó, hắn hy vọng khi thay đổi được thì hắn được công nhận.
Trước khi ấy, hắn muốn cố hết sức bảo vệ nụ cười ấy, dù gì hắn vẫn là con người bình thường có máu có thịt.
Ứng Hoan Hoan thấy sắc mặt Lâm Động phức tạp thì trầm mặc, mắt nhìn về Đạo Tông, thần sắc có chút hảng hốt, chỉ về phía quảng trường, cười:
– Huynh còn nhớ Điện Thí ba năm trước không? Ở đó chúng ta là đối thủ đấy.
– Ừm, rồi muội bị ta đánh cho một trận.
Lâm Động cười.
Ứng Hoan Hoan đỏ mặt:
– Biết sớm thì hồi đó muội đã kích động huynh đệ Thiên Điện tẩn cho huynh một trận rồi.
– Bao nhiêu huynh đệ Hoang Điện của ta cũng không sợ đâu.
Lâm Động không kìm được bật cười, tâm trạng bỗng tốt hơn rất nhiều, những ký ức đó thực sự khiến người ta ấm lòng.
– Được rồi, muội tĩnh dưỡng đi, muội thế này không nên ra ngoài.
Lâm Động xua xua tay với Ứng Hoan Hoan.
– Ừm.
Ứng Hoan Hoan cũng hiểu trạng thái bản thân lúc này, nếu không áp chế chỗ hàn khí này thì sẽ tạo nên tổn thương không nhẹ với đệ tử bình thường. Nàng cười với Lâm Động, khẽ vung tay:
– Không được nổi giận nữa nha!
Dáng vẻ này đúng là sự tinh nghịch của ba năm trước, Lâm Động nhìn mà thấy ấm áp. Hắn gật đầu, mắt tiễn Ứng Hoan Hoan hóa thành quang ảnh bay trở lại hậu sơn.
Sau hi Ứng Hoan Hoan khuất dạng, nụ cười trên mặt hắn biến mất, hai tay siết lại ánh mắt thay đổi liên tục, rồi thở dài.
Lần này hắn ngăn được Viêm Chủ, nhưng lần sau thì sao? Nếu đúng như Viêm Chủ nói, chân thân hắn giáng lâm, rồi Hồng Hoang Chủ, Hắc Ám Chủ đều tới, lẽ nào Lâm Động còn bảo vệ được Ứng Hoan Hoan?
Đến lúc đó nói hắn muốn thay Ứng Hoan Hoan gánh vác trọng trách, những người đó có tin không? Thực lực hiện giờ của hắn cũng không yếu nhưng so với những đỉnh phong cường giả Viễn Cổ thì còn kém quá xa.
– Nham…Ngươi nói xem, ta có vượt qua được Băng Chủ không?
Lâm Động mơ hồ hỏi.
– Ba năm trước ngươi có nghĩ sẽ có thành tựu như bây giờ không?
Nham cười.
– Nhưng ta không dám chắc khi những người ấy đến hết thì mình có thể bảo vệ được nàng ấy. Cũng không có cách nào khiến họ tin ta có khả năng gánh vác trọng trách của nàng.
Nham trầm mặc một chút, đến chủ nhân của hắn là Phù Tổ còn phải khen ngợi không ngớt sự ưu tú của Băng Chủ. Muốn sánh ngang với Băng Chủ vốn dĩ không phải việc dễ dàng gì.
– Ngươi muốn họ công nhận, thực ra cũng không phải không có cách.
Một lúc lâu sau Nham đột nhiên nói.
– Ngươi có cách gì?
Lâm Động vội hỏi.
– Ta có cách, nhưng có thành công không thì chưa biết.
Nham dừng một chút nói tiếp:
– Hơn nữa còn phải xem ý nguyện của một người khác.
– Ai?
– Lăng Thanh Trúc.
– Lăng Thanh Trúc?
Lâm Động sững người, hỏi với vẻ không hiểu lắm:
– Việc này liên quan gì đến nàng ấy?
– Tình hình cụ thể ta không rõ lắm, nhưng a cảm nhận được luồng sức mạnh vốn chỉ có ở chủ nhân.
Giọng của Nham có phần ngưng trọng.
