Quầng sáng kia giống như cái bát khổng úp xuống cả hòn đảo.
Quầng sáng có màu vàng thẫm tạo cảm giác dày dạn, chắc chắn, không thể phá hủy.
Trên Võ Hội Đảo lúc này tràn ngập biển người, dù là ở ven bờ biển hay trên đảo thì đều có người, vẻ mặt của ai cũng đầy vẻ kinh hoàng.
Họ sợ hãi nhìn ra bên ngoài, ở đó bầu trời đen kịt, từng tầng mây đen bay lơ lửng, trong đó có thể thấy vô số ma ảnh, tiếng gào thét chói tai vọng ra khiến mặt biển cũng nổi sóng.
Ma khí không ngừng chèn ép lên quầng sáng tạo nên gợn sóng, khiến bao người giật mình thon thót. Nếu quầng sáng bị phá hủy thì họ sẽ hoàn toàn bạo lộ trước đám dị ma, không có cơ hội sống sót nào nữa.
Ở trung tâm đảo lúc này, trong một tòa lầu các, không khí bị đè nén, mỗi thân ảnh ngồi trong đó sắc mặt đều vô cùng tối tăm.
– Quầng sáng năng lượng dường như đang yếu đi.
Trong không khí bức bối đó bỗng nhiên có người lên tiếng, lời nói khiến tất cả khóe mắt cùng giật giật.
– Các vị nói xem giờ chúng ta nên làm gì?
Lần này lên tiếng là một vị lão giả tóc hoa râm. Phía sau là hai nữ tử dung nhan mỹ lệ, có Cổ Yên và Cổ Mộng Kỳ.
– Còn làm được gì nữa? Ngoài việc trốn trong đảo còn có cách nào khác sao?
Phía đối diện là một lão giả mặc áo xám lạnh lùng nói, phía sau là một nam tử, dáng vẻ không có gì xa lạ, chính là Ngụy Chân của Ngụy gia.
– Vậy thì ngươi ở đây đợi chết đi.
Vị trưởng lão Cổ gia liếc nhìn hắn bình thản nói.
– Cổ Thống, Ngụy gia ta không thoát được lẽ nào Cổ gia ngươi thoát thân được?
Lão giả kia nghe thế giận dữ quát.
Mọi người thấy hai nhà bắt đầu tranh cãi thì lắc đầu bất lực.
– Mọi người yên lặng đi được không? Giờ cãi nhau thì có tác dụng gì?
Ở phía trước có ba thân ảnh ngồi vị trí bắt mắt nhất, họ mặc y phục khác nhau, nhưng lời nói khá có trọng lượng, vì họ chính là chủ của Tam đại Động Thiên trên Thiên Phong hải vực.
Trong ba người này cũng có một người quen, chính là Vô Hiên, động chủ Tà Phong Động Thiên năm đó từng có chút ân oán với Lâm Động, nhưng hắn lúc này sắc mặt cũng tối lại vì cục diện.
– Thực lực đám dị ma bên ngoài kia rất mạnh, đối kháng chính diện với chúng e là chúng ta không phải đối thủ.
Vô Hiên nhìn ra bên ngoài, từ xa mà vẫn nhìn thấy ma khí ngập trời.
– Giờ nếu muốn có thay đổi e là phải dựa vào vị tiền bối trong Hồng Hoang Tháp mà thôi.
Động chủ Thiên Phong Động Thiên thở dài.
Vừa dứt lời, mọi người đều nhìn về Ngũ đại gia tộc, trước đó không ai nhận ra trong Hồng Hoang Tháp lại có một vị khủng khiếp như vậy.
Thấy thế, gia chủ của Ngũ đại gia đều lắc đầu cười, gia chủ Cổ gia cười khổ:
– Nếu là trước đây bọn ta còn có thể vào Hồng Hoang Tháp, nhưng không thể vào được tầng cuối cùng. Còn từ khi xuất hiện quầng sáng kia thì không thể vào được nữa.
– Vị tiền bối đó dường như không muốn chúng ta làm phiền.
Gia chủ Tô gia cũng gật đầu.
