TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 141: Một mực chờ người (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Thiếu Dương nói: “Không có tiền hơn nửa đêm tôi tới tìm cậu làm gì?”

Tiểu Mã đứng phắt dậy, tinh thần sảng khoái: “Có tiền là được, nói đi, rốt cuộc là làm gì?”

“Cậu đến phòng tôi.” Diệp Thiếu Dương dẫn Tiểu Mã đi đến phòng mình, lúc này Từ Hàm Đan đã biến về hình dáng bình thường, cúi đầu, duyên dáng yêu kiều ngồi trên giường.

Tiểu Mã thấy nàng nhất thời ngơ ngẩn, mở to hai mắt nhìn Diệp Thiếu Dương: “Tiểu Diệp tử, đêm hôm khuya khoắc… tại sao lại có gái trong phòng cậu? Rốt cuộc em gái này có liên quan gì đến việc kiếm tiền?”

Diệp Thiếu Dương nói lý do, Tiểu Mã nghe xong mới biết Từ Hàm Đan là nữ quỷ, quan sát nàng, thở dài: “Em gái, hãy nghe anh nói, Tiểu Mã ca anh là người thích bênh vực kẻ yếu, anh quyết định sẽ đến phòng tên gian thương kia chỉnh đốn y!”. Nói xong xắn tay áo hùng hồn định đi ra ngoài, Diệp Thiếu Dương liền kéo cậu lại.

“Đánh gã một trận thì có ý nghĩa gì, đánh sẽ không có tiền, nghe này…”

Nghe xong kế hoạch của hắn, Tiểu Mã liên tục gật đầu, mặt mày rạng rỡ đi ra cửa, mấy phút sau, cậu đã trực tiếp dẫn chủ quán trọ còn đang ngái ngủ đến phòng của Diệp Thiếu Dương. Vừa bước vào phòng, gã đã lập tức cứng đờ người, sợ sệt nhìn hai bên trái phải, khẩn trương nói: “Quỷ đâu mà quỷ, đừng nói bậy, cẩn thận ta tố các ngươi tội phỉ báng!”

Tiểu Mã nói: “Lão già kia, ông thừa nhận đi, có người bảo phòng này diễn ra chuyện ma quái cũng không phải ngày một ngày hai.”

Lão chủ quán vừa nghe thấy thế liền hoài nghi bọn họ đã biết nội tình bên trong, cũng không giấu giếm, gật đầu nói: “Đúng là ở đây trước kia có quỷ, sau ta có mời pháp sư tới lập đàn hành lễ, siêu độ hết rồi!”. Gã lập tức kéo mạnh hai người tới trước cửa, nói rằng:

“Thấy không, ở đây làm gì có quỷ, có bùa trấn quỷ này!”. Sau đó gã dùng tay sờ sờ trên đầu cửa, lấy xuống một cái gương bát quái, nói rằng: “Đây là gương chiếu yêu, có bùa và gương chiếu yêu, không một con quỷ nào vào được. Nhất định là các ngươi nhìn lầm rồi!”

Diệp Thiếu Dương cầm gương bát quái, nhìn thoáng qua, cười nói: “Bùa là thật nhưng chỉ có thể định hồn, không thể câu hồn, còn cái gương… rất có phong cách cổ điển, ông tự mua rồi treo lên phải không?

Lão chủ quán ngẩn ra, cố sức giật lại gương bát quái, nói: “Đây đều là pháp khí tróc quỷ mà Thiên sư cho, người bình thường như ngươi biết gì mà nói?”

Tiểu Mã bật cười, vỗ bờ vai của gã, hỏi: “Thiên sư, Thiên sư nào?”

“Thiên sư Long Hổ Sơn, tên là… Khụ khụ, tục danh của người ta, người bình thường như ngươi đừng hỏi!”

Diệp Thiếu Dương mỉm cười nhàn nhạt, nói: “Long Hổ Sơn chỉ có một Thiên sư là chưởng môn Trương Thước, truyền nhân thứ 103 của Trương Thiên sư, chẳng lẽ ông ta lại đích thân đến đây?”

Lão chủ quán sửng sốt, nhíu mày quan sát hắn từ trên xuống dưới, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Tiểu Mã chỉ chờ những lời này, vỗ vai Diệp Thiếu Dương, nói rằng: “Lão hạt dưa, xin trân trọng giới thiệu với hai họ, đây mới là Thiên sư chính hiệu, Thiên sư Mao Sơn!”

