TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 508: Vương thánh nhân 

Chú ba vội chắp tay, nói: “Cháu trai, ta đi âm ty thì không vấn đề gì, nhưng con có thể cứu tam thẩm ra trước để ta với bà ấy cùng đi được không?” Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Trên Hoàng Tuyền Lộ không có bạn đồng hành, nếu như ai cũng giống thúc ở lại nhân gian chỉ vì điều này thì đã sớm loạn rồi.

Thúc cứ đi xuống trước, con đáp ứng sẽ siêu độ cho tam thẩm là được.”

Tam thúc thở dài, nước mắt chảy dài từ biệt hai cha con Diệp Bá.

Diệp Thiếu Dương vốn định viết lại tình huống lên linh phù, nhưng làm vậy thì phiền toái, cho nên trực tiếp truyền cương khí vào Thiên sư bài in hình lá cây lên linh phù, như vậy khi Thôi Phủ Quân thấy được sẽ biết đó là mình rồi tự đi điều tra, mình cũng bớt được chút việc.

Tam thúc rơi lệ từ biệt mọi người, sau đó tiến vào linh phù bay ra ngoài cửa sổ.

Diệp Tiểu Manh đưa mắt nhìn theo đến khi linh phù biến mất, trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi Diệp Thiếu Dương: “Khi nào thì huynh đi cứu mấy người tam thẩm?” Diệp Thiếu Dương sửng sốt nói: “Cứu như thế nào?” “Không phải huynh vừa nói nhất định sẽ cứu mọi người sao.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu đáp: “Đó là chuyện sau này, còn bây giờ mà đi Quỷ Tiên Thôn thì chính là tìm chết.”

Hắn suy nghĩ một chút, sau đó hỏi Diệp Bá: “Thúc biết Vương lão tứ kia không?” Diệp Bá gật đầu đáp: “Ta biết, đó cũng là người chết trong trận lũ mười năm trước, hắn cỡ chừng bốn mươi tuổi, thân thể rất cường tráng…”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tốt nhất là tìm giúp con một tấm hình, con muốn nhìn một chút.”

Diệp Bá đáp ứng lấy cho hắn, hỏi: “Con phải đi tìm Vương lão tứ à?” Diệp Thiếu Dương gật đầu, bảo hắn mau đến bệnh viện, còn mình thì lấy ra bản đồ trận pháp đặt lên bàn, sau đó vẽ thêm vị trí Quỷ Tiên Thôn vào.

Vẽ xong liền phát hiện điều bất thường: vị trí của Quỷ Tiên Thôn cùng Diệp gia thôn lại trùng khớp với vị trí của hai ngư nhãn (mắt con cá) trong Thái cực, thế là hắn lấy La Bàn Âm Dương ra, vừa so sánh phương vị vừa không ngừng thôi diễn.

Kim bàn liên tục xoay vòng, Diệp Thiếu Dương cũng không ngừng suy diễn rồi vẽ lên giấy.

Đám người Diệp Tiểu Manh thì xúm lại bên cạnh không dám quấy rầy hắn, đợi chừng mười mấy phút thì Diệp Thiếu Dương mới dừng bút, thở ra một hơi: “Tìm được mắt trận rồi!” Đám người Diệp Tiểu Manh liền tiến tới gần, nhìn bản đồ rồi hỏi: “Mắt trận là nơi nào?” Diệp Thiếu Dương chỉ vào một điểm trên bản đồ.

Diệp Bá nhìn qua liền cau mày nói: “Hình như đây là Vương gia trang…”

Đó là một đại viện cổ kính, lầu các đình đài tựa như Giang Nam viên lâm.

Rất khó mà tưởng tượng đây lại là từ đường của Vương gia.

Mặc dù Diệp Bá đã được cầm máu giảm đau nhưng đi lại vẫn rất khó khăn, cho nên Diệp Tiểu Manh liền bảo hai người tới cưỡng ép hắn đến bệnh viện.

Trước khi đi hắn còn gọi điện cho Vương Đắc Ý, chính là thôn trưởng Vương gia thôn, rồi kể lại tình huống cho hắn biết, cuối cùng đoàn người đã đến trước cửa thôn, vừa vặn Tưởng Kiến Hoa cũng chạy tới.

Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã cầm bản đồ, còn mình thì cầm La Bàn Âm Dương đi một vòng quanh từ đường, thỉnh thoảng hắn còn dừng lại rồi đánh dấu mấy chỗ lên bản đồ, Tiểu Mã nhìn qua thì thấy toàn là ký hiệu chằng chịt, chẳng hiểu gì hết.

Rốt cuộc cũng suy diễn đến gần mục tiêu, Diệp Thiếu Dương lập tức ngẩng đầu lên, phát hiện đây là cửa ngoài đại điện, vừa định bước vào thì có một lão đầu từ bên trong đi ra, lão ta dùng ánh mắt hồ nghi nhìn mọi người sau đó dừng lại trên mặt Vương Đắc Ý.

Vương Đắc Ý tiến lên nói khẽ với Diệp Thiếu Dương: “Diệp tiên sinh, từ đường này không thể tùy tiện vào được, thôn chúng ta có một quy củ, trừ người nhà đến dâng hương thì tuyệt đối không cho người ngoài vào.”

