*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kim Soái vội vàng ra lệnh cho tất cả thuộc hạ lui về phía sau, thế nhưng ba tên áo đen còn đang thi pháp vì cách quá gần nên chưa kịp lui về phía sau đã bị mấy con ong mật vây kín, khiến mấy người nhìn thấy kêu lên sợ hãi: Bởi vì những con ong mật này không phải đang đốt mà là đang dùng miệng cắn xé da thịt của bọn chúng, sau đó tàn nhẫn chui vào bên trong.
Không tới một phút ngắn ngủi, ba tên áo đen kia đã thương tích đầy mình, da thịt thủng lỗ chỗ. Mỗi một lỗ thủng trên da đều có hàng trăm con ong bu kín, chui ra chui vào, gương mặt nổi lên từng cục to di động, có con nằm dưới mí mắt, có con chui ra ngoài, có con lại từ cái lỗ tai rồi chạy vào bên trong lỗ mũi…
Toàn bộ cảnh tượng ghê gớm và kinh dị tới cực điểm, rất nhiều con ong đang lột da con người.
Ba tên áo đen ngã nhào trên mặt đất, lăn qua lăn lại, dùng hai tay xé từng mảnh da thịt của mình ra, vừa xé vừa kêu lên thảm thiết.
Diệp Thiếu Dương ngơ ngác nhìn một lúc, cuối cùng cũng hiểu tại sao gọi là “Ong lột da”.
“Tiểu Tuệ…”. Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn Đàm Tiểu Tuệ: “Không nên để xảy ra án mạng chết người.”
Đàm Tiểu Tuệ dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ vào cái vạc, đám ong mật lập tức chui ra khỏi cơ thể ba tên kia, bay vào giữa không trung, biến thành tro bụi, rơi từng đợt xuống mặt đất.
Diệp Thiếu Dương giờ mới hiểu được thì ra những con ong mật này không phải là thật mà chỉ là một loại cổ thuật. Trong lòng thầm thán phục, cổ thuật của Bạch Vu sư cũng thần kỳ quá đi.
Ba tên áo đen kia chỉ ngã trên mặt đất mà không chết, bất quá chúng cũng ứng với một câu: Không chết cũng bị lột da.
Khi bọn chúng ngã xuống, Tam Đầu Xà Hạt (1) bọn chúng tạo nên cũng tự động tan thành mây khói.
(1) Tam đầu xà hạt: một loại quái vật nửa bò cạp nửa rắn có ba đầu.
Kim Soái nhíu mày, tiếp tục ra lệnh cho nhiều người thi pháp hơn, hai con Xà Hạt vừa được tạo ra lập tức bò qua chỗ Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương và Đàm Tiểu Tuệ mỗi người đối phó một con, chỉ thấy bọn chúng há mồm lè lưỡi khoe cái miệng đầy răng nanh, bên trong có khí đen hoá dịch thể không ngừng chảy ra, ngoe nguẩy cái đuôi dài đầy độc châm nhìn bọn họ.
Diệp Thiếu Dương chưa từng đối phó qua mấy thể loại này nên nhất thời chẳng biết hạ thủ ra sao, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng gọi: “Các người cẩn thận!”
Ngẩng đầu nhìn lên, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy có hai vật đen đang ném về phía mình, lập tức ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu được, đó chính là máu chó mực!
Hắn lập tức kéo Đàm Tiểu Tuệ lui về phía sau, mấy giây sau, chỉ thấy hai cái túi máu văng trúng đầu của hai con Xà Hạt, “Bùm” một tiếng, nổ tung, huyết tương văng ra khắp nơi. Hai con Xà Hạt giống như bị dội axít, trong nháy mắt biến thành một làn khói đen đặc, theo gió bay đi.
Kim Soái và những Huyết Vu sư còn lại ngơ ngẩn tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đống túi huyết tương khác đang bay thẳng về phía bọn chúng. Những người bị trúng túi máu, toàn bộ đều bị phá pháp thân.
Kim Soái giờ mới hiểu ra mọi chuyện, thất kinh kêu gọi Huyết Vu sư lui về phía sau, mấy người bị túi huyết tương rơi trúng đầu nên có chút choáng váng, phản ứng chậm một vài giây rồi mới lui về phía sau.
Diệp Thiếu Dương sợ bị máu chó mực ngộ thương nên không dám tiến lên. Tiểu Mã cũng không hề cố kỵ cầm mộc côn đuổi theo mấy tên áo đen đó, đập đánh loạn xạ, cư nhiênlại khiến hai người trong số bọn chúng bất tỉnh, có người còn sắp sửa bất tỉnh, nằm trên mặt đất chửi lầm bầm tên Tiểu Mã.
Có người nỗ lực phản kháng thì bị Tiểu Mã dùng vai hích một cái dễ dàng bay vèo ra bên ngoài, ngã chỏng vó.
“Phê quá, đã ghiền quá!”. Tiểu Mã gào to lên: “Vu thuật hay mấy thuật gì đó thì anh đây không biết, chứ còn nói về đánh lộn thì, mẹ, anh sẽ chơi tới cùng với tụi bây!”.
