TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 1790: Tâm Thuật Bất Chính (2)

Một điểm này trong lòng Diệp Thiếu Dương vẫn là có tính toán, tà tu quỷ hồn tựa như kẻ nghiện, tuyệt đối không thể vì bởi vì đầu sóng ngọn gió liền buông tay mặc kệ, nhiều lắm tránh đầu sóng ngọn gió chút, qua đi nhất định vẫn sẽ làm lại nghề cũ.

Mà mình cũng giống như cảnh sát, phát hiện loại tà vật hại người này, vô luận như thế nào cũng phải bắt được.

Lão Quách cũng cảm thấy cái này không sai biệt lắm là biện pháp duy nhất, suy nghĩ nói: “Có vấn đề lớn, đệ hình như không biết lái xe nhỉ?”

“Hộp số sàn cũng có thể lái đi, cái này số tự động thật đúng là chưa từng thao luyện, nhưng huynh mượn cơ hội này dạy đệ chút.”

Vừa lúc trên đường này lượng xe không nhiều, lão Quách vì thế dạy Diệp Thiếu Dương lái xe, xe số tự động vẫn là rất dễ lái, Diệp Thiếu Dương luyện không bao lâu đã biết.

Buổi tối cùng nhau cơm nước xong, Quách đại tẩu gọi điện thoại tới, hỏi lão Quách sao hai ngày không về nhà, nói cho hắn đèn treo trong nhà hỏng rồi, bảo hắn mau về nhà đi sửa.

Lão Quách nâng ra Diệp Thiếu Dương, tỏ vẻ cùng nhau làm việc. Ngắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen vẫn là bảo lão Quách đi về trước. Tối hôm qua hắn muốn đi mát xa, bị Diệp Thiếu Dương mãnh liệt ngăn lại, Diệp Thiếu Dương không muốn gánh tiếng xấu, dứt khoát đuổi hắn trở về.

Ở trước khi đưa hắn đi Diệp Thiếu Dương tìm lão Quách đòi một vạn tệ tiền mặt, mấy ngày nay ở lại dùng, lão Quách mới vừa đi không lâu, Diệp Thiếu Dương liền nhận được điện thoại của vị Lý thiếu gia kia, hỏi mới biết, hắn là gọi điện thoại cho lão Quách trước, biết được hắn đi về trước, vì thế xin số mình, trực tiếp liên hệ với mình.

Lý thiếu gia gọi điện thoại cho hắn, cũng không có việc khác, chỉ là tìm hắn cùng nhau ăn cơm, để bày tỏ cảm tạ, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen cũng đáp ứng.

Lý Hoành Giang là tên của Lý thiếu gia, ở hai mươi phút sau đã chạy tới. Tuy Maserati cho Diệp Thiếu Dương mượn dùng, chính hắn lại lái một chiếc Porche Cayenne, nhìn qua tinh thần tốt hơn rất nhiều, mang theo bên cạnh một người cường tráng nhìn qua rất trẻ tuổi, Lý Hoành Giang chưa giới thiệu, người nọ cũng không nói, Diệp Thiếu Dương đoán là bảo tiêu của hắn.

Sau khi gặp mặt, Lý Hoành Giang cực kỳ thân thiết, cứ đòi mời Diệp Thiếu Dương đi ăn cơm, trực tiếp lái xe mang theo hắn chạy hai mươi phút, vào nội thành, tìm một khách sạn sa hoa, gọi một bàn đồ ăn, vẻ mặt nhiệt tình, nhưng rất đắc ý.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy đã biết, gã này nhất định là đem mình coi là loại chưa từng tiếp xúc với đời, ở trước mặt mình làm màu khoe khoang. Diệp Thiếu Dương cũng lười để ý tới.

Thân thể Lý Hoành Giang còn chưa khôi phục, trái lại cũng không dám uống rượu, để bảo tiêu tiếp khách, ra sức hỏi thăm kế hoạch của Diệp Thiếu Dương vân vân, Diệp Thiếu Dương cảm giác hắn hỏi có chút kỳ quái, nhưng cũng nói không rõ cụ thể chỗ nào không đúng, cũng dứt khoát không để ý tới. Cơm nước xong, Lý Hoành Giang vốn đang muốn an bài chút hoạt động, Diệp Thiếu Dương từ chối hết, bảo hắn lái xe đem mình đưa về khách sạn đang ở, sau đó đuổi hắn trở về.

Trên đường không có xe cộ, Diệp Thiếu Dương lái Maserati của Lý Hoành Giang, ở ven đường luyện xe, đừng nói luyện xe thứ này một khi luyện vẫn là rất thú vị. Diệp Thiếu Dương không có bằng, không dám đi nơi xa, chỉ ở ven đường phụ cận lái qua lại, thế mà lại đến hơn mười một giờ.

Diệp Thiếu Dương ở trên người dán Ẩn Khí Phù, dứt khoát đem xe đỗ ở lối đi bộ ven đường, giả bộ ở trong xe ngủ, dụ dỗ Hồng Phấn Nữ mắc câu, kết quả đợi mãi tới rạng sáng, ven đường ngược lại có một ít tan ca đêm hoặc là hán tử uống say đi qua, nhưng Hồng Phấn Nữ mãi không xuất hiện…

Diệp Thiếu Dương chịu không nổi, đành phải trở về ngủ.

