TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 2534: Đế Vương Chi Tranh (2)

Nhìn Kiến Văn Đế đau khổ giãy dụa, trong lòng Chu Lệ cực kỳ đắc ý, đây là phản sát đích thực.

“Ở nhân gian người không phải đối thủ của ta, ở nơi này, người giống nhau không phải.” Chu Lệ cười cười, “Ta không muốn lấy mạng người, chỉ cần người theo ta đi âm ty ngoan ngoãn chịu tội, ta sẽ thả ngươi, thế nào?”

“Ngươi không muốn giết ta.”Kiến Văn Đế nhìn hắn, khóe miệng đột nhiên tràn ra một nụ cười ấm hiểm, “Nhưng mà, ta muốn giết ngươi.”

Chu Lệ kinh hãi, một giây tiếp theo, phía sau Kiến Văn Đế đột nhiên bốc lên một con rồng to lớn do linh khí biến thành, so với con rồng khổng lồ màu vàng tươi do linh khí Chu Lệ biến thành còn biết đánh hơn, bộ dáng còn hung tàn hơn, đầu rồng ngẩng cao cao, cuộn mình lao xuống, hướng con rồng to lớn màu vàng lao tới.

“Đế vương tâm thuật… Tầng thứ tư! Không có khả năng, ngươi sao có thể có tu vi bực này!” Chu Lệ hô lên.

“Mấy trăm năm qua, ta không có lúc nào là không chờ báo thù. Thù hận, là lực lượng thù hận đốc xúc ta đi tu luyện.Tặc tử, người cho rằng ta thật không biết âm mưu này của ngươi, binh bất yểm tra, câu này trả lại cho ngươi!”.

Tương kế tựu kế. Mình cho rằng đã làm tới cực hạn, thì ra, mình mới là người thật sự trúng kế kia!

Đáng tiếc biết được tất cả cái này đã muộn.

m một tiếng vang to, ở dưới con rồng to lớn màu đỏ công kích, Con rồng to lớn màu vàng của hắn bị đánh một đòn vỡ nát, vảy rồng bay múa như bông tuyết, ùn ùn rơi xuống. Ở giữa vảy bay tán loạn, Chu Lệ thấy được một thanh bảo kiếm màu đỏ hướng tới ót mình đâm tới.

Không có lực lượng đi phòng ngự nữa, cũng không có thời cơ làm phép. Đám thủ hạ kia của mình cách quá xa, căn bản không có thời gian chạy tới… Mà thôi, Chu Lệ nhắm hai mắt, ngẩng đầu lõn ngực, chờ đợi tử vong tiến đến.

Thiên tử, thì phải có cách chết của thiên tử.

Duẫn Văn, người chung quy trò giỏi hơn thầy.

Chu Lệ đang nhắm mắt chờ chết, đột nhiên, một cột ánh sáng màu vàng từ trên trời giáng xuống, che

trước mặt mình, thừa nhận một đòn mạnh nhất của con rồng to lớn màu đỏ kia. Sau một đòn, con rồng màu đỏ còn đó, nhưng Chu Lệ lại bị một lực phản chấn mạnh mẽ đẩy mạnh ra, ngã ngồi ở xa xa.

Chu Lệ vội vàng đứng dậy, lớn tiếng la lên: “Bảo hộ bổn soái!”

Các binh sĩ trước đó bị dọa ngây người lập tức tràn lên, đem hắn vây quanh tầng tầng.

Từ trong khe hở của đám người, Chu Lệ thấy được tinh phách bay múa lên trời, cùng một chuỗi tràng hạt bị ném lên cao cao–– Ba Nhược Bàn Châu!

Trong lòng rung động một trận thật mạnh, lại nhìn chỗ lúc trước Diệu Quảng Hiếu tê liệt ngã xuống, quả nhiên không thấy bóng người nữa.

Mới vừa rồi thời khắc mấu chốt, cản cho mình một lần đó, là Diệu Quảng Hiếu!

“Quốc sư!” Chu Lệ ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rên rỉ đau thương.

Quốc sự năm đó sau khi chết, chưa đi luân hồi, mà là ở lại âm ty làm việc, chính là vì chờ đợi mình, mình sau khi chết, hắn lập tức kiếm lấy công việc cho mình, sau đó tùy tùng ở bên.

Hắn không chỉ là thần tử trung thành nhất, nhân gian mấy chục năm, sau khi chết mấy trăm năm, hắn vẫn luôn tùy tùng bên cạnh mình, bày mưu tính kế giúp mình, bao nhiêu lần giúp mình gặp dữ hóa lành, hắn không chỉ là thần tử, còn là thầy tốt bạn hiền của mình. Không ngờ cuối cùng vẫn vì mình mà chết.

“Giết, giết Chu Duẫn Văn!!!” Chu Lệ rít gào hạ lệnh, ba quân phía sau cùng nhau hành động, trào về phía Kiến Văn Đế.

“Giết nghịch tặc này cho ta!”Kiến Văn Đế thu hồi cương khí, bắt lấy Ba Nhược Bàn Châu từ trên trời giáng xuống, lui mãi về phía sau, các tướng sĩ Phong Chi Cốc cũng lập tức xông lên. Một cuộc đại chiến không thể tránh được.

Nhưng, ngay tại một khắc tướng sĩ hai bên sắp gặp nhau, đột nhiên một luồng hào quang xuyên qua giữa hai đám người, tự dưng nhấc lên luồng khí, đem một hàng tướng sĩ đứng trước nhất đều bắn bật về phía sau.