– Phù Tổ?
Đồng tử Lâm Động co lại, trong lòng thấy khó hiểu, Lăng Thanh Trúc sao lại có quan hệ với Phù Tổ?
– Tại sao lại vậy thì ta không biết, nhưng ngươi có thể đi hỏi xem sao.
Nham nói.
Lâm Động chau mày, nhưng rồi lắc đầu. Mục đích của hắn là vì Ứng Hoan Hoan, nhưng vì điều đó lại nhờ Lăng Thanh Trúc, làm vậy là không công bằng với Lăng Thanh Trúc, hắn thực sự không mở mồm được.
– Thôi, để ta tự nghĩ cách.
Lâm Động thở dài.
– Tùy ngươi thôi, nhưng tình hình của Ứng Hoan Hoan ta cũng lần đầu gặp, nếu bỏ qua thì thực sự đáng tiếc.
Nham lầm bầm.
Lâm Động lắc đầu, trong lòng có chút phiền muộn, không ngờ yên tĩnh chưa bao lâu thì lại có bao nhiêu việc. Nếu cứ như trước đây mãi thì thật tốt.
Trong lòng buồn phiền, Lâm Động đáp xuống, vừa định đi thì từ xa có tiếng, ngẩng lên thì thấy là Ứng Tiếu Tiếu đang rảo bước tiến về phía hắn:
– Tiếu Tiếu sư tỷ.
Lâm Động cười.
– Giờ ngươi gọi vậy ta không nhận được đâu.
Ứng Tiếu Tiếu trợn mắt, với thực lực hiện tại của hắn, muốn làm chưởng giáo cũng thừa sức.
– Đúng tồi, ta đến để cho ngươi biến, khi ngươi đang bế quan thì những bằng hữu kia của ngươi trở về Yêu Vực rồi. Nhưng trước đó bọn ta đã lập trận pháp không gian, lần sau muốn đến Yêu Vực thì ngươi chỉ mất vài ngày thôi.
– Tiểu Điêu bọn họ về Yêu Vực rồi?
Lâm Động khựng người, rồi gật đầu. Mọi việc ở Đông Huyền Vực cũng đã yên ổn, họ nên về Yêu Vực rồi, hơn nữa bên đó còn có Tứ Tượng Cung cần coi sóc, với tính cách của Tiểu Viêm, hiể nnhiên là ở Yêu Vực thích hợp hơn.
– Ngoài ra…
Ứng Tiếu Tiếu ngừng một chút rồi nói:
– Lăng Thanh Trúc cũng đưa người của Cửu Thiên Thái Thanh Cung rời khỏi Đạo Tông rồi, có lẽ về Cửu Thiên Thái Thanh Cung.
– Nàng ấy đi rồi?
Lâm Động sững người, thần sắc phức tạp không biết có cảm giác gì.
– Thời gian này đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung đang lục tục trở về, một tháng trước đáng lẽ họ đã về hết, nhưng không biết vì sao tốc độ giảm đi. Lăng Thanh Trúc cô nương cũng ở lại Đạo Tông một tháng, mãi vừa rồi mới đi.
Ứng Tiếu Tiếu nhìn Lâm Động với ánh mắt khó hiểu.
Lâm Động cười khổ, đương nhiên hắn nhận ra ý của Ứng Tiếu Tiếu. Hơn một tháng nay không phải hắn trong trạng thái cổ quái sao? Lăng Thanh Trúc ở lại chắc là lo cho hắn. Giờ hắn đã xuất quan, nàng cũng rời đi.
Có điều, tính cách của nàng cũng không có gì thay đổi, hơn nữa khác với Ứng Hoan Hoan, yêu hận không hề che giấu. Ở Dị Ma Thành để bảo vệ hắn, Ứng Hoan Hoan đã dùng mạng sống buộc Ứng Huyền Tử phải ra mặt. Nhìn có vẻ như ương bướng nhưng rất nghĩa tình. Còn Lăng Thanh Trúc thì bất cứ chuyện gì cũng không để lộ ra ngoài, luôn giữ cảm xúc cho riêng mình. Chỉ những người thân cận mới cảm nhận được sự nồng ấm trong trái tim lạnh của nàng.