Lão chủ quán đột nhiên bật cười: “Ta hiểu, hai ngươi nghe nói ở đây có chuyện ma quái nên định đến tống tiền ta phải không, Thiên sư Mao Sơn? Ha ha, dóc tổ vừa thôi, ta là chưởng môn Phổ Đà Sơn này! Nói cái gì mà quỷ, quỷ ở đâu ra? Nếu như ngươi gọi được một con quỷ xuất hiện, ta sẽ tin ngươi!”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ thở dài, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, sau đó chỉ về phía sau lưng gã, nói rằng: “Xem ai kìa?”

Vừa dứt lời, đèn trong phòng chợt tắt, dưới ánh trăng, một thiếu nữ lè lưỡi dài thật dài, cơ thể loạng choạng, bò từ bên ngoài cửa sổ vào phòng, tiến tới gần lão chủ quán.

Lão chủ quán mắt chữ A mồm chữ O, lập tức ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Diệp Thiếu Dương dùng tay ra hiệu Từ Hàm Đan bám vào cánh tay của gã, đuổi theo, lúc ra cửa, một đạo ánh sáng từ lá bùa chợt xuất hiện, căn bản Diệp Thiếu Dương còn chưa đụng tới một sợi tóc gáy, lá bùa đã bị thổi bay ra ngoài.

“Á!”. Từ Hàm Đan kêu lên kinh ngạc, nhất thời không ngờ Diệp Thiếu Dương pháp lực cao cường đến như vậy mà hoàn toàn không giống vị pháp sư trước kia. Lúc nãy nàng còn muốn đuổi hắn đi, bây giờ mới thấy đó là ý định rất viển vông, nghĩ vậy, nàng không khỏi nhìn Diệp Thiếu Dương với ánh mắt biết ơn, một ngón tay của hắn cũng có thể làm cho mình hồn phi phách tán, vậy mà lại chịu lắng nghe mình kể chuyện, còn muốn giúp đỡ mình.

Lão chủ quán lùi về gian phòng khách, trong tay cầm một bức tượng Quan Công, há mồm thở dốc. Diệp Thiếu Dương đi tới, gõ cốc cốc, nói: “Bây giờ tin chưa?”

Mặt lão chủ quán vàng như màu đất, cố chống chế: “Không đúng, là ta nhìn lầm. Sao ngươi có thể để cho ả thoát ra được?”

Diệp Thiếu Dương hiểu người này ỷ vào phong ấn của lá bùa trên cửa, biết Từ Hàm Đan ra không được nên mới dám dõng dạc tuyên bố với mình.

“Ta vất vả mới thu phục được nàng, ông lại để ta phải thả ra rồi!”. Diệp Thiếu Dương gõ bàn một cái: “Vậy ra đi.”

Một nữ quỷ khuôn mặt đầy máu từ trên tủ bò rung lắc tới trước mặt, xương khớp cả người kêu lên Rắc… rắc…

Lão chủ quán quát to một tiếng, đưa Quan Công ra, Diệp Thiếu Dương âm thầm niệm chú, dùng cương khí ngăn chặn lại nhãn tượng, Từ Hàm Đan cấp tốc leo đến trước mặt gã, đưa tay vào cổ gã, nhấc gã lên, tuy rằng nàng chỉ có tu vi căn bản của một tiểu quỷ, thế nhưng đối phó với một người bình thường cũng không thành vấn đề.

Nàng bấm vào cổ lão chủ quán, mặc dù dựa theo kế hoạch của Diệp Thiếu Dương là chỉ dọa gã một chút thôi, nhưng tức giận vì gã thấy chết mà không cứu, trái lại còn giam giữ nàng nhiều năm như vậy, trong lúc nhất thời đã bóp cổ gã đến nỗi khiến mặt gã đỏ như heo thọc tiết.

Lão chủ quán đang ở thế nghìn cân treo sợi tóc, miệng không thể nói, buộc lòng phải đưa mắt nhìn Diệp Thiếu Dương cầu cứu.

Diệp Thiếu Dương xoa tay: “Đừng nhìn ta, ta có tâm giúp ông thu phục nàng hai lần, vậy mà ông luôn mồm muốn ta thả nàng ra, bây giờ ta không có nghĩa vụ phải cứu ông đâu!”.