“Tất cả dừng tay cho ta!!” Một tiếng quát khẽ xuất hiện ở một đầu của chiến trường, mọi người xoay người nhìn lại, là một nữ tử mặc trường bào trăm hoa, trên mặt đeo khăn che mặt (tuy Dương Cung Tử đã sớm không che giấu dung mạo của mình nữa, nhưng hai quân trước trận quá đông người, cô vẫn xấu hổ lộ diện, nếu không, ít nhất sẽ có một nửa số người ngu ngốc nhìn nàng, điều này thật sự không phải tự tin), thân thể treo ở giữa không trung, dáng người uyển chuyển như tiên tử.

“Bái kiến chủ mẫu!” Các tướng sĩ Phong Chi Cốc tự nhiên biết thân phận của cô, mỗi người khom mình hành lễ bái nói.

Một luồng hào quang kia phân cách hai quân, cuối cùng xuyên qua trận doanh, cũng dùng ở bên cạnh Dương Cung Tử, một mái tóc dài buộc ở sau đầu, mặt như quan ngọc, hai con mắt sáng ngời lóe ra hào quang như ngọc bích, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, toàn thân lộ ra một luồng khí tức bức người khó có thể hình dung.

“Bái kiến chủ thượng!”Các tướng sĩ Phong Chi Cốc một lần nữa bái nói.

Chu Lệ vừa thấy Đạo Phong, vận một hơi, cao giọng nói: “Đạo Phong, việc hôm nay, là người làm chủ? Bởi vì hồn lực suy yếu, thanh âm nghe cực kỳ run rẩy, có chút cảm giác khóc nức nở, tuy hắn đã rất cố gắng để thanh âm bảo trì vững vàng.

Đạo Phong chưa trả lời.

Dương Cung Tử nói: “Nếu là Đạo Phong bày ra, vừa rồi nào sẽ ngăn cản các ngươi khai chiến! Chu tướng quân, thù riêng của người cùng Kiến Văn, Phong Chi Cốc là sẽ không tham dự. Hôm nay, hai bên các ngươi đều có chết người và bị thương, việc này tạm dừng ở đây, thế nào?

Chu Lệ nhìn Kiến Văn Đế, lại nhìn nhìn Đạo Phong, tuy cơn tức chưa nguôi, nhưng hôm nay muốn bắt giết Kiến Văn Đế, khẳng định là không làm được, liền nghiên chặt răng, nói: “Kiến Văn, người đã nhớ mãi không quên đối với thù hận quá khứ, bổn soái cũng không phải người lấy an báo oán, hôm nay hận cũ chưa trừ, lại thêm thù mới, ngày sau ta nhất định giết ngươi!”

Kiến Văn Để chưa nói gì cả, hắn không thích tranh miệng lưỡi lợi hại. Tuy, hẳn so với Chu Lệ còn không cam lòng hơn: Chu Lệ bên kia đã chết Diệu Quảng Hiếu, hắn bên này Phương Hiếu Nhụ cũng hy sinh, mình cũng không chiếm được tiện nghi.

Nhưng, Đạo Phong đã đến, hắn tay trên danh nghĩa là thiên tử Phong Chi Cốc, nhưng chỉ cần Đạo Phong ở đây, các binh sĩ Phong Chi Cốc vẫn nghe gã. Huống hồ cơ hội lúc trước đã bỏ lỡ.

Đáng giận Diệu Quang Hiếu… May mắn, mình cũng đã đánh chết hắn.

Kiến Văn Để chưa nói gì cả, về tới trong loan giá của mình.

“Lúc trước người ta ước định, đánh hạ tòa thành này, chia đều đất đai, hôm nay các ngươi chiếm cả tòa thành, việc này nói thế nào đây?”

Đạo Phong nói: “Tòa thành này, cho ngươi hết. Chúng ta đi.”

Đạo Phong nói xong, cùng Dương Cung Tử hướng Phong Chi Cốc bay đi. Đại quân đi theo, lưu lại đám người Chu Lệ ngạc nhiên.

“Tướng quân, chuyện này…”

“Dừng ở đây đi, không cần báo lên, Đạo Phong cũng là người có chừng mực.” Chu Lệ thở dài, bảo bọn họ đi thăm dò người chết và bị thương, thu thập di vật.

Mình đã chết vài cái từ nhân gian đi theo đến bây giờ đắc lực thủ hạ, trong đó quan trọng nhất, chính là Diệu Quảng Hiếu.

“Bẩm báo tướng quân, di vật của quốc sư, Ba Nhược Bàn Châu không thấy nữa, chắc là bị Kiến Văn thằng nhãi đó lấy đi rồi.”

Chu Lệ hơi kinh hãi, lúc này mới nhớ tới trước đó mình tựa như nhìn thấy trong tay Kiến Văn Để cầm chuỗi hạt kia, lúc ấy một lòng một dạ đều ở chỗ khác, thế mà lại xem nhẹ chuyện này, bây giờ Còn muốn đi đòi thì đã muộn.

Nhưng đây dù sao cũng là di vật của Diệu Quảng Hiếu, cứ như vậy rơi vào trên tay kẻ thù Kiến Văn Đế, hắn đương nhiên không cam lòng, huống chi đó là pháp khí Phật môn thiên hạ hiếm thấy. Chẳng qua chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn.

Đọc truyện chữ Full