Diệp Thiếu Dương hỏi: “Cho nên ta không thể được vào?” Vương Đắc Ý giải thích: “Diệp tiên sinh là vì sự an nguy của mọi người, nếu muốn đi vào thì không vấn đề gì, nhưng mấu chốt là…

Ta không thể làm chủ chuyện này được.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền bực mình: “Ông là thôn trưởng mà không quyết định được thì ai mới có thể quyết định?” Vương Đắc Ý cười lúng túng một tiếng, nói: “Từ đường này không phải do thôn dân xây nên mà là Vương đại thiện nhân bỏ tiền ra xây, lão nhân này cũng là do y mướn tới hộ viện, nếu chúng ta muốn vào thì tốt nhất nên nói qua hắn một tiếng…”

Diệp Thiếu Dương chợt hiểu ra, khó trách từ đường này lại lớn như vậy, ngay cả sân vườn cũng được bố trí trật tự rõ ràng, thì ra là do Vương đại thiện nhân bỏ tiền ra xây, mặc dù từ đường là của toàn thôn, nhưng dù sao cũng tiền của hắn bởi vậy mới giống như nhà của hắn vậy, cho nên không thể tùy tiện xông vào được.

Hắn lập tức gật đầu: “Được rồi để ta thông báo cho ông ta biết.”

Lúc này Vương Đắc Ý mới gọi điện nói sơ qua tình huống cho Vương đại thiện nhân biết, Vương đại thiện nhân lập tức đáp ứng, hơn nữa hắn còn nói đang ở trong thôn và muốn tới giúp đỡ, vì vậy mọi người đứng đợi trong sân hơn mười mấy phút, cuối cùng Vương Thanh Phong

– Vương đại thiện nhân cũng đến, sau đó hắn hỏi thăm tình huống ra sao, Diệp Thiếu Dương cũng trả lời không giấu giếm gì.

Vương Thanh Phong nghe xong liền bày tỏ mười phần ủng hộ, đi trước dẫn họ vào thẳng đại điện của từ đường.

Diệp Thiếu Dương một mực nhìn khắp nơi, đại điện này rất trống trải, chưng bày cũng rất đơn giản, ở giữa là một bài vị ba tầng khá thấp, phía trên còn treo một bức họa vẽ một lão già râu dài gầy gò, đầu đội nón đen, mặc trường sam cổ đại, bên cạnh còn treo hai tấm hoành phi: Long cương sơn thượng nhất luân nguyệt, ngưỡng kiến lương tri thiên cổ quang.

“Dương Minh tiên sinh!” Diệp Thiếu Dương vừa nhìn liền kinh hãi kêu lên.

Vương Thanh Phong lập tức vui mừng, cười nói: “Diệp tiên sinh vừa nhìn đã có thể nhận ra đây là Dương Minh tiên sinh sao?” Diệp Thiếu Dương giải thích: “Trên Mao Sơn có một nơi là Đạo Môn Nhân Vật Chí, chuyên sưu tầm những nhân vật từ cổ chí kim có liên quan đến Đạo môn.

Nếu tôi không nhìn lầm thì đây chính là Vương Dương Minh, lúc trẻ tuổi đã bước vào đạo môn, còn xây dựng động phủ gọi là Dương Minh Động, tự xưng Dương Minh Tử, từng đọc qua đạo kinh, học qua thuật luyện đan của đạo gia, cũng được coi như là nửa bước thành tiên hiền của Đạo môn.”

Vương Thanh Phong gật đầu nói: “Không tệ không tệ, sở học của Vương thánh nhân cũng là từ truyền thừa của Đạo gia mà ra, cho nên có quan hệ rất sâu xa với Đạo gia.

Diệp tiên sinh có điều không biết, Vương thánh nhân chính là tổ tiên của Vương gia chúng ta.

Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười, từ cổ chí kim danh nhân trong thiên hạ đều có rất nhiều người họ Vương, tùy thời là có thể nhận đại một người làm tổ tông của mình, còn việc có thật hay không thì khó mà biết được.

Bất quá, Vương Dương Minh chính là thánh nhân hàng thật giá thật, cho nên hắn lập tức thắp mấy nén nhang, xá ba lạy rồi cắm vào lư hương ở bên dưới bức họa.

Sau đó hắn ngồi xuống đất, xoay La Bàn Âm Dương rồi buông tay ra, thật lâu sau kim bàn mới chịu dừng lại, Diệp Thiếu Dương nhìn nơi kim bàn chỉ trong lòng liền bừng tỉnh, nói: “Thiên, địa, nhân tam bàn luân chuyển không ngừng, ngũ tinh trường lượng, xoay quanh nguyệt cung, tượng trưng cho ngũ hành…”

Hắn lại lấy ra một cái la bàn bình thường, gảy gảy mấy cái rồi nói: “Nhật nguyệt vươn cao chiếu sáng muôn nơi, ngũ hành sinh sôi không ngừng, gộp chung lại thì vừa vặn chính là mười hai cung vị trong hoàng đạo.”

Hắn đứng lên, nhìn bốn góc đại điện, chậm rãi gật đầu, sau đó lui đến chỗ thềm cửa, đưa tay cầm một viên đá lót đường, dùng sức kéo mạnh lên rồi mò ra một hòn đá màu đen ở bên dưới.

Mọi người lập tức vây quanh lại, kinh ngạc nhìn hòn đá.

Dưới ánh mặt trời, hòn đá này phản xạ ra một màu cực kỳ rực rỡ và chói mắt.

“Đây chính là Hắc Diệu Thạch.”

Diệp Thiếu Dương nâng hòn đá trong tay lên, nói.

Đọc truyện chữ Full