*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe Hứa Nhã Quyên giảng giải xong, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã nhìn nhau với vẻ mặt không thể tin được, chuyện này quả thật rất quỷ dị.
Bất ngờ, Trịnh Kiêu Phi gọi điện thoại tới báo y đã đến sân bay, hiện đang ngồi trong phòng chờ.
“Diệp tiên sinh, thời gian gấp gáp, còn một chuyện nữa mà tôi chưa đề cập tới, phòng chứa xác trong bệnh viện chúng tôi…”
“Tôi đã nghe kể rồi!”. Diệp Thiếu Dương cắt đứt lời y, nói cho y biết Hứa Nhã Quyên đã kể với mình.
Trịnh Kiêu Phi nghe xong cười nói: “Hóa ra Diệp tiên sinh đã có người quen trong bệnh viện, vậy thì tốt, tiết kiệm được không ít thời gian.”
“Tôi đã biết đại khái sự việc, có gì cần bổ sung không?”
Trịnh Kiêu Phi ngừng một chút rồi nói: “Lúc trước camera bị Quỷ Chướng Nhãn cho nên không nhìn thấy gì hết, tôi đành tự mình đến phòng chứa xác để trực đêm, chính xác là hơn hai giờ sáng, tôi nhìn thấy bên trong phòng tràn ngập quỷ khí, mạnh đến nỗi không có cách nào chống lại được. Tôi không kịp nhìn thấy hình dạng của đối phương thì đã bất tỉnh. Cũng may nó không làm hại tôi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Để tối nay tôi đến đó xem sao, có gì thì báo cho ông biết!”
“Diệp tiên sinh cẩn thận… Ha ha, tôi lỡ lời, ác quỷ kia tuy mạnh nhưng đối với tu vi của Diệp tiên sinh, mọi chuyện chỉ dễ như trở bàn tay.”
Diệp Thiếu Dương không nói gì: “Ông đừng tâng bốc, tôi cũng không phải là thiên hạ vô địch.”
Thấy hắn cúp máy, Hứa Nhã Quyên vội hỏi: “Trịnh viện trưởng vừa gọi điện thoại cho anh?”
“Đúng. Thì sao?”
“Ôi, thật phiền toái!”. Hứa Nhã Quyên lo lắng nói: “Viện trưởng dặn phải giữ bí mật chuyện này, không được nói cho ai biết, thế mà anh vừa nói cho viện trưởng biết là em kể với anh…”
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Yên tâm đi, Trịnh viện trưởng không chỉ không trách em mà còn dặn em phối hợp điều tra với anh. Chờ mọi chuyện kết thúc, y sẽ cho em lên chức y tá trưởng.”
Hứa Nhã Quyên ngẩn ra, cười nói: “Thiếu Dương ca đừng trêu em, chỉ cần có thể bắt quỷ để sau này đi làm không còn lo sợ là em đã hài lòng rồi. À phải rồi Thiếu dương ca, em có một manh mối nữa, những nữ thi trang điểm đều là phụ nữ trên dưới ba mươi tuổi, lại còn rất gầy.”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy cả kinh, chậm rãi gật đầu.
***
Cơm nước xong xuôi, Hứa Nhã Quyên đi làm trước, Diệp Thiếu Dương hẹn cô buổi tối làm xong thì đến gặp mặt, sau đó cùng Tiểu Mã đi tìm một nhà trọ vừa ý ở gần bệnh viện.
Đi ngang qua một cây ATM, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lấy từ trong túi ra thẻ ATM, bảo Tiểu Mã dạy hắn thao tác rút tiền.
Tấm thẻ này là trước đây không lâu hắn nhờ Tiểu Mã làm giúp, mọi tiền bạc đều là ủy thác cho Tiểu Mã gửi vào trong tấm thẻ, mật mã là sinh nhật hắn, Tiểu Mã cũng biết.
“Tổng cộng mười sáu vạn sáu!”. Tiểu Mã kiểm tra tài khoản nói rằng: “Vốn chỉ có mười bốn vạn sáu, thế nhưng sáng nay tôi đã gửi vào hai vạn, hắc hắc, tiểu Diệp tử, cậu thành đại gia rồi.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng đắc ý, ngày trước tiền hắn kiếm được ở trên núi đều bị Thanh Vân Tử bóc lột, cũng không có khái niệm về tiền bạc, bây giờ có chút tiền, tự nhiên cảm thấy rất ư là sảng khoái.
Hai người tìm một quán trọ gia đình ở, Diệp Thiếu Dương ngồi trên ghế sa lon, cau mày, trầm ngâm hơn nửa ngày, đột nhiên ngẩng đầu, trịnh trọng nhìn Tiểu Mã: “Có chuyện này muốn nói cho cậu biết!”
Tiểu Mã nhìn hắn suy tư nửa ngày, nhất định là đã suy xét cặn kẽ một chuyện đại sự, lập tức cũng không dám đùa giỡn, nhanh chóng gật đầu: “Nói đi, đang nghe đây!”
“À thì, lần này đối phó với Tiếp Âm Sanh Bà, mặc dù là hành động một mình, nhưng là làm việc cho bệnh viện, sau khi chuyện thành công, Trịnh viện trưởng nhất định sẽ cho tôi tiền. Tôi với y cũng được gọi là nửa đồng môn, không tiện nói chuyện tiền bạc, đến lúc đó cậu phải đi đàm phán với y, khách sáo một chút, nhận lấy bảy tám phần là được, nhớ đấy!”
