– Ngươi?
Lâm Động nghe vậy bỗng khựng người, rồi cảm thấy buồn cười. Từ khi Nham tỉnh lại đến giờ hắn vẫn cứ trốn trong người Lâm Động, căn bản rất ít khi chủ động ta tay chiến đấu.
– Ngươi có được không vậy?
Lâm Động hỏi với vẻ hoài nghi, thực lực liềm linh rất mạnh, đủ sánh ngang với cường giả vượt qua một tầng Luân Hồi Kiếp. Nham tuy đã hồi phục nhưng hình như cũng chưa có được chiến đấu lực như vậy.
– Hừ, tốt xấu gì ta cũng là thần vật xếp thứ hai trên bảng Viễn Cổ Thần Vật đấy. Ở thời Viễn Cổ, thời kỳ đỉnh phong của ta, đối thủ một tầng Luân Hồi Kiếp chẳng là cái gì hết.
Nham phì cười.
Lâm Động cười, hắn cũng không nghi ngờ điều đó. Từ việc Đại Hoang Vu Bi áp chế vô số Dị Ma Vương có thể thấy, rõ ràng những món siêu cấp thần vật do Phù Tổ luyện chế ra có chiến đấu lực kinh người. Chỉ có đều, sau trận đại chiến năm đó chúng chưa hồi phục được hoàn toàn.
– Trong đại chiến, Hắc Ám Thánh Liềm bị tổn thương nặng nhất, Hắc Ám Chủ năm đó dùng Hắc Ám Thánh Liềm giao đấu với Dị Ma Hoàng, nhưng cuối cùng thảm bại, còn liềm linh cũng bị Dị Ma Hoàng tiêu hủy, từ đó khiến uy lực của Hắc Ám Thánh Liềm không còn như xưa.
Nham nói.
Lâm Động ánh mắt ngưng đọng, Hắc Ám Chủ hung hãn như vậy, dám giao đấu với Dị Ma Hoàng?
– Liềm linh này có lẽ là do người chủ thứ hai của Hắc Ám Tổ Phù khi tọa hóa dùng thân tế đao biến thành. Nhưng với năng lực của hắn hiển nhiên không thể tạo ra liềm linh. Vì thế có lẽ là bên trong Hắc Ám Thánh Liềm vốn còn lại tàn tích của liềm linh rồi được hắn dung hợp rồi tạo lại liềm linh mới.
– Có điều, linh trí của liềm linh nay rất yếu, mới ở giai đoạn ban đầu, ta muốn thu phục nó dễ như trở bàn tay.
Nham cười.
Lâm Động nghe thế mới gật đầu:
– Nếu vậy thì giao cho ngươi đấy.
Lâm Động và Nham nói chuyện trên bầu trời, còn hai thái trưởng lão thì sắc mặt thay đổi nhìn Thôn Phệ Thiên Thi đang đứng trước mặt Thanh Đàn, chúng có thể nhận ra sự nguy hiểm từ cỗ thiên thi này.
– Tên tiểu tử này rốt cuộc lai lịch thế nào, không chỉ thực lực bản thân vô cùng khủng bố mà còn thứ khôi lỗi lợi hại này!
Cả hai nhìn nhau đều nhận thấy sự bất an từ đối phương, sự việc hôm nay e là không kết thúc dễ dàng rồi.
– Giờ chỉ còn cách mong liềm linh đối phó được với Lâm Động…
Cả hai cảm thán, ngẩng lên thì ánh mắt ngưng đọng:
– Đó là?
Chỉ thấy từ trong cơ thể Lâm Động bay ra một làn khói trắng rồi ngưng tụ lại thành một đạo quang ảnh.
Quang ảnh đó cũng tương tự như liềm linh, nhưng khi không cảm nhận được sức mạnh khủng bố như của liềm linh thì chúng mới an tâm.
– Hừ, tiểu tử đó lẽ nào muốn dùng thứ đó đối phó với liềm linh? Đúng là không tự lượng sức.
Hai bọn chúng cười khảy, vẻ mặt đầy chế giễu.
Lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn về hai quang ảnh trên bầu trời. Ai cũng nhận ra liềm linh đã là thủ đoạn cuối cùng của hai thái trưởng lão rồi. Nếu thất bại nữa thì e là những trưởng lão phản đối Thanh Đàn sẽ gặp xui xẻo.
Nham hiện ra, hắn nhìn liềm linh có phần đờ đẫn kia, lắc đầu nói:
– Không ngờ ngươi bây giờ lại thành ra thế này. Nhưng dù sao cũng tốt hơn là tan thành mây khói. Cho ngươi đủ thời gian thì sẽ phục hồi được thôi.
Ánh mắt trống rỗng của liềm linh nhìn Nham, không có chút dao động nào.
– Không đúng!
Hai thái trưởng lão thấy vậy ánh mắt thay đổi, thủ ấn vội vàng biến hóa điều khiển liềm linh ra tay.
– Liềm linh của Hắc Ám Thánh Liềm, không phải thứ mà loại các ngươi điều khiển được.
Nham nhìn chúng châm chọc, tay điểm ra trên không trung, một đạo bạch quang bắn thẳng lên trán liềm linh.
Khi bạch quang bắn vào, thân thể liềm linh đột nhiên rung nhẹ, vô số tia bạch quang bắn ra từ trong cơ thể, chỉ thấy chỗ ngực liềm linh dần hện lên những đường hoa văn màu đen.
Những đường hoa văn này trước sự chiếu rọi của bạch quang nhanh chóng tan chảy. Sắc mặt hai thái trưởng lão kịch biến, vì những đường hoa văn đó chính là chú văn chúng dùng để khống chế liềm linh, nhưng lúc này lại bị kéo ra khỏi thân thể liềm linh.
– Hỏng rồi!
Chúng sợ hãi, vội vàng thúc động chú văn, nhưng sau một tiếng rắc nhỏ, vô vàn đạo phù văn đó tan biến hết, ngay lập tức chúng đã mất đi quyền khống chế liềm linh.
– Sao có thể như vậy…
Sắc mặt chúng tái trắng, ánh mắt đầy kinh hãi nhìn Nham. Thực sự chúng không thể tưởng tượng được Nham lại dễ dàng phá giải chú văn như vậy. Năng lực này, dù là cường giả đỉnh phong vượt qua Luân Hồi Kiếp cũng không thể làm được mà!
Nham biến hóa thủ ấn, vô số đạo quang ấn rơi lên người liềm linh, thân thể hắn phát ra ánh sáng chói lòa, rồi tụ lại thành một viên ngọc đen.
Nham vẫy tay, viên ngọc rơi vào tay, hắn ném cho Lâm Động:
– Đặt liềm linh vào trong Hắc Ám Thánh Liềm thì nói mới dần phục hồi được.
Lâm Động nhận lấy viên ngọc, ánh mắt có phần kinh ngạc, rõ ràng hắn không ngờ Nham lại giải quyết liềm linh dễ dàng như vậy.
– Không có gì là lạ cả. Trong số những thứ chủ nhân luyện chế ra ta là đứng đầu, đương nhiên có cách áp chế những thứ khác.
Nham cười, tuy hắn chưa từng thể hiện thủ đoạn quá kinh người nào nhưng dù thế nào hắn cũng xếp thứ hai trên bảng Viễn Cổ Thần Vật, coi thường hắn thì quá là ngu ngốc.
Lâm Động gật đầu cười, rồi búng viên ngọc cho Thanh Đàn:
– Nhận lấy này.
Thanh Đàn thấy vậy, Hắc Ám Thánh Liềm trong tay bắn ra hắc quang hút viên ngọc vào trong thân liềm. Hắc Ám Thánh Liềm rung lên, tỏa ra những luồng dao động kinh nười. Thể hình vốn đã lớn lại phình to thêm, lại do người nhỏ bé như Thanh Đàn cầm, nhìn lại có chút mỹ cảm đặc biệt.
Những người trong trưởng lão đoàn thì sắc mặt tái trắng khi thấy cảnh đó. Đặc biệt là đại trưởng lão, thân thể không khỏi run rẩy, bước chân loạng choạng lùi sau hai bước.