“Cẩn thận, mau trở về!”. Diệp Thiếu Dương vội vàng gọi Tiểu Mã trở về, hắn biết đám Huyết Vu sư tuyệt đối không bất tài như vậy, chỉ là bị đánh không kịp trở tay nên mới bị thương vài tên mà thôi, đợi bọn chúng điều chỉnh đội ngũ xong, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.
Quả nhiên, dưới sự chỉ huy của Kim Soái, đám người này từ từ ổn định trận tuyến đầu, có mấy người Huyết Vu sư bắt đầu làm phép. Mà bởi vì có rất nhiều người cách xa nhau nên Diệp Thiếu Dương cũng không thấy rõ cụ thể bọn chúng như thế nào, chỉ thấy vài người quỳ xuống, dùng ngón tay vẽ ký hiệu gì đó trên mặt đất, sau đó một tràng tiếng ma gào quỷ khóc từ trong Tử Nhân Câu truyền đến, không ngừng có các loại quỷ hồn đa dạng hình thái bay ra.
“Đây là Khống Hồn Thuật trong Huyết Vu thuật!”. Đàm Tiểu Tuệ lập tức kêu lên: “Những thứ này đều là quỷ hồn thật sự bị Huyết Vu sư bắt lại giam giữ, luyện hóa thành quỷ phó, lợi dụng chúng để chiến đấu cho mình.”
Diệp Thiếu Dương cắn răng, chậm rãi gật đầu, hiện giờ hắn đã hiểu rõ đám người này vì sao gọi là tà ác, chỉ riêng việc tự ý câu hồn thôi đã là trái với thiên địa đại đạo, không thể dung thứ rồi.
Trên đỉnh núi đột nhiên có tiếng kêu lên thảm thiết, người của hai bên đều ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đạo Phật quang ở vách núi sát biên giới lan ra xung quanh, không ngừng có quỷ hồn bị bắt vào trong đó. Diệp Thiếu Dương vừa nhìn liền biết đó chính là pháp thuật của Đằng Vĩnh Thanh.
Bất quá quỷ hồn phi thăng càng lúc càng nhiều đến mức không thể đếm xuể, trên đỉnh núi truyền đến một tiếng thở dài, tiếp đó, một đạo kim quang bắn ra, một con quỷ hồn đang cố gắng đến gần bị đánh cho hồn phi phách tán, tinh phách bay tán loạn trên không trung.
Một vật nho nhỏ từ trên không trung hạ xuống, vừa lúc rơi vào tay của Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương cố ý nhìn thoáng qua thì thấy đó là một hạt bồ đề.
Đằng Vĩnh Thanh dùng hạt bồ đề giết chết quỷ.
Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, Phật gia chú trọng từ bi nên đa số chỉ siêu độ quỷ hồn, tuyệt đối không muốn giết chết chúng. Đằng Vĩnh Thanh cũng chỉ là không còn cách nào khác nên mới làm thế mà thôi.
“Với pháp lực của đại hòa thượng kia hẳn là có thể đỡ nổi, chúng ta lên!”. Diệp Thiếu Dương nói xong vung Dây câu hồn lên cao, quất về phía đối phương.
Kim Soái lập tức phân vài người làm phép với Diệp Thiếu Dương. Mấy người Huyết Vu sư cùng cắn đầu ngón tay, điểm máu lên trên một tảng đá, sau đó vẽ mấy ký hiệu đặc biệt. Mấy giây sau, Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm thấy hai chân mình cứng ngắc, cúi đầu nhìn lại, một đôi tay toàn xương khô đang nắm lấy cổ chân của hắn. Hắn vội vàng dùng Dây câu hồn đánh gãy tay của nó.
Tiếp theo, dưới chân hắn chợt sinh ra một cái khe hình bình hành, từ từ kéo dài đến phía xa xa. Vô số bộ xương khô từ trong khe bò ra ngoài, hướng về phía ba người Diệp Thiếu Dương, có con gãy chân, chỉ có một chân lủng lẳng, có con không thấy đầu, chỉ bò thân thể về phía Diệp Thiếu Dương…
Lần này không cần Đàm Tiểu Tuệ giải thích, Diệp Thiếu Dương cũng đoán được đối phương đang dùng Vu thuật gọi sống dậy những thi thể chôn dưới lòng đất. Những thi thể đó mất đầu, tay chân mà vẫn có thể tiến lên và công kích bọn họ thì xem ra Huyết Vu thuật của đám người Kim Soái quả thật rất quỷ và dị đáng sợ.
Tuy rằng tất cả đều là một đám xương khô và đa số đều không có tứ chi đầy đủ nhưng bọn chúng lại rất mạnh mẽ. Diệp Thiếu Dương dùng Dây câu hồn ngăn cản bọn chúng nhưng vẫn thấy khi quất trúng tay tê dại hẳn đi, để tốc chiến tốc thắng, không thể làm gì khác hơn là rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chém chết bọn chúng.
Kim Soái trốn ở sau lưng một tên áo đen nhún nhún vai, thế nhưng thân thể y bị ngăn trở nên cũng không nhìn thấy y đang làm gì.
Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương thấy đám áo đen kia đồng loạt đập đập vạt áo, định thần nhìn lại, hắn lập tức nhìn thấy một cảnh tượng khiến đầu tê dại….