TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 225: Cút ra khỏi đây (1)

– Thứ ba, lúc đang chiến đấu, lúc nên hung ác thì phải hung ác, lúc nên lùi lại thì phải lùi, quyết không thể vừa ra tay vừa liều mạng với kẻ khác được, bất cứ lúc nào cũng phải giữ lại một đường rút lui…

Diệp Huyền thong thả nói, căn bản không thèm quan tâm lời nói của tên Thành sư huynh kia.

Trần Tinh dường như đã sớm biết Diệp Huyền sẽ như vậy, cười khổ nói:

– Huyền thiếu, ngươi cho rằng ta là ngươi sao, lúc chiến đấu ta sao có thể nghĩ được nhiều như vậy.

Một màn này khiến cho bốn tên thiếu niên kia đều trợn mắt há mồm.

Gương mặt vừa mới hoãn lại thần của tên Thành sư huynh kia lại sung huyết đỏ bừng, chỉ tay về phía Diệp Huyền:

– Tiểu tử, rốt cuộc ngươi có phải nam nhân hay không, không dám đơn đả độc đấu thì cứ nói đi, cần gì phải cố ý giả bộ như không nghe thấy.

– Ta không dám đấu?

Diệp Huyền rốt cuộc cũng nhìn về phía tên Thành sư huynh kia.

Hắn cười lạnh, lần đầu tiên bước xuống khỏi bật thang ngay cửa, chậm rãi đi về phía tên Thành sư huynh kia.

– Thứ tép riu như ngươi mà cũng xứng kêu gào với ta? Không ngó tới ngươi không phải là sợ ngươi, mà là ngươi căn bản không có tư cách để ta để mắt tới.

Mỗi khi Diệp Huyền bước ra một bước thì khí thế trên người lại thêm một phần.

Thân phận bát phẩm hồn hoàng kiếp trước khiến cho hắn nhìn đám thiếu niên hoa phục này như nhìn một đám trẻ con đang đùa giỡn mà thôi, làm gì có nổi nửa điểm hào hứng?

Cho dù kiếp này sống lại rồi, phải bắt đầu lại từ đầu, hắn là võ sư nhất trọng, nhưng thực lực thật sự của hắn thì không kém gì cường giả địa võ sư.

Chỉ là một võ sĩ nhị trọng mới vừa vào học viện lại không ngừng kêu gào trước mặt hắn, hắn đã không muốn để ý tới rồi, nhưng đối phương cư nhiên không biết điều, trong lòng Diệp Huyền lập tức cảm thấy khó chịu.

Hoa phục thiếu niên này thực sự cho rằng xuất thân trong nhà quý tộc thì ở vương thành này có thể không sợ trời không sợ đất hay sao? Tuy rằng Diệp Huyền không muốn chấp nhặt với gã làm gì, nhưng Diệp Huyền biết rõ, đối với đám người này, nếu như không dạy dỗ gã một chút thì sợ là gã sẽ càng kêu gào hung hăng hơn nữa.

Lúc trước Diệp Huyền không ra tay chính là vì để chỉ điểm cho Trần Tinh, cho gã có thêm chút kinh nghiệm thực chiến, mà lúc này, đã đạt được mục đích rồi, Diệp Huyền dĩ nhiên không cần phải thu liễm nữa.

Hắn bước ra từng bước, mỗi bước thì khí thế trên người lại càng thịnh.

Ở trong lòng Thành sư huynh, Diệp Huyền giống như một ngón núi từ trên trời giáng xuống, chậm rãi đè ép xuống gã, khí thế trấn áp hết thảy này khiến gã cảm hít thở không thông.

Ngay từ đầu, gã chỉ cảm thấy hít thở không thông một chút, nhưng đợi Diệp Huyền ngày càng tới gần thì loại cảm giác áp bách này lại càng lớn, cuối cùng, huyền khí trong cơ thể gã thậm chí ngay cả võ hồn bên trong huyền hải đều bị đè ép xuống, run run rẩy rẩy, khó có thể động được mảy may.

– Đây…

Sắc mặt Thành sư huynh đại biến, gã cắn răng một cái, ngẩng đầu, muốn ra tay, bởi vì gã biết rõ, nếu như mình không ra tay thì tuyệt đối sẽ không còn can đảm ra tay nữa.

Nhưng đợi tới khi ánh mắt của gã và Diệp Huyền giao nhau thì cảm giác run rẩy nháy mắt liền truyền khắp toàn thân của gã, chút dũng khí vừa mới cố gom lại nháy mắt liền giống như khí cầu bị đâm thủng, thoáng chốc liền biến mất hết sạch.

Diệp Huyền mặt không biểu tình, chậm rãi vươn tay bóp lấy cổ của gã, xách lên giữa không trung.

