TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 160: Chiến đấu mới

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trở lại quán trọ, Diệp Thiếu Dương đi tắm rồi leo lên giường gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, nói sơ qua tình hình gần đây, nàng hiện tại đang triển khai kế hoạch truy bắt Kim Soái, đã xác định được y ở vùng núi phụ cận.

“Tên lừa đảo, tiếp theo ngươi định đi đâu?”. Tạ Vũ Tình hỏi.

“Còn hai chỗ nữa, đi chỗ nào cũng được, để tôi xem bản đồ đã rồi nhắn tin cho cô!”. Diệp Thiếu Dương hỏi thăm vài câu nữa rồi cúp điện thoại, suy nghĩ một chút rồi lại gọi cho Chu Tĩnh Như, kể sơ qua tình huống một lần, Chu Tĩnh Như nghe xong vô cùng cao hứng.

Hàn huyên một lúc, Chu Tĩnh Như mới nói: “Có một chuyện em muốn nói với anh, anh còn nhớ Lý Vĩ – Lý tổng, người phụ trách lục địa sơn trang mà lần trước chúng ta gặp hay không? Ông ta có thể sẽ gọi điện thoại cho anh để tìm anh hỗ trợ một chuyện, đến lúc đó anh không cần nể mặt em, cứ trực tiếp từ chối là được.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh của Lý tổng, buồn bực hỏi: “Ông ta tìm anh làm gì?”

“Ông ấy bảo em trai ông ấy trúng tà, tương đối nghiêm trọng, muốn tìm anh hỗ trợ. Em bảo gần đây anh bận lắm, đến bản thân mình còn không quan tâm, ông ấy bảo nhà em trai ông ấy ở bờ đê, cách lục địa sơn trang không xa, lái xe nửa giờ là tới, em thật sự không tiện từ chối, cho nên đã cho ông ấy số điện thoại của anh rồi, có thể ngày mai ổng sẽ gọi điện thoại cho anh.”

“Ừ, không sao, vấn đề là… mà khoan đã, em nói em trai của Lý tổng ở đâu?”. Diệp Thiếu Dương nhíu mày hỏi rằng.

“Bờ đê Lý gia, thì sao?”

“Em đợi chút!”. Diệp Thiếu Dương để điện thoại di động xuống, nhanh chóng lấy ra tấm bản đồ mà Tạ Vũ Tình đã in cho hắn, thoáng nhìn, bốn điểm đánh dấu đỏ có một điểm nằm ở bờ đê Lý gia, trước hắn đã thấy qua, cho nên rất có ấn tượng.

Em trai của Lý tổng trúng tà, có liên quan đến Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận hay không?

Dù sao thì mình cũng đang định đến nơi này, chi bằng cứ nể mặt Lý tổng một chút, đi xem em trai ông ấy có việc gì, vạn nhất trúng tà có liên quan đến trận pháp thì cũng thu được một chút đầu mối, nghĩ vậy, hắn bèn dặn Chu Tĩnh Như chuyển lời đến Lý tổng, trưa ngày mai đợi hắn ở lục địa sơn trang.

Chu Tĩnh Như đồng ý, bảo ngày mai cô cũng sẽ đến đó.

***

Sáng ngày thứ hai, Diệp Thiếu Dương kể cho Tiểu Mã và lão Quách nghe, lão Quách bảo bọn họ đi trước, y phải về tiệm lo một số công việc, có chuyện gì thì cứ tìm y. Tiểu Mã vừa kiếm được một vạn đồng tiền cho nên cảm thấy rất hưng phấn, tuyên bố không có ý định quay về, tiếp tục ở lại làm đồng tử cho Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương hết cách đành phải dẫn cậu theo.

Ba người thu dọn đồ đạc, leo lên xe của lão Quách chạy ra khỏi trấn. Đến lục địa sơn trang, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã xuống xe, lão Quách từ biệt, lái xe trở về khu thành thị.

Vừa vào cổng công trường, một ông mập mặc đồ tây lập tức từ trong phòng bảo vệ chạy đến, thân thiết nắm lấy tay của Diệp Thiếu Dương, hàn huyên vài câu, tự giới thiệu mình là Lý Vĩ, phụ trách nơi này, Chu tiểu thư dặn ông ở đây chờ hai người bọn họ.

“À, chào ông, Lý tổng!”. Diệp Thiếu Dương tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới, người này giữa trán đầy đặn, vẻ mặt phúc hậu, hơn nữa tuổi hình như chỉ hơn ba mươi, vậy mà đã trở thành tổng phụ trách của một hạng mục, quả thật rất giỏi.

Lý Vĩ lập tức xua tay: “Diệp tiên sinh đừng gọi như vậy, tôi chỉ lớn hơn ngài vài tuổi, gọi tôi là Lý đại ca được rồi. Nhị vị chờ một chút để tôi lái xe ra, chúng ta sẽ đến làng du lịch, tùy tiện ăn một chút gì đó, sau đó rồi đi. Chu tiểu thư đang chờ chúng ta ở bên kia.”

