Đám người Diệp Hiên thấy thế thì trợn mắt há mồm:
– Cư nhiên là giáo quan mặt lạnh, cùng về chung với Diệp Huyền, trời ạ.
– Diệp Huyền, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đại đội trưởng thành vệ quân lại trở thành tuỳ tùng của ngươi, tại sao lão sư của học viện lại theo ngươi trở về?
Đợi sau khi đám người La Chiến đi rồi, Diệp Phách Thiên mở miệng hỏi, ngữ khí của lão rất ngưng trọng, chân mày nhíu chặt, mang theo vẻ lo lắng.
Tất cả người của Diệp gia có mặt trong đại sảnh đều đưa mắt nhìn về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền cười khẽ một tiếng:
– Gia gia không cần lo lắng, ta biết rõ ngươi đang nghĩ gì, ngươi sợ ta bị kẻ khác lợi dụng, những gì ta làm đều là kẻ khác sắp đặt. Thật ra thì mấy người đó chính là hộ vệ của ta mà thôi, còn La Chiến lão sư theo ta về cũng là vì muốn bảo vệ ta mà thôi, ta không bị ai khống chế, cũng không bị bất cứ kẻ nào lợi dụng, xảy ra xung đột với Vương gia cũng là do hành vi cá nhân của ta.
Diệp Huyền vừa dứt lời thì thân hình của Diệp Phách Thiên cũng chấn động, kinh ngạc nhìn về đứa cháu trai này của mình.
Vì như lời Diệp Huyền đã nói, trong nháy mắt khi nhìn thấy đám người Kỷ Linh, lão chẳng những không hề hưng phấn, vui sướng mà ngược lại còn cảm thấy lo lắng và sợ hãi, sợ Diệp Huyền trở thành quân cờ của kẻ khác, lợi dụng Diệp gia bọn họ đối kháng với Vương gia.
Không ngờ mình còn chưa mở miệng hỏi thì Diệp Huyền đã tự nói ra, tư duy nhanh nhạy như vậy.
– Hừ, ngươi nói ngươi không bị ai khống chế thì ai mà tin được, đại đội trưởng thành vệ quân là nhân vật thế nào? Mấy người kia sẽ nghe theo lệnh của ngươi sao, ngươi nghĩ ngươi là ai? Diệp Huyền, nói mau đi, những người này lợi dụng ngươi với mục đích gì?
Diệp Triển Đường liên tục chất vấn, không chút lưu tình:
– Phụ thân, trong chuyện này nhất định có điều cổ quái.
– Những chuyện này không cần ngươi quản.
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn gã một cái, sau đó nói với Diệp Phách Thiên:
– Gia gia, nguyên nhân cụ thể vì sao bọn họ lại nghe theo lệnh của ta thì nói ra rất phức tạp, bất quá bọn họ sẽ không gây bất lợi cho Diệp gia ta.
– Ngươi nói không có thì không có, còn có vị lão sư của Tinh Huyền học viện kia, đường đường là cường giả địa võ sư nhất trọng, tại sao lại theo ngươi về đây, đám ngươi kia nhất định có âm mưu gì đó, phụ thân, ngươi nhất định phải minh xét.
Tất cả mọi người đều chấn động, nhìn về phía Diệp Huyền với vẻ ngờ vực.
Quả thật rất kỳ quái, lúc nãy La Chiến có thể dùng lực lượng một người mà ngăn được sự liên thủ của hai đại cường giả địa võ sư nhất trọng là Lý Hạo Nhiên và Lưu Thiên Kiệt, thực lực như vậy tuyệt đối đã tới trình độ hơn hẳn gia chủ Diệp Triển Hùng, trong số cường giả địa võ sư nhất trọng thì cũng thuộc hàng đỉnh tiêm, người như vậy sao có thể đi theo Diệp Huyền, bảo vệ sự an toàn cho hắn đây, chỉ nghĩ tới thôi cũng đã khiến người ta không dám tin rồi.
Một cường giả cường đại ngang ngửa với gia chủ Diệp Triển Hùng mà lại bảo vệ một tên đệ tử phế vật của Diệp gia, thật chẳng khác nào hoàng đế đi bảo vệ một tên ăn mày cả, nói không có điều chi khuất tất mới là lạ.
– Diệp Hiên, Diệp Vân, Diệp Phỉ, ba người các ngươi học tập ở Tinh Huyền học viện, có biết gì về La Chiến này không, kể hết cho ta biết.
