– Cổ phó thống lĩnh phí tâm lòng.
Lâm Hùng mặt không biểu tình, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám quan quân đang bao vây đám người Kỷ Linh, ngưng giọng quát lớn:
– Các ngươi đang làm gì? Còn không mau lui xuống cho ta.
Ánh mắt của hơn mười tên quan quân loé lên, vẻ mặt do dự, nhìn về phía Cổ Phương, lại không ai dám có hành động nào.
– Mấy người các ngươi còn để phó thống lĩnh như ta vào mắt hay không?
Lâm Hùng lạnh lùng mở miệng, trên mặt nhìn không ra chút tâm tình nào.
Cổ Phương cười lạnh:
– Lâm phó thống lĩnh, ngươi vừa tới liền uy phong lẫm lẫm, la lối om sòm, ngươi có để Cẩu quản gia và phó thống lĩnh như ta vào mắt hay không? Hiện tại mấy người Kỷ Linh làm trái quân kỷ, ta chuẩn bị bắt bọn họ lại, sao hả, ngươi có ý kiến gì sao?
Cổ Phương nheo mắt, trong mắt loé ra quang mang âm lãnh như độc xà, khoé miệng nhếch lên cười như có như không.
– Cẩu quản gia, là Cẩu quản gia nào?
– Là ta.
Cẩu quản gia đứng lên, sắc mặt lãnh lệ, ngồi phía trên rất nhiều thành vệ quân, tự giác cảm thấy bản thân uy phong lắm lắm.
Lâm Hùng nhíu mày, lạnh lùng nói:
– A, hoá ra là Cẩu tử quản gia, không biết Cẩu tử quản gia tới thành vệ sở ta có điều chi chỉ giáo?
Cẩu quản gia vốn gọi là Cẩu Sử, đọc lên giống hệt như Cẩu tử, bất quá kể từ khi lão trở thành quản gia của phủ thành chủ thì rất ít có ai dám gọi lão như vậy, mấy năm trước lão trở thành quản gia tuỳ thân của đại công tử, những kẻ nhìn thấy lão nếu không gọi là Cẩu quản gia thì cũng gọi là Cẩu đại nhân, hai chữ Cẩu tử này đã sớm biến mất trong từ điển của lão, không ngờ hôm nay lại bị Lâm Hùng lôi ra lần nữa.
Sắc mặt của lão nháy mắt liền trắng bệch, sau đó biến thành xanh, sau đó thành đen, màu sắc biến hoá liên tục, giống như có thể nhỏ ra máu, cất giọng the thé:
– Lâm Hùng, ngươi thật to gan, đám người kia làm trái pháp kỷ, tạo phản trước mặt mọi người, ta đang chuẩn bị bẩm báo với đại công tử để điều tra thành vệ quân. Cổ thống lĩnh bắt bọn họ là làm theo luật pháp, nghe nói đám người kia là thuộc hạ của ngươi, ngươi dám công khai ngăn cản khiến cho ta hoài nghi ngươi thông đồng làm bậy cùng bọn họ, có ý đồ mưu quản, còn không mau mau bó tay chịu trói, đợi đại công tử xử trí.
Trong lòng Cẩu Sử vô cùng tức giận, sắc mặt khó coi cực kỳ, Lâm Hùng dám nói ra tên cấm của lão, quả thực là đã chạm vào nghịch lân trong lòng lão.
– Ha ha, Cẩu tử quản gia đúng là uy phong.
Lâm Hùng cười lạnh, cố ý nhấn thật mạnh hai chữ Cẩu tử.
– Ta lại thấy kỳ quái, thành vệ quân ta luôn được Hắc Trác thống lĩnh chưởng quản, do thành chủ nắm quyền, cho dù là đại công tử cũng không có quyền nhúng tay vào chuyện này, huống hồ gì chỉ là một con chó bên cạnh đại công tử như ngươi. Thân là quản gia của phủ thành chủ ngươi lại tới thành vệ quân của ta giương oai, còn công nhiên nhúng tay quản chuyện của thành vệ quân ta, cướp đoạt binh quyền, ta cảm thấy rất tò mò, đây rốt cuộc là hành vi cá nhân của một mình ngươi hay là còn có người đứng sau lưng bày mưu tính kế. Việc này ta cần phải báo lại cho thành chủ và Hắc Trác thống lĩnh, để xem rốt cuộc có đúng là có người âm thầm cấu kết với nhau, âm mưu cướp đoạt binh quyền của thành vệ quân ta để tạo phản hay không.