Cả quảng trường xáo động, cảnh tượng này cho thấy điều gì họ hiểu rất rõ, cuối cùng sự bức cung của đoàn trường lão đã thất bại hoàn toàn.
Trên tế đàn, Thanh Đàn tay cầm Hắc Ám Thánh Liềm, vẻ mặt lạnh tanh, khẽ giơ Hắc Ám Thánh Liềm lên, một đạo hắc quang lóe qua, chỉ thấy tấm tổ bi dần tiêu tan, rồi Hắc Ám Tổ Phù trong cơ thể nàng cũng không bị áp chế nữa. Cả không gian cũng dần tối lại.
– Hai vị thái trưởng lão, hai ngươi cất giấu liềm linh, đã biết tội chưa?
Nghe tiếng quát của Thanh Đàn, hai thái trưởng lão run lên, định nói gì đó thì Lâm Động đáp xuống, khôi lỗi tay cầm trường đao cũng bay tới, thanh đao trong tay nó tỏa ánh sắc lạnh khiến chúng lạnh người.
Từ Lâm Động tỏa ra một thứ sát ý không hề che giấu. Hiển nhiên chỉ cần chúng có bất cứ dị động gì là sẽ phải đối mặt với công kích tựa lôi đình.
Sắc mặt hai thái trưởng lão thay đổi, cảm giác tử vong trào dâng khiến chúng sợ hãi, cuối cùng run rẩy nói:
– Chuyện hôm nay là hai người lão phu bị che mờ lý trí, mong điện chủ giơ cao đánh khẽ.
Bịch!
Hai người vừa dứt lời thì tất cả trưởng lão cùng quỳ xuống:
– Điện chủ, bọn ta cũng là bị đại trưởng lão bắt ép, mong điện chủ giơ cao đánh khẽ!
Đại trưởng lão nghe vậy sắc mặt tím tái, thân thể không ngừng run lên.
Cục thế biến đổi quá nhanh, không ai có thể ngờ đoàn trưởng lão trước đó còn chèn ép người như vậy giờ đã hoàn toàn thất bại.
Thủ lĩnh thế lực các phương cũng thầm cảm thán, ánh mắt nhìn lên thân ảnh trên tế đàn đầy kính sợ. Từ nay về sau hiển nhiên nàng đã là điện chủ thật sự của Hắc Ám Điện.
– Điện chủ, sự việc lần này liên quan đến quá nhiều người, nếu trách phạt toàn bộ thì e không có lợi cho Hắc Ám Điện.
Hai lão giả hắc bào hạ giọng nói.
Hai thái trưởng lão đó hiện nhiên cũng hiểu sự quan trọng của mình với Hắc Ám Điện nên mới đầu hàng dứt khoát như vậy.
Thanh Đàn khẽ gật đầu rồi phẩy tay. Chỉ thấy mấy chục đạo quang phù màu đen bay ra xuất hiện phía trước thái trưởng lão và các trưởng lão khác.
– Chư vị trưởng lão, hôm nay các ngươi bức cung ta đã là tử tội, nhưng niệm tình những cống hiến của các ngươi với bản điện nên ta tạm tha chết. Tội chế có thể miễn nhưng tội sống không thể tránh. Đây là Hắc Ám Thánh Phù của Hắc Ám Điện, muốn giữ mạng thì hãy nuốt nó.
Thanh Đàn lạnh lùng nói.
Những trưởng lão kia nghe thế sắc mặt đều thay đổi, họ không lạ gì Hắc Ám Thành Phù. Một khi đã nuốt nó thì tính mạng của họ tuyệt đối nằm trong tay Thanh Đàn, chỉ phản kháng một chút là sẽ xương cốt cũng không còn.
– Chỉ cần mọi người sau này trung thành một lòng với bản điện, ta tự nhiên sẽ không ra tay, Hắc Ám Thánh Phù cũng hoàn toàn vô dụng. Bản điện cũng không tự dưng lại làm yếu đi sức mạnh của bản điện.
Thanh Đàn nhìn lướt qua những trưởng lão còn do dự kia, bình thản nói:
– Thế nào? Xem chừng chư vị trưởng lão vẫn còn ý phản đối?