Tiểu Mã nhìn cũng có chút thương xót, nói với Diệp Thiếu Dương: “Ngài giúp lão một chút đi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ a.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tróc quỷ tiêu hao pháp lực lắm, hơn nữa đó lại là một lệ quỷ, rất phiền toái, sao ta phải vô duyên vô cớ giúp cho lão? Cậu đừng quên ngày mai có một đại gia mời ta làm phép, trả năm vạn đồng.”

Tiểu Mã ngầm hiểu ý, gật gật đầu nói: “Cũng phải, ngài dùng hết pháp lực, nhỡ ngày mai gặp phải lệ quỷ thì biết làm sao? Xui xẻo là phải gỡ bảng hiệu a. Tiên sinh, nhân lúc người này chưa chết, chúng ta mau đi để tránh lát nữa xảy ra án mạng, dính vào mệt lắm…”

Hai người vừa xoay người định rời khỏi, đúng lúc này, Từ Hàm Đan cố ý buông lỏng tay, lão chủ quán cố sức hít một hơi, la lớn: “Hai vị cứu mạng! Van cầu các người, ta trả thù lao, bao nhiêu cũng được hết!”

Gã chỉ vừa nói được một câu, cổ lại bị nữ quỷ siết chặt, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt nhìn Diệp Thiếu Dương xin giúp đỡ, miệng phát ra âm thanh “Um…um…”.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, do dự một chút, tựa hồ đã quyết định, nói: “Ta lấy không nhiều, người khác bỏ năm vạn mời ta ngày mai tróc quỷ, ông đưa ta sáu vạn, thế nào, chỉ hơn có một vạn đồng, coi như là phí bồi thường danh dự, bởi vì ngày mai ta không tác pháp được, làm mất uy tín của bản thân!”

Lão chủ quán sắp chết, đừng nói sáu vạn, có là mười sáu vạn gã cũng không thể không trả, dù sao tính mạng vẫn là quan trọng nhất. Gã liền liều mạng gật đầu.

Từ Hàm Đan vừa nghe Diệp Thiếu Dương muốn giúp, lập tức thả lão chủ quán ra, nhào tới người hắn.

Diệp Thiếu Dương giả bộ rút ra Đào Mộc Kiếm chém lia chém lịa, hai người chiến đấu rất kịch liệt. Diệp Thiếu Dương mở rộng chiêu thức trông rất uy phong, lão chủ quán đứng ở một bên nhìn thấy há hốc mồm, nghĩ thầm đây mới là cao nhân, có thể bất phân thắng bại với lệ quỷ.

Qua hồi lâu, Diệp Thiếu Dương cuối cùng cũng chờ nữ quỷ ra chiêu sơ hở, lập tức đuổi theo, mạo hiểm bắt được, thu vào một lá bùa, ngồi dưới đất há mồm thở dốc, lau mồ hôi, cảm khái nói rằng: “Quỷ thật là lợi hại, suýt chút nữa ta không phải là đối thủ của nàng!”.

Ngẩng đầu nhìn lại, lão chủ quán đang núp ở phía sau quầy, trợn mắt hốc mồm nhìn mình.

Diệp Thiếu Dương đưa tay ra dấu với gã, bảo rằng: “Sáu vạn, sáng mai gọi cho ta, Tiểu Mã, ghi số tài khoản!”

“OK sếp!”. Tiểu Mã rút một tờ hóa đơn trên quầy, viết xuống tên họ của mình và số tài khoản ngân hàng, nhét vào trong tay gã, nói rằng: “Cảnh cáo ông đừng có giở trò đó nhé, nữ quỷ kia chỉ tạm thời bị nhốt trong lá bùa, nếu ông dám không trả tiền, chúng tôi sẽ thả nữ quỷ kia ra, đến lúc đó ông có đưa mười vạn, chúng tôi cũng không cứu đâu!”

Lão chủ quán tuy yêu tiền nhưng vẫn sợ dáng dấp ghê tởm của nữ quỷ, nào dám để cho nàng xuất hiện lần nữa, đến lúc đó Thiên sư đi rồi, mình biết tìm cao nhân như vậy ở đâu? Lập tức gã chắp tay thở dài, khẳng định ngày mai trời vừa sáng sẽ đưa tiền.

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã lúc này mới hài lòng trở về phòng, nhìn bóng lưng của Diệp Thiếu Dương, lão chủ quán trong lòng xúc động, không ngờ tiểu tử này còn trẻ mà lại là một đại pháp sư tu vi lớn như vậy, có khả năng thu phục được lệ quỷ, thật sự là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài…

p/s: 2 thằng diễn max sâu =))

Đọc truyện chữ Full