– Hay là…mọi người thử lại đi.
Vô Hiên nghĩ một chút, giờ bọn họ coi như đến đường cùng rồi, không thể bỏ qua cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Gia chủ Ngũ đại gia nghe thế thở dài, cũng đành gật đầu, nhưng họ cũng biết là vô ích mà thôi.
Vô Hiên thấy không khí nặng nề, nhìn hai vị động chủ còn lại, lắc đầu thầm thở dài, lần này lẽ nào thật sự không thoát được đại kiếp sao?
– Không hay rồi!
Đột nhiên có người từ ngoài hốt hoảng chạy vào:
– Bên ngoài Võ Hội Đảo dường như có người đang muốn xông vào đảo.
Mọi người nghe thế sững người, giờ còn có người dám đến Võ Hội Đảo?
Tất cả cùng ra khỏi lầu các, nhìn ra xa chỉ thấy bên ngoài quầng sáng có một vài thân ảnh đứng trên không, ma khí cuồn cuộn, từ phía xa cũng đã có lượng lớn dị ma bao vây tới.
– Đó là…Tiểu Nhã? Còn cả…Lâm Động?
Cổ Mộng Kỳ và Cổ Yên nhìn những thân ảnh kia khựng người một chút rồi kêu lên kinh ngạc.
– Lâm Động?
Cái tên đó vừa vang lên thì mọi người khựng lại, sắc mặt Ngụy gia có phần khó coi, hiển nhiên là vẫn nhớ kẻ đã khiến Ngụy gia chịu thiệt thòi.
Vô Hiên cũng nhíu mày, hiển nhiên vẫn nhớ cái tên này.
– Gia gia, đó là Lâm Động từng giúp Cổ gia chúng ta. Mau cho hắn vào đi, nếu không dị ma bao vây tới thì phiền phức lắm.
Cổ Mộng Kỳ vội nói.
Vừa dứt lời thì gia chủ Ngụy gia nói ngay:
– Không được, chưa nói tầng năng lượng kia có cho vào hay không, hơn nữa chúng ta cũng chưa biết rõ như thế nào. Bọn dị ma đó giảo hoạt thế nào các ngươi có biết không? Vạn nhất là chúng giả dạng, để chúng vào thì các ngươi có gánh vác được trách nhiệm này không?
Nghe vậy các cường giả đều khẽ gật đầu, hiển nhiên lúc này vẫn nên thận trọng là hơn.
Cổ Mộng Kỳ sắc mặt thay đổi, giận dữ nhìn gia chủ Ngụy gia, đương nhiên nàng biết hắn ta đang cố ý gây rối.
Cổ Thống cũng chỉ đành thở dài, lúc này hiển nhiên là Cổ gia bọn họ không dám làm việc gì trái lại ý kiến của mọi người. Ngụy gia thật đáng ghét!
Cổ Mộng Kỳ thấy thế chỉ đành giậm chân, giọng nói được nguyên lực bao bọc truyền ra ngoài:
– Lâm Động, các ngươi mau đi đi, cẩn thận dị ma!
Bên ngoài, Lâm Động nghe được tiếng của Cổ Mộng Kỳ, quét mắt nhìn thì lập tức hiểu ra, hắn cười, đám người đó vẫn đáng ghét vậy sao.
– Không cần, tự ta vào.
Lâm Động cười.
– Phì!
Bọn Ngụy gia nghe thế không khỏi bật cười, quầng sáng này đến dị ma còn không phá vỡ được thế mà Lâm Động muốn xông vào? Đúng là nằm mơ.
– Lâm Động, còn không mau cút đi!
Ngụy Chân hô lên, ánh mắt hắn đầy sự chế giễu, hắn có thể thấy đám dị ma đang bao vây tới, Lâm Động e là muốn chạy cũng không thoát được.
Vô Hiên chau mày, mơ hồ có cảm giác không đúng.
– Ừm?
Đúng lúc ấy, bên ngoài bỗng có ngân quang lóe sáng, cảm nhận được không gian biến dạng, sắc mặt Vô Hiên thay đổi, ánh mắt trào dâng sự kinh hãi.