– Ta nói này, rốt cuộc ngươi định làm thế nào với chuyện giữa Hoan Hoan và Lăng Thanh Trúc cô nương?
Ứng Tiếu Tiếu nhìn Lâm Động hỏi.
– Ta…
Lâm Động ngập ngừng, sắc mặt phức tạp, không còn quả đoán như trước nữa. Việc này đâu có dễ mà nói rõ được.
Ứng Tiếu Tiếu thở dài, chỉ nói:
– Ngươi đi tiễn nàng ấy đi, có lẽ họ chưa đi xa đâu.
Lâm Động gật đầu, định quay người đi thì Ứng Tiếu Tiếu lại nhớ ra điều gì:
– Đợi đã, trong một hai tháng nay, cũng có tin từ cha mẹ ngươi, bảo ngươi đi làm một việc.
– Làm việc?
Lâm Động khựng người, cha mẹ có việc gì bảo hắn làm nhỉ?
– Ừm, cha mẹ ngươi nói nếu có thời gian thì ngươi hãy đến Bắc Huyền Vực đón Thanh Đàn về.
– Thanh Đàn…
Nghe thấy cái tên này, tim Lâm Động không kìm được run lên, gương mặt vô cùng dịu dàng, nha đầu khiến người ta đau lòng đó không biết giờ thế nào rồi.
Nghĩ đến thiếu nữ ba năm trước tay cầm lưỡi liềm đen, mặc áo đen, tim Lâm Động nóng lên, ba năm không gặp, đúng là nhớ nha đầu đó quá.
– Ừm, ta biết rồi, ta sẽ đón nó về sớm nhất có thể.
Lâm Động gật đầu. Thanh Đàn là tiểu bảo bối trong nhà, cha mẹ và Lâm Động đều rất thương yêu Thanh Đàn, mấy năm nay ra ngoài lăn lộn chịu khổ, không biết mẹ đã rơi bao nhiêu nước mắt. Giờ hắn đã về, cũng nên tìm lúc đến Bắc Huyền Vực thôi.
Dứt lời, Lâm Động cười với Ứng Tiếu Tiếu, vẫy tay rồi bay khỏi Đạo Tông. Ứng Tiếu Tiếu nhìn theo thở dài.
Trong khu rừng bên ngoài Đạo Tông, mấy chục đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung đang lặng lẽ hành quân. Dẫn đầu là nữ tử mặc bạch y, dáng người thanh mảnh xuất chúng, gương mặt bị một tấm màng che đi nhưng những đường nét vẫn khiến người ta động lòng.
Tô Nhu đi phía sau, đôi mắt chốc chốc lại ngoảnh phía sau nhìn về Đạo Tông đang ngày một xa dần, cuối cùng không kìm được nói nhỏ:
– Sư tỷ, chúng ta cứ thế đi sao?
– Ừm.
Lăng Thanh Trúc đáp khẽ.
– Ít ra thì chúng ta cũng phải chào Lâm Động đại ca rồi mới đi chứ.
Tô Nhu kiến nghị.
Lăng Thanh Trúc nhìn Tô Nhu, dường như cười một cái, nói:
– Hà tất phải để tâm những điều đó.
– Nhưng sư tỷ ở lại đó không phải muốn xem huynh ấy có an toàn hoàn thành tu luyện không sao?
Tô Nhu cắn môi.
Lăng Thanh Trúc ngừng bước, thanh kiếm trong tay khẽ gõ lên đầu Tô Nhu:
– Còn nói linh tinh nữa trở về ta cấm cửa.
Tô Nhu rụt cổ không dám nói gì nữa.
– Muội ấy nói không sai, ta đưa các nàng về Đạo Tông, trước khi đi ít nhất phải nói với ta chứ?
Từ phía trước có tiếng cười vọng lại khiến bàn tay cầm kiếm của Lăng Thanh Trúc hơi run lên. Nàng ngẩng lên, chỉ thấy phía cuối tầm mắt là thân ảnh gầy gò đang dựa vào một thân cây to, nhìn nàng cười.
Tia nắng xuyên qua những tán lá chiếu xuống khiến hắn giống như một ngày nắng sau trận mưa lớn.