Còn Thành sư huynh thì giống như tượng gỗ vậy, thân thể cương cứng, không hề phản kháng chút nào, trên trán tứa ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu.

Diệp Huyền lạnh lùng nhìn gã, ánh mắt giống như một thanh đao nhọn, nháy mắt đâm vào trong lòng gã, thanh âm lạnh như băng vang vọng bên tai của Thành sư huynh.

– Thành sư huynh đúng không, ta không cần biết ngươi là ai, có thân phận thế nào, ở trước mặt ta, tốt nhất đừng có ra vẻ. Nhớ cho kỹ, sở dĩ ta không ra tay không phải là vì ta sợ ngươi, mà là vì ta khinh thường mà thôi, bây giờ thì mau cút ra ngoài cho ta.

Nói xong thì Diệp Huyền nhẹ nhàng quăng ra, Thành sư huynh lập tức cũng cảm giác như mình đang đằng vân giá vũ, đặt mông ngồi ngồi phịch xuống đình viện, mặt xám ngoét, vô cùng chật vật.

Thành sư huynh vừa rồi còn không ai bì nổi, lúc này giống như một con gà trống thất bại, nháy mắt liền xìu xuống.

Thần sắc cao cao tại thượng khi nãy, cùng với ánh mắt cao ngạo không ai bì nổi bây giờ cũng biến thành vô cùng hoảng sợ, trên mặt gã chỉ còn vẻ sợ hãi run rẩy.

Vừa rồi khi gã bị Diệp Huyền bắt lấy thì gã không phải là không muốn phản kháng, chỉ là mặc cho gã vẫy vùng cố gắng ra sao, đều không thể vận chuyển nổi huyền khí trong cơ thể nửa phần, hơn nữa còn có một cỗ sát khí hoàn toàn bao phủ lấy gã.

Thậm chí gã còn cảm giác được tử thần chỉ cách gã có một bước ngắn, mãi tới lúc đó gã mới cảm thấy thật sự sợ hãi.

Còn bốn tên thủ hạ của Thành sư huynh kia nhìn thấy một màn này thì hoàn toàn sững sờ, triệt để trợn tròn mắt.

– Còn sững sờ ở đây làm gì, không mau cút đi cho ta.

Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lẽo như một thanh lợi kiếm, đâm sâu vào trong lòng của Thành sư huynh.

Bất kỳ ngôn ngữ sắc bén uy hiếp nào cũng không bằng một ánh mắt của Diệp Huyền.

– Dạ, dạ, ta cút… ta lập tức cút.

Thành sư huynh run rẩy lên tiếng, trong lòng sợ hãi, lập tức lồm cồm bò dậy đứng lên, lảo đảo chạy ra khỏi đình viện, toàn thân như nhũn ra.

Cảnh tượng này lập tức khiến bốn tên còn lại trong sân đứng ngây ra như phỗng, bọn họ gần như không dám tin, đây thật sự chính là Thành sư huynh ngày xưa từng hô phong hoán vũ trong học viện sao?

Thành sư huynh ngày xưa uy phong lẫm lẫm, nay lại bị một tên nông thôn quê mùa nói mấy câu doạ chạy?

Bộ gặp quỷ hay sao?

Đây chính là Thành sư huynh mà bọn họ vẫn luôn ngưỡng mộ đây sao? Là Thành sư huynh mà bọn họ một lòng đi theo?

Tuy rằng trong lòng bọn họ nghi hoặc và khiếp sợ, nhưng vẫn chạy theo Thành sư huynh, rời khỏi đình viện này.

Diệp Huyền thu khí thế lại, quay sang Trần Tinh nói:

– Trần Tinh, trên người ngươi có vài chỗ bị thương, mau về chữa trị sớm đi, đừng để lại di chứng gì, mấy điểm mà ta nói lúc nãy ngươi cũng nên tự ngẫm lại cho kỹ đi.

– Khụ khụ, cái này…

Trần Tinh cười hắc hắc:

– Huyền thiếu, ngươi có thể cho ta chút thần đan diệu dược gì không, loại để cho thực lực của ta đột nhiên tăng mạnh lên đó, giống cái loại mà lần trước ngươi tặng cho sư tỷ Lãnh Dĩnh Oánh ấy, có thể khiến cho ta trực tiếp đột phá, ta cũng không mong muốn gì nhiều, để ta đột phá tới võ sĩ tam trọng là đủ rồi… Ô kìa, Huyền thiếu, ngươi đi đâu đó, sao ngươi lại đi…. Thôi đi, giảm yêu cầu xuống một chút, đan dược để ta đột phá tới võ sĩ nhị trọng cũng được rồi, ô kìa, ô kìa, Huyền thiếu, ngươi đừng đi mà.

Đọc truyện chữ Full