Chỉ thấy không gian phía trước méo mó rồi ngân quang chói lòa, bốn thân ảnh đã xuất hiện.
– Đây…
Mọi người ở xung quanh nhìn bốn người đột nhiên xuất hiện, đồng tử đều co lại, vẻ mặt đầy sự chấn động. Lâm Động vào được thật sao?
– Ngươi bảo ta cút?
Lâm Động hiện ra nhìn về phía Ngụy Chân sắc mặt lúc này cứng đờ, cười nhạt.
Ngụy Chân bị Lâm Động nhìn không biết vì sao lại thấy sợ hãi, vội vàng lùi ra sau lưng gia chủ Ngụy gia.
– Lâm Động, ngươi muốn gì?
Gia chủ Ngụy gia cũng cảm thấy không hay, nhưng vẫn quát lên.
Lâm Động ánh mắt lạnh băng, cong tay búng một cái, một đạo kình phong bắn ra, gia chủ Ngụy gia bị đánh bật ra sau, máu tươi bắn tung tóe.
Mọi người thấy thế đều hít sâu một hơi khí lạnh, khóe mắt Vô Hiên giật giật, gia chủ Ngụy gia năm ngoái đã là Chuyển Luân Cảnh rồi đấy!
– Ngươi!
Cường giả Ngụy gia thấy gia chủ bị tấn công đều giận dữ nhưng không đợi chúng làm gì thì Lâm Động đã bước chân ra, một luồng khí tức khủng bố cuộn trào bao phủ cả hòn đảo.
Áp lực tạo ra từ luồng khí tức đó khiến những tiếng ồn ào trên đảo lập tức biến mất.
– Luân…Luân Hồi Cảnh?
Lân fnày ngay Vô Hiên cũng không kìm được kinh hãi, kêu lên thất thanh.
– Luân Hồi Cảnh?
Thủ lĩnh thế lực các phương cũng giật mình, ánh mắt kinh hãi nhìn thân ảnh kia, đây….đây là cường giả Luân Hồi Cảnh?
Cổ Thống sững sờ, ngài đã nghe Cổ Mộng Kỳ bọn họ nói về Lâm Động, nhưng cũng chỉ coi hắn là một tiểu bối, nhưng ai ngờ được đó lại là một cường giả Luân Hồi Cảnh!
Cổ Mộng Kỳ, Cổ Yên bên cạnh cũng kinh ngạc che miệng, ánh mắt đầy sự chấn kinh.
– Ha ha, thì ra là động chủ Vô Hiên.
Lâm Động nhìn về phía Vô Hiên, khẽ cười.
Vô Hiên bị Lâm Động nhìn cơ thể cứng lại, trán túa mồ hôi, cười khan:
– Thì ra là Lâm Động tiểu ca à..
Hắn không phải kẻ không biết thời thế, nay hắn cũng coi như đã chạm tới Luân Hồi, nhưng hắn hiểu rõ khoảng cách với Luân Hồi Cảnh lớn thế nào. Nếu Lâm Động muốn ra tay thì hắn căn bản không có khả năng phản kháng.
Lâm Động cười, cũng không bận tâm, chỉ nhìn Cổ Mộng Kỳ, Cổ Yên, ôm quyền nói:
– Mộng Kỳ cô nương, Cổ Yên cô nương, lâu rồi không gặp.
Lâm Động bỏ qua hết những vị thủ lĩnh ở đây, chỉ chào hỏi hai người Cổ Mộng Kỳ, hành động này rõ ràng có chút không thỏa đáng, nhưng với thực lực khủng bố của hắn, chẳng ai dám bất mãn gì, mọi người đều cúi đầu đầy kính sợ.
Cổ Mộng Kỳ hai người nhìn nhau, rồi cười với Lâm Động.
Lâm Động chào xong quay sang nhìn lên ngọn tháp ở giữa đảo. Lần này đến hắn cảm nhận được một luồng khí tức cổ xưa và rất cường đại.
Hồng Hoang Chủ sao…