– Bọn ta không dám!
Các trưởng lão cuối cùng nghiến răng, nuốt hết Hắc Ám Thánh Phù. Dù thế nào thì giữ được cái mạng vẫn tốt hơn là chết. Hơn nữa Thanh Đàn nói rất đúng, họ là tinh anh trong điện, chỉ cần không có ý phản bội thì Thanh Đàn sẽ không ra tay với họ.
Hai thái trưởng lão thấy thế cuối cùng thở dài, cũng nuốt Hắc Ám Thánh Phù.
Thanh Đàn khẽ gật đầu, nhìn sang đại trưởng lão, ngươi duy nhất chưa nuốt Hắc Ám Thánh Phù:
– Còn với kẻ chủ mưu tội ác thì khó tránh tội chết. Chư vị trưởng lão, còn không bắt lão lại?
– Ngươi!
Sắc mặt đại trưởng lão biến đổi, định hét lên nhưng lại cảm nhận được những ánh mắt không hề thân thiện từ xung quanh. Không đợi lão phản kháng thì họ đã cùng ra tay, nguyên lực hùng hồn áp chế khiến hắn không động đậy được gì.
– Tống lão vào trong Hắc Ám Tài Phán, xử lý theo điện quy!
Sắc mặt đại trưởng lão lập tức hiện lên vẻ tuyệt vọng. Những trưởng lão kia thân thể cũng khẽ rung lên. Vào Hắc Ám Tài Phán thì chết còn là điều xa sỉ. Lúc này họ mới thấy may mắn vì trước đó không thể hiện thái độ quá nhnah.
Trên quảng trường, thủ lĩnh các phương thấy vậy tim đều run lên. Coi như đã lĩnh hội được thủ đoạn của tân điện chủ. Chỉ trong vài chiêu, không chỉ bảo vệ được thực lực Hắc Ám Điện mà còn khống chế hết sức mạnh trong tay. Hơn nữa còn chấn nhiếp được đám trưởng lão. Hẳn là sau này không kẻ nào dám làm chuyện hôm nay nữa.
Thủ đoạn đó…quá lợi hại!
Trên bầu trời, Lâm Động bình tĩnh nhìn Thanh Đàn thu dọn một cách hoàn hảo, nhưng hắn không hề thấy vui, mặt không chút biểu cảm thu Thôn Phệ Thiên Thi lại rồi đáp xuống tế đàn.
Thanh Đàn thấy thế, đương nhiên hiểu hắn đang nghĩ gì. Nàng khẽ khoát tay bảo tất cả giải tán chỉ giữ lại hai lão giả hắc bào.
Mọi người đi hết, nàng mới cúi đầu tiến lại bên cạnh Lâm Động, khẽ kéo áo hắn. Lâm Động chỉ lạnh lùng nhìn nàng, hừ một tiếng:
– Thủ đoạn thật giỏi nha, học ở đâu thế?
Hắn thật sự nổi giận rồi, tuy hắn biết, Thanh Đàn muốn ngồi vững trên vị trí điện chủ thì khó tránh phải dùng thủ đoạn, nhưng với tư cách là đại ca, hắn không hề muốn một tiểu nha đầu nhí nhảnh lại có tâm cơ đáng sợ như vậy. Vì đôi khi, dùng thủ đoạn nhiều không phải là một sự xâm thực với bản thân sao?
Thanh Đàn khẽ mím môi, rồi ôm lấy Lâm Động, vùi mặt vào lòng hắn, đôi vai nhỏ khẽ run lên rồi giọng nói nghẹn ngào ấm ức vang lên:
– Muội cũng không muốn thế này đâu. Nhưng…huynh không có ở đây, không quan tâm muội nữa…Chỉ cần báo thù được cho huynh thì dù có trở thành người huynh không thích muội cũng mặc kệ.
Thân thể Lâm Động cứng lại, hắn nhìn cô gái trong lòng mình, thở dài, nha đầu này đúng là biết cách nắm đúng tử huyệt của hắn. Nói như vậy rồi hắn còn trách được gì đây?