Hôm sau, Diệp Thiếu Dương lặp lại một lần. Tuy vẫn là không thu hoạch được gì mà về, nhưng Diệp Thiếu Dương đã kiên nhẫn cũng có thời gian, dù sao cũng nhàn rỗi, về Thạch Thành cũng không có việc gì, dứt khoát tiêu hao ở đây, trong lòng tính toán không đem Hồng Phấn Nữ này bắt được tuyệt không về Thạch Thành.

Buổi tối ngày thứ ba, Diệp Thiếu Dương không đem xe đỗ ở ven đường nữa, làm như vậy mãi, nếu Hồng Phấn Nữ có giám thị khu vực này mà nói, khẳng định sẽ có điều hoài nghi.

Diệp Thiếu Dương đêm nay vòng vòng, đem ô tô lái rất chậm, trong phạm vi một hai cây số vòng đi vòng lại, nghĩ Hồng Phấn Nữ hẳn là sẽ không giám sát một hai cây số khoảng cách xa như vậy, trên thực tế cũng không làm được,

Vòng vèo tới hơn một giờ, cả người Diệp Thiếu Dương mỏi mệt, hầu như sắp ngủ, nghĩ lượn một vòng nữa trở về đi ngủ, lái xe qua đầu đường lúc trước xảy ra chuyện, đèn xe chiếu thấy ven đường phía trước cách đó không xa, có một cô nương đứng.

Diệp Thiếu Dương lập tức tỉnh táo, sờ sau lưng, sau khi xác định trên người đã dán Ẩn Khí Phù, thả chậm tốc độ xe, đánh giá, em gái này mặc một cái váy liền áo trắng noãn, làn váy rất cao, lộ ra hai đùi trắng như tuyết, một mái tóc ngắn vừa phải, dáng người cao gầy, tuy không thấy rõ mặt, nhưng chỉ là một dáng người như thế này, đã đủ dẫn tới nam nhân chú ý.

Diệp Thiếu Dương liếm liếm môi, không phải ham tư sắc của em gái, mà là hoài nghi mục tiêu mình chờ đợi rốt cuộc đã xuất hiện!

Cùng Lý Hoành Giang miêu tả hầu như giống nhau, xem ra… Thật sự chính là Hồng Phấn Nữ.

Cô gái dùng một tay che mặt, một tay khác vung hướng bên này, còn đi về phía trước hai bước.

Diệp Thiếu Dương đem xe đỗ ở bên cạnh cô, buông cửa kính xe, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô.

Cuối cùng có thể thấy rõ bộ dáng cô nương, giống với Lý Hoành Giang nói thanh thuần mê người, hoàn toàn mặt mộc.

“Soái ca, anh có đi làng đại học hay không ạ?” Thanh âm em gái nghe cũng nũng nịu.

“Ặc… Không đi.”

Em gái chu mỏ, “Vậy anh chở em đi đầu đường phía trước được không, bên này không dễ gọi xe. Xin anh đó soái ca, em đã đợi ở đây lâu rồi, cũng chưa ai đồng ý chở em.”

Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, nhìn chằm chằm trước ngực no đủ của em gái nói: “Em gái xinh đẹp như vậy, sao có thể không có ai đồng ý đưa em. Em đi lên đi.”

Sốt ruột không dằn nổi mở cửa xe cho cô, em gái rất cao hứng ngồi lên.

Diệp Thiếu Dương cố ý đem xe lái rất chậm, quay đầu nhìn em gái, nói: “Giờ hơn nửa đêm rồi, sao em lại ở đây một mình?”

“A, sinh nhật một bạn học của em, nhà cô ấy ở phụ cận nơi này, em đêm nay uống có chút nhiều, liền ở lại khách sạn phụ cận… Vừa rồi em đột nhiên nhớ đến một sự kiện cần đi làm, phải nhanh chóng về trường học, cho nên liền ở ven đường chờ, không ngờ bên này hẻo lánh như vậy, xe taxi cũng không có một chiếc…”

“Dùng Didi, sao em không dùng Didi?”

“Ừm… di động em hỏng rồi, không dùng được.”

Diệp Thiếu Dương âm thầm bật cười, lấy cớ thế này quả thực trăm ngàn chỗ hở, nhưng cũng rất bình thường, bất luận kẻ nào đối mặt em gái xinh đẹp như vậy đều không có gì cảnh giác, nhắm chừng lúc ấy chỉ nghĩ như thế nào dỗ lên giường, nào còn để ý tới những thứ này.

Diệp Thiếu Dương lập tức cười nói: “Lần sau em phải chú ý, nhỡ đâu gặp được người tâm thuật bất chính, rất nguy hiểm.”

Em gái hướng hắn chớp chớp mắt, “Soái ca anh tâm thuật chính sao?”

Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, hỏi: “Em muốn đi nơi nào gọi xe?”

Em gái hiển nhiên không ngờ hắn sẽ nhẫn tâm để mình xuống xe, sửng sốt một chút nói: “Anh thực nhẫn tâm để em xuống xe à?”

“Ặc, bằng không thế nào? Mấu chốt trong nhà anh có việc gấp, anh cũng phải trở về, bằng không anh đã đưa em đi rồi.”

Đọc truyện chữ Full