Lời này vừa ra thì sắc mặt của Cẩu quản gia nháy mắt liền xám ngoét, hét lớn:
– Lâm Hùng, ngươi nói bậy nói bạ cái gì đó!
Thành chủ của Lam Nguyệt thành có tiếng là nghiêm khắc công chính, kiêng kỵ nhất chính là người bên cạnh mình nhúng tay vào quân quyền, nếu như việc này đưa tới phủ thành chủ thì có lẽ đại công tử còn có thể giữ mình được, nhưng một quản gia nho nhỏ như lão nhất định sẽ bị đá ra làm kẻ chịu tội thay, tới lúc đó lão nhất định sẽ có kết cục vô cùng thê thảm.
Lão quay sang nhìn Cổ Phương mong tìm sự giúp đỡ.
Cổ Phương nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Hùng, bốp bốp bốp, gã vỗ tay, cười to tán thưởng nói:
– Ha ha ha, Lâm phó thống lĩnh, ta và ngươi làm đồng sự nhiều năm như vậy thật không ngờ miệng lưỡi của ngươi cũng thật lợi hại, bất quá thật đáng tiếc, thế giới này có những chuyện phải lấy thực lực ra để nói chuyện. Ngươi chỉ là một phế vật đã bị phế võ hồn, mất hết tu vi cư nhiên cũng có gan về đây, xem ra chuyện trong nhà của ngươi vẫn chưa đủ để cho ngươi khôn ra rồi.
Ánh mắt của Lâm Hùng đột nhiên trầm xuống, nhiệt độ bốn phía nháy mắt giống như giảm xuống, gã nheo mắt lạnh giọng nói:
– Cổ Phương, việc xảy ra trong nhà ta là do ngươi làm?
– Không không không.
Cổ Phương liên tục khoát tay, cười tủm tỉm nói:
– Lâm Hùng, ngươi không biết dạy dỗ thủ hạ, lợi dụng chức quyền để kiếm tiền riêng, đám thương nhân này bất quá chỉ là muốn đòi lại công đạo cho bản thân mà thôi, ta thân là phó thống lĩnh thành vệ quân, đối với những sâu mọt trong thành vệ quân như ngươi đương nhiên là không thể dễ dàng dung tha.
Nói tới đây, thanh âm của gã đột nhiên trở nên lạnh như băng, trên mặt mang theo nụ cười lạnh:
– Người đâu, mau bắt Lâm Hùng lại luôn cho ta, sau đó tống vào đại lao của thành vệ quân, tìm ra chứng cứ tham ô của hắn thì tiếp tục giao cho phủ thành chủ định đoạt.
– Vâng!
Xoạt một tiếng, lại có thêm hơn mười người chạy ra, hợp cùng với đám người lúc trước vây quanh đám người Lâm Hùng và Kỷ Linh.
Lửa giận trong lòng Lâm Hùng bốc lên hừng hực, lão rùa rụt đầu này, chẳng những động tới người nhà của ta lại còn muốn chém tận giết tuyệt! Đồng thời trong lòng cũng kinh hoàng đổ một thân mồ hôi lạnh, may mắn nhờ có Huyền thiếu chữa khỏi cho võ hồn của ta, nếu không hôm nay thật sự phải bị bắt vào ngục chịu tội oan, vạn kiếp bất phục rồi!
Trong nháy mắt, lòng cảm kích của gã đối với Diệp Huyền lại tuôn trào như suối.
Keng!
Gã rút chiến đao bên hông ra, lạnh lùng nhìn đám quan quân chung quang.
– Ta lại muốn xem xem hôm nay các ngươi ai dám động thủ với ta.
– Giả vờ giả vịt, nửa tháng trôi qua, không biết tu vi của Lâm phó thống lĩnh hiện tại còn thừa lại mấy thành đây?
Cổ Phương cười lạnh, sau đó đột nhiên quát lên:
– Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau động thủ bắt lấy hắn cho ta.
– Vâng!
Lời vừa dứt thì mười tên quan quân đứng gần Lâm Hùng nhất liền hét lớn một tiếng, đồng loạt nhào lên.
Có thể tham gia yến tiệc này đều là những quan quân cao cấp nhất trong thành vệ quân, trong đó người yếu nhất cũng là võ sư nhị giai nhất trọng, mạnh nhất là võ sư tam trọng, hơn mười người cùng nhau ra tay, nhất thời huyền khí giăng đầy trời, như biển dậy sóng gầm, cuồn cuộn bành trướng.