Lý Vĩ bước nhanh tới ký túc xá lấy ra một chiếc xe Audi, mời hai người lên xe, sau đó chạy đến nơi mà Diệp Thiếu Dương đã từng đi qua – làng du lịch.

Vừa xuống xe, một mỹ nữ lập tức tiến lên đón, Diệp Thiếu Dương vừa nhìn thấy thì nhận ra đó là mỹ nữ PR lần trước gặp ở làng du lịch, hôm nay cô mặc một bộ đồ công sở, tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng dáng vẻ trông rất chững chạc thùy mị, khiến hai mắt Tiểu Mã như muốn dựng lên.

“Vị này là quản lí PR của chúng tôi, Vương Bình, hai vị thân phận tôn quý, tôi không dám tìm người khác, cho nên để Vương quản lý tiếp đãi hai vị.”

Vương Bình rất lễ phép kéo ghế sang bắt chuyện với Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã, bên trong phòng còn có cả Chu Tĩnh Như, vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, hai mắt cô lập tức sáng lên, áy náy cười nói: “Xin lỗi nhé Thiếu Dương ca, lại gọi anh tới đây.”

“Không sao đâu, dù gì anh cũng muốn tới đây!”. Hắn lén đá đá chân của Tiểu Mã, bởi vì hai người đã thương lượng trên đường đi là phải thu tiền khai quang của em trai Lý Vĩ, nhưng do hắn có quan hệ tốt với Chu Tĩnh Như nên không tiện nói ra, vì vậy Tiểu Mã có trách nhiệm phải nói.

Kết quả Tiểu Mã như không nhận thấy được ám hiệu của hắn, chỉ ngồi ngắm nghía Vương Bình, hớn ha hớn hở chém gió: “Mỹ nữ, mi tâm của em đầy đặn, mặt có linh quang, mệnh trung phú quý, bất quá… anh thấy ấn đường của em biến thành màu đen, gần đây có phải em gặp chuyện gì bất bình thường hay không?”

Mỹ nữ nhíu mày suy nghĩ, che miệng, nói rằng: “Gần đây nhất có hai cộng sự của tôi chết rất kỳ lạ…”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe thấy thế liền biết cô đang ám chỉ Trương quản lí và An kiểm viên, Tiểu Mã cũng giả bộ làm ra bộ dạng bí hiểm, nói rằng: “Đúng, em đã bị lây nhiễm thi khí, nào nào, đưa tay cho anh xem…”. Sau đó nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của mỹ nữ, lăn qua vuốt lại, cau mày nói: “Chỉ sợ em đã dính huyết quang tai ương, nếu muốn xác nhận thêm một lần nữa…”. Ánh mắt rơi vào vóc người đầy đặn của mỹ nữ: “Phải sờ tiếp…”

Chu Tĩnh Như phụt một tiếng, phun ra một ngụm nước trà. Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy rất mất mặt, im lặng không nói gì, dù sao Tiểu Mã cũng là do hắn dẫn đến, huống hồ còn chưa nói tới chuyện quan trọng nhất: $$$ thì cậu đã thoải mái đi tán gái, lập tức dùng sức dẫm mạnh vào chân của Tiểu Mã.

Tiểu Mã há mồm trợn mắt, mặt đỏ như heo bị thọc tiết, vừa vặn định kêu lên một tiếng thảm thiết thì Diệp Thiếu Dương đã ghé vào lỗ tai của cậu, nhỏ giọng nói: “Tiền!!!”

Tiểu Mã vừa nghe thấy thế lập tức nén đau, nuốt tiếng kêu thảm thiết trở vào trong cổ họng, hít một hơi thật sâu, tươi cười hiền hòa nhìn Lý Vĩ, nói rằng: “Lý tổng, có chuyện này muốn nói với ông anh…”

Lý Vĩ hồ nghi xít lại gần Tiểu Mã, cậu bắt đầu nói nhỏ vào tai gã.

Chu Tĩnh Như buồn bực hỏi Diệp Thiếu Dương: “Bọn họ đang nói gì vậy?”

“Không có gì, không có gì!”. Diệp Thiếu Dương nhanh chóng đổi trọng tâm câu chuyện: “Đàm Tiểu Tuệ vẫn chưa về à?”

“Ôi, em quên nói với anh!”. Chu Tĩnh Như đang nghiêm nghị thì như chợt nhớ ra, nói rằng: “Sáng hôm nay cô ấy trở về thì liền đến miếu Thất bà bà một chuyến, sau đó đi tìm Tạ cảnh sát để hỏi một chút tình hình, trước khi đi có nói cho em biết là đi bắt Kim Soái, bao giờ có manh mối sẽ trở về.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong liền nhíu mày, hỏi: “Cô ấy có nói gì nữa hay không, chẳng hạn như, cô ấy có quen biết Kim Soái?”

Chu Tĩnh Như lắc đầu: “Cô ấy bảo bây giờ không tiện nói rõ, cũng không có thời gian, đợi sau khi tìm được Kim Soái sẽ liên hệ với anh, sau đó liền đi một mình vào núi. Em gọi mãi vẫn không được. Thiếu Dương ca, cô ấy có gặp nguy hiểm gì hay không?”

Đọc truyện chữ Full