Tiểu Mã kinh ngạc nhìn hắn: “Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy thôi, chuyện kiếm tiền, lẽ nào cậu nghĩ là chuyện nhỏ?”
Tiểu Mã cau mày nói: “Kiếm tiền đương nhiên là đại sự, thế nhưng cậu có quan hệ tốt với Chu Tĩnh Như, hề hề, thiếu tiền thì cứ trực tiếp tìm cô ấy là được. Dựa vào quan hệ của hai người, cậu muốn bao nhiêu cô ấy cũng cho.”
Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu: “Nói gì vậy, cô ấy giàu thì có liên quan gì đến tôi? Mao Sơn tổ huấn, làm việc kiếm tiền là chuyện dĩ nhiên, thế nhưng tuyệt đối không được tham tài, nếu không sẽ tổn hại âm đức, ảnh hưởng đạo tâm, bất quá… Chúng ta làm việc này cũng được tính là vì lục đạo sơn trang, ừm, đến lúc đó cậu nhớ tìm Lý tổng xin chút ít!”
Tiểu Mã lau mồ hôi: “Tiền của Lý tổng không phải là tiền của công ty sao, nếu cậu có hứng thú lấy tiền của vợ cậu thì tôi cũng không có ý kiến!”
Diệp Thiếu Dương đạp Tiểu Mã một cước: “Đừng nói lung tung, tôi nói tôi thích cô ấy khi nào?”
“Không thích cô ấy, vậy cậu thích… Tạ cảnh sát?”
Diệp Thiếu Dương trợn tròn mắt, không thèm nghe cậu ta nói bậy, đi ngủ.
Ban đêm, Diệp Thiếu Dương đến bệnh viện gặp Hứa Nhã Quyên, cả hai tùy tiện ăn một phần fastfood, sau đó Hứa Nhã Quyên dẫn hắn đi tới khoa phụ sản ở lầu ba tìm y tá trưởng. Diệp Thiếu Dương vừa nói tên, y tá trưởng đã biết hắn, chứng tỏ Trịnh Kiêu Phi đã sắp xếp để các bác sĩ và y tá tận lực phối hợp điều tra.
Diệp Thiếu Dương nói yêu cầu của mình, y tá trưởng lập tức chấp hành, đưa bọn họ đến một gian phòng không ai sử dụng cuối tầng trệt gần phòng chứa xác. Ba người chui vào gian phòng đó rồi ghé mắt vào cửa sổ để quan sát, vì góc nhìn hơi nghiêng, cộng thêm độ lớn vừa đủ cho nên có thể trực tiếp nhìn thấy phòng bảo vệ kế bên phòng chứa xác.
Người bảo vệ trung niên đang ngồi trên giường ăn cơm.
Ba người đến gần bên cửa sổ, y tá trưởng mời nước trà, một bên nói chuyện phiếm, thấy người đàn ông kia đã ăn cơm xong, trực tiếp lên giường ngủ.
“Làm sao bây giờ?”. Hứa Nhã Quyên căng thẳng hỏi.
“Không phải tối ngày nào cũng xảy ra chuyện sao, ba chúng ta ở đây chờ!” Diệp Thiếu Dương nói xong liền dặn Tiểu Mã theo dõi tình hình, còn mình ngồi trên ghế sa lon mở điện thoại ra tìm một tin nhắn đầy yêu thương gửi cho Nhuế Lãnh Ngọc. Nàng đã giao ước với hắn, mặc kệ là thật hay là giả, Diệp Thiếu Dương vẫn đều đặn mỗi tối sưu tầm một tin nhắn cảm động sâu sắc mùi mẫn gửi cho nàng…
“Ây da, anh Tào hẹn gặp, tôi phải vào nhà vệ sinh đây!”. Tiểu Mã nói xong chạy ra khỏi phòng.
Diệp Thiếu Dương đang nhắn tin thì đột nhiên Tiểu Mã gọi điện thoại bảo WC hết giấy, sau đó bảo hắn mau chóng tới đưa giấy.
Diệp Thiếu Dương ừ một tiếng, cúp điện thoại, tiếp tục nhắn tin, cuối cùng cũng đã soạn và gửi xong tin nhắn, lúc này, hắn mới nhớ ra Tiểu Mã còn đang “mắc kẹt” trong WC mười phút. Hắn bèn vội vã mượn khăn tay của Hứa Nhã Quyên chạy qua đưa cho Tiểu Mã, vừa đến cửa phòng vệ sinh, Tiểu Mã đã chợt đẩy cửa ra.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nói: “Cậu lấy tay chùi à?”
Tiểu Mã nghe xong lời này càng ngạc nhiên hơn, hỏi ngược lại: “Không phải cậu vừa mới đưa giấy cho tôi sao? Từ dưới khe cửa ấy!”
Diệp Thiếu Dương huơ huơ khăn tay trước mặt cậu, nói: “Tôi chỉ vừa mới đến, có quỷ cho cậu đấy!”
Tiểu Mã vừa nghe xong trong đầu liền nổ Ầm một cái, tầng này là của khoa phụ sản, cho nên ngoài phòng giám sát và phòng giải phẫu thì trừ gian phòng của ba bọn họ ra, chỉ còn một gian phòng làm việc mà y tá trưởng đại tỷ tùy tiện chạy vào ngủ, tầng trệt đóng cửa không cho người ngoài vào. Vậy nếu không phải là y tá trưởng thì người đưa giấy cho mình rốt cuộc là ai?