TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 874: Thiên tài đấu pháp (2) 

Tơ hông này, dù sao cũng là pháp khí cấp thấp.

Đừng nói là Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, dù là Mao Sơn diệt linh Đinh, cũng có thể dễ dàng cắt đứt.

Nhưng Diệp Thiếu Dương nghĩ tới là, đối phương dùng pháp khí như vậy, chỉ cần dùng tay không là được, nếu mình lấy pháp khí ra, dựa vào uy lực của pháp khí để phá chiêu, thì thực quá kém cỏi.

Về phần Lăng Vũ Hiên thì đang mong hắn dùng pháp khí để phá tơ hồng.

Diệp Thiếu Dương lấy ra một lá linh phù, đón gió bay lên, thiên hỏa bùng cháy, thiêu trụi tơ hồng.

Lăng Vũ Hiên sớm đã đoán được, liền lấy ra ba đồng tiền Ngũ Đế, thấm chút nước bọt, xâu lại với nhau, dùng chu sa chấm lên, dùng hồng tiêu phong lại, xỏ vào hồng tuyến, rồi vung lên, tiền Ngũ Đế nhanh chóng bay tới, vừa lúc dừng lại phía trên phù hỏa, chuyển dời nhiệt lượng của thiên hoả từ tơ hồng sang tiền Ngũ Đế.

Ba đồng Ngũ Đế xoay tròn về các hướng khác nhau, hình thành một vật giống như bánh xe, là một trận pháp, trong Đạo gia gọi là‘Tam tài chuyển luân’, ba mặt hỗ sinh, có thể chuyển dời đi bất kỳ ngoại lực nào.

Trong lúc nhất thời linh quang đại phóng, bức lui phù hỏa, cơ hồ tắt đi.

Diệp Thiếu Dương nhìn Lăng Vũ Hiên đang tay nắm tơ hồng, không ngừng làm phép cùng kết ấn, phù hỏa chớp mắt lại bùng lên, nướng lên ba đồng tiền Ngũ Đế.

Rất nhanh, Tam tài chuyển luân cùng Thiên hoả linh phù đã hình thành thế cân bằng, chống lại lẫn nhau, trong lúc nhất thời không ai làm gì được đối phương.

Diệp Thiếu Dương cùng Lăng Vũ Hiên bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt Lăng Vũ Hiên khí thế bức người, kèm theo sự khiêu khích cùng miệt thị.

Diệp Thiếu Dương ánh mắt rất bình tĩnh, không vui không buồn, kỳ thật đây mới là sự miệt thị lớn nhất.

Đám pháp sư bên cạnh, ánh mắt đều dừng về phía hai người, cả đám trợn to hai mắt, thở cũng không dám thở mạnh.

Thiên sư đấu pháp, cả đời bọn họ chưa từng thấy qua bao giờ, cả đám mong chờ kết quả đấu pháp.

Dương Cung Tử cũng nhận ra điều này, cảm thấy chơi rất vui, đứng một bên quan sát.

Đấu pháp giằng co khoảng hơn mười lăm phút, tốc độ của Tam tài chuyển luân càng lúc càng nhanh, Thiên hoả linh phù uy thế cũng đạt tới đỉnh điểm, ánh lửa ngút trời, mọi người đều muốn biết thắng bại cuối cùng, cả đám nín thở ngưng thần, tràn đầy chờ mong.

“Phựt!”

Tơ hồng không chịu nổi áp lực hai người đấu pháp, bỗng nhiên đứt đoạn.

Tiền Ngũ Đế từ trên hồng tuyến bay ra, Thiên hỏa linh phù mất đi đối thủ, cũng tự động dập tắt.

Lăng Vũ Hiên hừ một tiếng, giằng co lúc lâu, dĩ nhiên bị chuyện xảy ra ngoài ý muốn biến thành thế hoà nhau, thập phần không cam lòng.

Diệp Thiếu Dương cũng mặc kệ, xoay người, tiếp tục siêu độ hai con Dạ Xoa, đưa thẳng bọn chúng xuống đất, phía sau truyền đến giọng Lăng Vũ Hiên, chầm chậm từng tiếng một: “Diệp sư huynh, ngươi quen biết Tà linh này sao?”

Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc thoáng nhìn nhau, ánh mắt tỏ vẻ bất đắc dĩ, cái tên vương bát đản Lăng Vũ Hiên này, quả nhiên lôi cái chuyện này ra nói.

Diệp Thiếu Dương thu lại pháp khí, xoay người, nhìn hắn, chậm rãi nói: “Cô ấy là bằng hữu của ta.”

Lăng Vũ Hiên cười mỉa, “Diệp sư huynh, Đạo môn chúng ta có quy củ, Tam pháp ngũ lệnh, điều thứ nhất, chính là không được kết giao với hết thảy tà vật, vậy mà Diệp sư huynh ngang nhiên làm bạn cùng Tà linh……”

“Ngươi có ý kiến à?”

Không thèm giải thích, không hề phản bác, chỉ đơn giản nói một câu khí phách như vậy, ý tứ đã quá rõ ràng: Ngươi áp đặt cái tội danh này cho ta, ta nhận, sau đó thì sao, ngươi có ý kiến gì nào? Lăng Vũ Hiên không ngờ Diệp Thiếu Dương sẽ trả lời như vậy, trong lúc nhất thời ngây người, vốn đã chuẩn bị vô số từ ngữ để chế nhạo hắn, nhưng cuối cùng không dùng được.