– Vâng, gia gia.
Diệp Hiên cau mày, mặc dù gã không ưa Diệp Huyền, nhưng vẫn thành thực trả lời:
– La Chiến quả thực là lão sư của Tinh Huyền học viện ta, là giáo quan dạy khoá vũ kỹ, hắn gia nhập Tinh Huyền học viện từ sáu năm trước, là viện trưởng Trử Vĩ Thần tự mình đưa về từ vương thành, trước khi làm lão sư hình như hắn là giáo uý của kim sư quân đoàn của vương quốc, sau đó vì bị thương trong một chiến dịch cho nên mới phải xuất ngũ, chấp nhận lời mời của viện trưởng, vào học viện dạy học.
– Cái gì, giáo uý của kim sư quân đoàn?
– Chẳng trách trên người hắn lại có khí tức quân nhân.
– Chiêu thức mà hắn thi triển ban nãy đúng là có phong cách quân lữ.
Trong đại sảnh Diệp gia liên tục vang lên tiếng kêu kinh ngạc.
Kim sư quân đoàn là quân đoàn vương bài cường đại nhất của Lưu Vân Quốc, giáo uý của nó tuyệt đối là tướng lĩnh trung tầng, địa vị quả thực cao tới mức khó mà tưởng tượng được, người bình thường căn bản không thể tiếp xúc được, cho dù đã xuất ngũ thì lực ảnh hưởng vẫn vô cùng đáng sợ.
Một giáo uý của kim sư quân đoàn, ba đại đội trưởng của Lam Nguyệt thành, lại làm hộ vệ cho một đệ tử của Diệp gia mình, chuyện này mà truyền ra thì căn bản không ai dám tin, chẳng khác nào vớt trăng nói đáy nước.
Tộc nhân của Diệp gia đều trợn mắt há mồm
Ngay cả Diệp Phách Thiên cũng ngây ngẩn cả người, cười khổ một cái, lúc này lão đã tin Diệp Huyền hoàn toàn không bị ai khống chế, đối phương có thể có ý đồ gì được đây.
Diệp gia chỉ là hào cường một phương ở Thanh Sơn Trấn, nếu như thật sự có người đứng sau lưng bày ra mọi việc thì thế lực có thể điều động được những nhân vật tầm cỡ này thì căn bản không cần phải phức tạp hoá mọi việc như thế này lên làm gì, chỉ cần nói một câu thôi e là cũng đủ để tiêu diệt Diệp gia rồi.
– Đúng rồi.
Diệp Phách Thiên lại nhíu mày:
– Vừa rồi đại đội trưởng của thành vệ quân có nói ngươi phế đi Chu Huyên của Chu gia và Vương Phi của Vương gia, rốt cuộc là có chuyện gì?
Chuyện này đã xảy ra mấy ngày trước, Vương gia và Chu gia vội vàng đi giải quyết với bên phủ thành chủ, cho nên không có tin tức gì truyền về đây cũng là bình thường.
Diệp Huyền lúc này liền kể giản lược chuyện đã xảy ra.
Mọi người nghe xong đều ngẩn người.
– Ngươi…. ngươi đây là muốn kéo gia tộc vào vực sâu, không được, phụ thân, nhất định phải giao Diệp Huyền ra, nếu như không giao thì Diệp gia ta sẽ bị huỷ vào tay hắn.
Diệp Triển Đường tiếp tục nhịn không được mà sợ hãi kêu lớn.
Những tộc nhân khác hai mặt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng.
Trời ạ, Diệp Huyền khiến cho đệ tử của Vương gia bị đuổi học còn không đủ, cư nhiên lại phế đi cả hai thiên tài của Chu gia và Vương gia, hắn sợ thù hằn chưa đủ sâu hay sao.
Một Vương gia thôi đã đủ khiến cho Diệp gia nguy cơ tứ phía, gần như bị huỷ, lại thêm một Chu gia, căn bản không cần phải kháng cự nữa, dưới sự chèn ép của hai đại gia tộc, cho dù Diệp gia có phản kháng thế nào đi nữa cũng không trốn thoát hậu quả diệt vong.
Cái tên gây hoạ này, quả thực biết gây chuyện.
– Không thể nào.
Đúng lúc này, ba người Diệp Hiên đột nhiên kêu lên.