TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 256: Thái Tử Minh (1)

Cho nên, khi đối mặt với thống khổ, hắn cắn răng, yên lặng cam chịu.

Lấy thủ đoạn của hắn thì vốn cũng có rất nhiều cách để giảm bớt loại thống khổ này.

Nhưng hắn lại không làm như vậy, đối với hắn mà nói, quá trình tu luyện chính là một quá trình tiếp nhận tẩy lễ, nếu đi đường tắt vĩnh viễn luôn là trốn tránh vô trách nhiệm đối với bản thân.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Diệp Huyền rất nhanh liền đắm chìm vào trong loại khổ tu này.

Cùng lúc đó, Diệp Huyền đang đắm chìm trong tu luyện cũng không hề hay biết, bên ngoài tu luyện tháp có vài đạo thân ảnh mang theo hàn ý tiến vào bên trong tu luyện tháp, trực tiếp chạy lên cầu thang tu luyện tháp đi lên trên.

– Ở đây.

Một tên thanh niên bộ dạng chật vật dẫn đường ở phía trước, quay sang nói với những người còn lại, đây chính là Viên Sơn lúc trước bị Diệp Huyền phế bỏ một tay.

Ở sau lưng của gã có vài người thanh niên trên người phát ra hàn ý, cả đám người mi mục như sao trời, ánh mắt sắc bén.

Ven đường có không ít học viên thấy thế thì sắc mặt đều đại biến, cung kính lùi sang một bên cầu thang, để mấy người kia đi qua.

Đợi sau khi mấy người kia đi khuất rồi, mấy học viên này mới vỗ ngực, hít vào một ngụm khí lạnh, sợ hãi nói:

– Cư nhiên là mấy người Hồng sư huynh, người dẫn dường phía trước là Viên Sơn sư huynh, nhìn bộ dạng của hắn hình như là bị người nào đó đánh cho một trận, lẽ nào là mời mấy người Hồng sư huynh tới báo thù cho hắn?

– Không thể tin nổi, ở học viện chúng ta, cư nhiên còn có người dám đánh Viên Sơn sư huynh, Viên Sơn sư huynh chính là người của Thái Tử Minh, đánh hắn chẳng phải là không nể mặt Thái Tử Minh hay sao?

– Mặc kệ người nọ là ai, lần này hắn xui xẻo rồi, ở Huyền Linh học viện này, đắc tội Thái Tử Minh thì nửa bước cũng khó đi.

Đám học viên dọc trên đường đi đều bàn tán cùng nhau, đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Đám người Viên Sơn nhanh chóng chạy thẳng tới tầng thứ chín của tu luyện tháp mới dừng lại.

– Là mấy người Đồng Hồng.

Đại sảnh tầng thứ chín, mấy người Thạch Tam đang ngồi chờ phòng tu luyện nhìn thấy Viên Sơn dẫn theo một đám người chạy tới thì đột nhiên biến sắc, đều đứng dậy.

Ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào trên một thanh niên tuấn lãng ở sau lưng Viên Sơn, trong mắt vô cùng kiêng kị.

– Viên Sơn, chính là ở đây sao? Tên tiểu tử mà ngươi nói tới đâu?

Thanh niên tuấn lãng nọ mắt sáng như đuốc, nhẹ nhàng đảo qua khắp đại sảnh, ánh mắt của gã rất lạnh lẽo, khiến cho người ta căn bản không dám nhìn gần, nơi gã quét qua thì nhiệt độ của đại sảnh giống như giảm xuống rất nhiều.

Viên Sơn quát quanh bốn phía, cũng nhíu mày một chút:

– Đồng Hồng sư huynh, lúc nãy tên tiểu tử kia rõ ràng là đả thương ta ở nơi này, chẳng lẽ là sợ ta mang viện binh tới cho nên đã trốn trước rồi?

– Mấy người các ngươi có biết tên tiểu tử kia ở đâu hay không?

Ánh mắt của Đồng Hồng thản nhiên nhìn về phía mấy người Thạch Tam, ánh mắt của gã vô cùng thâm thúy, khiến cho người khác cảm giác vô cùng âm lãnh.

Mà trong giọng nói lại mang theo một cỗ bá đạo, giống như quốc quân đang ra lệnh cho thần tử, cao cao tại thượng.

– Đồng Hồng sư huynh, tiểu tử kia đã vào phòng tu luyện, chính là chỗ này.

Có một tên học viên chịu không nổi uy áp của Đồng Hồng cho nên vội vàng giơ tay chỉ về phía phòng tu luyện của Diệp Huyền, mở miệng nói.