“Diệp sư huynh, ngươi với ta cùng thế hệ, nếu Thanh Vân Tử sư bá đã mặc kệ, đương nhiên ta cũng không có quyền quản ngươi, nhưng ngươi vì cứu một con Tà linh, mà lại đấu pháp với đồng môn……”

Diệp Thiếu Dương nhịn không được cắt ngang lời hắn, liếc mắt nhìn Dương Cung Tử một cái, rồi quay sang nói với Lăng Vũ Hiên: “Ta vì cứu cô ta, hay là để cứu các người, trong lòng chính ngươi hiểu rõ nhất.”

Lăng Vũ Hiên chậm rãi lắc đầu.

“Diệp sư huynh, có lẽ ngươi có nỗi khổ riêng, nhưng chuyện này nếu lộ ra, sợ là sẽ tổn hại hình tượng của ngươi thôi?”

Nói xong, liếc mắt ra hiệu cho mấy người bên cạnh, mấy tên tiểu đệ hiểu ý, thấy Lăng Vũ Hiên đã nói đến mức này, dứt khoát tỏ vẻ giận dữ, liền ồn áo phản đối việc Diệp Thiếu Dương bảo vệ Tà linh, dè bỉu xiên xỏ, tỏ ý muốn thanh lý môn hộ.

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương lướt qua bọn họ một lượt, dừng lại trên mặt Lăng Vũ Hiên, cười cười, sau đó lại thở dài, trong lòng cảm thấy đáng tiếc cho hắn.

“Ngươi thích nói, thì cứ nói đi, quan hệ gì đến ta?”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương không thèm quan tâm phản ứng giận dữ của đám người này, thoáng nhìn Dương Cung Tử, nói: “Ngươi có về cùng ta không?”

“Ngươi đuổi đám người này đi đã, ta có một…… bằng hữu sắp tới đây, nhìn thấy bọn họ, sợ là sẽ xảy ra xung đột.”

“Bằng hữu của cô?”

Không chờ Dương Cung Tử mở miệng, Lăng Vũ Hiên ở phía sau đã hét lên: “Diệp sư huynh, đánh một trận, thế nào?”

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn.

Lăng Vũ Hiên lấy ra một cây roi màu xanh thẫm cầm trong tay, linh khí toát ra nồng đậm, vừa thấy đã biết là pháp khí chí cường.

Đả Thần Tiên? Là trấn sơn chi bảo của Chung Nam Sơn? Mấy tên tiểu đệ của Lăng Vũ Hiên đứng một bên xúi giục, ý muốn Lăng Vũ Hiên vì Đạo môn thanh lý môn hộ.

Nhuế Lãnh Ngọc cũng nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Không được thì ngươi đánh với hắn một trận đi.”

“Hôm nay quá ít người, không muốn động thủ.”

Diệp Thiếu Dương không có hứng thú với chuyện này.

“Đánh một trận đi, để xem ai là đệ nhất đệ tử Đạo môn.”

Lăng Vũ Hiên tiến lên phía trước một bước, Đả Thần Tiên trong tay hắn càng tỏa ra linh khí càng nồng đậm.

“Nếu không, giao bằng hữu Tà linh của ngươi lại đây đi”

Diệp Thiếu Dương không thèm để ý đến hắn, quay sang nói với Nhuế Lãnh Ngọc và Dương Cung Tử: “Chúng ta đi thôi.”

Dương Cung Tử dường như có chút do dự, nhưng vẫn hoá thành một làn khói, chui vào Âm Dương Kính để trong đai lưng của hắn.

Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc xoay người rời đi.

Phía sau truyền đến tiếng cười chế nhạo của mấy tên pháp sư trẻ tuổi.

“Diệp thiên sư, có phải ngươi sợ hay không?”

“Đừng nói nữa, người ta tốt xấu gì cũng là Thiên sư, chừa chút mặt mũi cho người ta đi, trong lòng biết là được, ha ha……”

Diệp Thiếu Dương cũng không quay đầu lại, giơ tay trái lên, hướng về phía sau dựng ngón tay giữa, lẩm bẩm nói: “Đúng là lũ ngốc.”

Hành động nhỏ này, làm Nhuế Lãnh Ngọc nhịn không được cười.

“Giữa ngươi cùng với Lăng Vũ Hiên, nhất định phải đánh một trận.”

“Ta biết,”

Diệp Thiếu Dương cười gian xảo, “Nếu ta đánh hắn, thì cũng muốn cho mọi người đều nhìn thấy, phải khiến hắn bị dẫm đến không thể dậy nổi nữa, hôm nay quá ít người, trước cứ để hắn khoe khoang đã, bay lên càng cao, thì ngã sẽ càng thảm.”

Nhuế Lãnh Ngọc cố ý nói: “Đừng để bị phản lại mà bị dẫm xuống đó.”

“Mơ!”

Diệp Thiếu Dương dùng thái độ miệt thì mà tỏ ý về Lăng Vũ Hiên.

Lăng Vũ Hiên nhìn bọn họ đi xa, cũng không đuổi theo, hắn không nóng vội gì mà động thủ, dù sao tương lai vẫn còn rất nhiều cơ hội, về chuyện này, thái độ của hai người cũng rất là giống nhau.

Ngũ Quỷ Đồng Tâm Trận, chỉ có thể dùng mỗi ngày một lần, đây là quy củ của Âm Ty, nếu đã bị phá, vậy chỉ có thể nghĩ biện pháp khác để tiếp tục điều tra, Lăng Vũ Hiên đang suy nghĩ, bên người đột nhiên có người nói, “Lăng sư huynh, bên kia có người tới!”

Mọi người lập tức xoay người nhìn lại.

Một cái bóng người, từ phía Tây sơn cốc từ từ bay tới.

Xem ra là một nam nhân, vóc dáng rất cao, mặc một trường bào màu xanh lá cây.

Đọc truyện chữ Full