Đồng Hồng nhíu mày, khinh thường liếc nhìn học viên kia một cái:

– Đúng là phế vật, các ngươi có đông người như vậy, có phòng tu luyện trống cư nhiên để cho một tân sinh vào trước, thật đúng là khiến học viên cũ như chúng ta mất mặt mà.

– Vâng, vâng, Đồng Hồng giáo huấn rất đúng.

Mấy tên lúc nãy còn đang diễu võ giương oai trước mặt Diệp Huyền lúc này mặt mũi đỏ bừng, đứng trước mặt Đồng Hồng này, căn bản là có rắm cũng không dám phóng.

– Đồng Hồng sư huynh, tiểu tử kia đang ở trong phòng tu luyện nầy, có cần ta lôi hắn ra không?

Mấy người sau lưng Đồng Hồng nhìn chằm chằm vào chỗ phòng tu luyện của Diệp Huyền, trong ánh mắt có chút kích động.

Tuy rằng học viện có quy định, nghiêm cấm bất kỳ kẻ nào quấy rầy những học viên đã tiến vào phòng tu luyện, người nào vi phạm thì sẽ bị phạt nặng, nhưng mấy người Đồng Hồng và Thái Tử Minh căn bản không sợ gì hết.

Đồng Hồng trầm tư một lát, sau đó lắc đầu, đạm mạc nói:

– Không cần đâu, tháng trước ta vừa mới đánh phế một học viên ở trong học viện, đã bị phê bình dạy dỗ nghiêm khắc rồi, nếu như hôm nay lại tiếp tục công khai làm trái với quy định của học viện nữa thì Thái Tử Minh cũng không bảo vệ được ta, một khi ta bị khai trừ thì ta sẽ trở thành nỗi sỉ nhục của gia tộc.

Nghe xong lời nói của Đồng Hồng, người kia nhìn Viên Sơn, trong mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ.

Viên Sơn lúc này có chút nóng vội, liền nói:

– Đồng Hồng sư huynh, kính xin ngươi đợi một chút đi, để ta gọi tên tiểu tử kia ra.

Vừa dứt lời thì gã lập tức quay sang phía phòng tu luyện của Diệp Huyền lớn tiếng quát lên.

– Diệp Huyền, ngươi mau cút ra đây cho ta.

Thanh âm của gã long long vang vọng khắp đại sảnh tầng thứ chín này, trong đó phần lớn thanh âm đều truyền vào bên trong phòng tu luyện của Diệp Huyền.

Trong phòng tu luyện, Diệp Huyền đang đầu nhập toàn bộ tâm thần vào trong luyện chế cửu chuyển thánh thể, cũng loáng thoáng nghe được thanh âm này.

– Là Viên Sơn!

Diệp Huyền nhướng mày.

– Kẻ này cư nhiên không chịu thôi, còn dám trở về, đứng trước cửa phòng tu luyện của ta hô to gọi nhỏ, chẳng lẽ là tìm được chỗ dựa rồi.

Trong lòng Diệp Huyền liền lạnh như băng.

Nếu như đang tu luyện công pháp nào khác thì hắn nhất định sẽ sớm chấm dứt tu luyện, đi ra ngoài cho tên Viên Sơn một bài học nhớ đời.

Nhưng cửu chuyển thánh thể thì lại khác, một khi bắt đầu tu luyện thì không cách nào bỏ dở giữa chừng được, phải đợi cho tới khi triệt để hấp thu xong ngũ hành chi tinh thì mới được, nếu như cưỡng chế cắt ngang thì sẽ tạo thành thương tổn khổng lồ không cách nào chữa lành đối với thân thể của hắn.

– Tên tiện dân kia, vừa rồi còn kiêu ngạo như vậy, sao bây giờ liền co vòi rồi? Hóa ra cũng là một con rùa rụt cổ, mau cút ra đây cho ta.

Tiếng la ó quát tháo của Viên Sơn lại vang lên lần nữa.

Đã không cách nào đi ra ngoài được thì Diệp Huyền trực tiếp đóng huyền thức, ngăn cách tiếng mắng chửi tức giận của Viên Sơn lại bên ngoài đại não, toàn tâm tiến vào tu luyện cửu chuyển thánh thể.

Bên ngoài phòng tu luyện, Viên Sơn gắt gao nhìn chằm chằm phòng tu luyện của Diệp Huyền, một mảnh im ắng không có bất kỳ động tĩnh gì.

Đọc truyện chữ Full